Chương 75: Cô gái ngoan
Triệu Vĩ lau máu ở khóe miệng, lúc nhìn trong mắt tràn đầy Vân Hoán sợ hãi, người phía sau cũng bị Vân Hoán dọa sợ, không dám lên tiếng.
Tần Nhất nhón chân lên, vỗ vỗ bả vai Vân Hoán biểu thị không có việc gì, ngược lại cô phát hiện người này thật đúng là cao nha.
Xem ra cô quả thật phải ăn nhiều một chút, cô vẫn là quá lùn.
Tần Nhất nhìn về phía Cao Tình đồng dạng cũng ngây người sửng sốt, nhếch miệng : "Thế nào, chị quyết định xong chưa? Đừng sợ, quyết định của chị là gì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ bảo vệ chị."
Tần Nhất lẩm bẩm, thanh âm lành lạnh bị đè thấp xuống, giờ khắc này vô cùng mê người, giống như hải yêu trong biển sâu dụ dỗ người khác, trí mạng lại mê người.
"Ngoan, đừng sợ, đem suy nghĩ chân thật trong lòng chị nói ra, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của chị."
Vân Hoán nhìn Tần Nhất dụ dỗ Cao Tình, mày kiếm sắc bén cau lại.
Trong mắt Cao Tình tràn đầy si mê, bên tai quanh quẩn thanh âm của Tần Nhất. Những thứ nguyên thủy nhất, những thứ chôn sâu dưới đáy lòng không muốn người khác nhìn thấy nhất, trong nháy mắt đều bị Tần Nhất câu ra.
"Tôi, tôi muốn đi cùng hai người, tôi sẽ không tìm người đến cứu bọn họ, xin cậu hãy mang tôi đi cùng." Cao Tình cầu khẩn Tần Nhất, cô ta thực sự không muốn phải ở lại này làm thức ăn cho Zombie. Đối với việc những người này tin tưởng vững chắc vào quân đội, kỳ thực cô ta không quá tin tưởng.
Chỉ là một mình cô ta khẳng định không thể đi ra ngoài, hiện tại thật vất vả có hai người có thể mang cô ta ra khỏi đây, cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ.
Tần Nhất đã sớm đoán được câu trả lời của Cao Tình, mắt phượng xinh đẹp đột nhiên hiện ra một tia đỏ kỳ quái, chợt lóe rồi tắt.
"Cô gái ngoan, sớm nói ra không phải tốt rồi sao." Tần Nhất mỉm cười, giống như một thân sĩ ưu nhã.
Trong lòng Cao Tình sinh ra từng tia cảm giác vui thích, giống như mèo con ngạo kiều hưởng thụ sự khen ngợi của chủ nhân.
Cao Tình cảm giác mình nhất định là điên rồi, bằng không sao lại có thể đối với một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn so với cô sinh ra loại cảm xúc tim đập nhanh dằn vặt người khác thế này.
Nhưng cô ta lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự hưng phấn, xao động của bản thân. Ngay cả các đầu ngón chân cũng không nhịn được xấu hổ co quắp lại.
Hai người Tần Nhất muốn dẫn Cao Tình đi, ngại Vân Hoán nên đám người Triệu Vĩ không dám có dị nghị gì, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn Cao Tình đi theo hai người rời khỏi phòng.
Tần Nhất liếc mắt nhìn về phía Vân Hoán vẫn đang mím chặt môi, tùy ý hỏi: "Tâm trạng không tốt?"
Dường như từ lúc nãy tâm tình người này đã không quá tốt rồi.
Vân Hoán tùy ý nhìn lướt qua Cao Tình vẫn đi theo sau bọn họ, hàn băng bên trong đôi mắt đào hoa lại dày thêm vài phần: "Tôi không thích hạng người này gia nhập đội ngũ."
"Yên tâm, tôi sẽ không để cho chị ta đi theo chúng ta."
Con ngươi Vân Hoán hơi co lại, môi mỏng mím chặt thả lỏng vài phần, khí lạnh quanh thân cũng tiêu tán đi vài phần: "Tại sao muốn cứu cô ta?"
Vân Hoán nhìn ra Tần Nhất không thích Cao Tình, bằng không vừa rồi cũng sẽ không trêu đùa bọn họ như thế, nhưng anh có chút không rõ tại sao Tần Nhất lại đổi ý.
Cậu còn thật sự mang người phụ nữ này ra ngoài!
Tần Nhất ngừng một chút, đôi mắt tùy ý đảo qua Cao Tình đang đứng cách bọn họ rất xa. Thấy Cao Tình dưới cái nhìn chăm chú của cô khuôn mặt càng xấu hổ đỏ bừng thì hơi nhếch miệng.
"Nguyên nhân à, đương nhiên là bởi vì trả thù rồi."
Ha ha, tương lai Cao Tình có thể mang đến cho Tần gia niềm vui khá lớn đó.
Cô rất mong chờ.
Mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất lúc này sáng kinh người, giống như là ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Vân Hoán sờ sờ đầu Tần Nhất, tóc thiếu niên mềm mại sờ vô cùng thích: "Có thể trả thù, nhưng đừng để bản thân lạc vào trong đó, cũng không nên dùng cách như hôm nay."