Chương 73: Mùi hương
Triệu Vĩ thích Cao Tình, nhưng một người phụ nữ và cơ hội sống sót, anh ta khẳng định sẽ chọn cái sau.
Cao Tình nghe Triệu Vĩ nói tức giận tới mức phát run, cô ta thật không ngờ Triệu Vĩ lại nói ra những lời như vậy. Cô ta muốn cùng hai người Tần Nhất đi ra ngoài còn không phải là vì đám người kia? Cô ta nghĩ chỉ cần cô ta có thể an toàn đi ra ngoài, sau đó sẽ tìm người đến cứu bọn họ, sao Triệu Vĩ có thể nói cô thành như vậy chứ!
Cao Tình bây giờ vô cùng xấu hổ, càng nhiều hơn là tức giận Triệu Vĩ ở trước mặt Tần Nhất nói cô ta như thế, hoặc có lẽ là do Triệu Vĩ đã nói trúng tâm tư của cô ta.
Cao Tình nhất thời bật khóc, lê hoa đái vũ, rất chọc người thương tiếc.
"Sao anh có thể nói tôi như vậy, tôi chỉ là...tôi chỉ là muốn đi ra ngoài trước, sau đó tìm người tới cứu mọi người, làm sao anh có thể nói tôi như vậy..."
Triệu Vĩ nhìn Cao Tình như vậy, trong lòng nhất thời lại có chút không nỡ, nghe lời Cao Tình nói mới biết mình hiểu lầm cô, trong lòng càng không dễ chịu.
Anh ta thấp giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ Cao Tình: "Tình Nhi, là anh sai rồi, anh không nên nghĩ em như vậy, anh chỉ là quá sợ hãi. Em là trụ cột của chúng ta ở nơi này, nếu em rời đi thì mọi người nên làm cái gì bây giờ. Là anh không tốt, em đừng khóc."
Triệu Vĩ bước nhanh về phía trước, chuẩn bị ôm Cao Tình dỗ dành một phen, ai ngờ Cao Tình lại tránh đi.
Triệu Vĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Cao Tình vẫn chưa tha lỗi cho mình.
Tần Nhất hứng thú ở một bên nhìn bọn họ diễn trò, trong mắt tràn đầy sự nhạo báng.
"Chậc chậc, thật sự là một vở kịch hay."
Vân Hoán cúi đầu, ghé sát vào bên tai Tần Nhất, thản nhiên nói: "Thích như vậy sao, Thất Thất?"
Vị bạc hà nhàn nhạt chui vào cánh mũi Tần Nhất, hơi thở nóng rực phả ra bên tai, Tần Nhất bỗng cảm thấy có chút ngưa ngứa.
Cô rụt người lại hơi lui về phía sau, nhưng lại càng tới gần Vân Hoán hơn, hương bạc hà cũng theo đó càng đậm.
Tần Nhất không hiểu, đã là tận thế rồi, làm sao trên thân anh này còn mang theo mùi hương, rốt cuộc là anh làm thế nào vậy?
Vân Hoán buồn cười nhìn người nào đó xuất thần, tâm tình không vui lại tốt trở lại. Người trong ngực nho nhỏ, ấm ấm mềm mềm, trên người còn tản ra một mùi hương nhàn nhạt.
Tươi mát tự nhiên, một chút cũng không đậm, nhưng Vân Hoán lại ngửi không ra đây là mùi hương gì.
Chỉ là, người này cũng quá gầy rồi, xem ra vẫn phải bồi bổ nhiều.
"Cũng không tệ lắm." Tần Nhất câu lên một nụ cười tà: "Chỉ là màn kịch này còn chưa đủ đặc sắc, chúng ta có thể cho thêm một que diêm."
Vân Hoán cũng không có lùi lại, để mặc cho đối phương dựa vào mình. Tần Nhất dựa vào lòng anh rất thoải mái, cho nên cũng không định rời đi.
Xem hai người này trình diễn đủ rồi, Tần Nhất canh giờ lên tiếng: "Xen ngang hai người một chút, các người muốn cùng chúng tôi đi ra ngoài cũng không phải không thể, nhưng tôi có một điều kiện."
Triệu Vĩ và Cao Tình sửng sốt: "Điều kiện gì?"
Tần Nhất cười, trong mắt đầy ý xấu, nhưng Tần Nhất như vậy lại khiến người ta không thể ghét nổi, ngược lại càng thêm hấp dẫn người.
"Điều kiện rất đơn giản, hoặc là chị gái y tá này theo chúng tôi ra ngoài, hoặc là nhóm người các anh theo chúng tôi ra ngoài. Tôi nói cho các người biết, Zombie bên ngoài vẫn chưa được tiêu diệt hoàn toàn, chúng nó tùy thời đều có thể xông đến ăn thịt các người đó."
Thấy bộ dạng ngây người của đám người kia, ý xấu trong mắt Tần Nhất càng đậm thêm: "Thế nào, đã nghĩ xong chưa, người nào theo chúng tôi đi ra ngoài?"
Triệu Vĩ và Cao Tình nhìn nhau vài giây, Triệu Vĩ đứng ra giả vờ tức giận nói: "Mày đừng có ly gián bọn tao, muốn đi cùng đi, muốn lưu lại thì cùng nhau lưu lại."
Cao Tình cũng kiên định nhìn Tần Nhất: "Cậu không cần thử dò xét chúng tôi, chúng tôi đều sẽ ở cùng nhau, làm sao có thể một mình rời đi mà bỏ lại đồng bạn được. Tôi tin tưởng người tốt như các anh nhất định sẽ không làm vậy, đúng không?"