Chương 67: Tự suy nghĩ lại
Tiểu Lâm Thanh đang không ngừng chảy nước mắt trong lòng, vì sao người bị ghim luôn là anh, anh cũng không có làm gì sai mà.
Động tác trên tay Lâm Thanh không dám dừng lại, một bên giết Zombie, một bên vẫn đnag cầu xin Vân Hoán buông tha: "Lão đại anh xem, em gϊếŧ Zombie vô cùng có lực, anh dũng không gì sánh bằng, không cần phải rèn luyện đâu."
Vân Hoán lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Thanh, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy mong đợi, khóe miệng hơi câu lên. Lúc Lâm Thanh cảm thấy có hy vọng, Vân Hoán lại trực tiếp tạt cho anh gáo nước lạnh.
"Vậy sao, nếu cậu đã đánh Zombie mạnh mẽ như thế thì việc gϊếŧ Zombie còn sống càng cần giao cho cậu đến xử lý rồi."
Lâm Thanh nghẹn họng, biết mình nói như nào cũng trốn không thoát, đành phải nhận mệnh bắt đầu tập trung giải quyết đám Zombie trước mắt.
Tần Nhất chứng kiến Vân Hoán và Lâm Thanh lời qua tiếng lại với nhau mà buồn cười không dứt, nhưng cô thật không ngờ người cao lãnh như Vân Hoán còn có một mặt như vậy.
Quả nhiên người ngoài đã quá thần hóa anh ấy lên, lại không biết người này cũng có một mặt giống người thường.
Nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, chính cô cũng không phải là như vậy sao. Lãnh đạm xa cách chẳng qua chỉ là một tầng màu sắc tự vệ của bản thân mà thôi, khi ở trước mặt người bản thân quen thuộc và tín nhiệm, đương nhiên sẽ lộ ra một mặt mà người ngoài không hề biết đến.
Đợi Lâm Thanh giải quyết xong tất cả Zombie, anh ta cảm giác tay mình đã không còn là của mình nữa rồi.
Nhìn một đám người phía sau đang chuyện trò vui vẻ, trong lòng anh ta ai oán không ngừng. Được lắm, anh ta ở phía trước gϊếŧ Zombie mệt muốn chết, bọn họ ngược lại đứng ở đó nói chuyện phiếm, chỉ thiếu không có bày một khay trà bánh lên ăn thôi.
Ánh mắt ai oán của Lâm Thanh quá mức nóng bỏng, đám người Lâm Bạch muốn không chú ý đến cũng khó.
Vân Hoán nghiêng người nhìn Lâm Thanh, thản nhiên hỏi: "Giải quyết xong rồi?"
Lâm Thanh ai oán gật đầu, giống như cô con dâu mới về nhà chồng liếc nhìn Vân Hoán.
"Biết vì sao để cho một mình cậu gϊếŧ Zombie không?" Vân Hoán lại mở miệng hỏi.
Lâm Thanh quả quyết lắc đầu, anh cũng không biết tại sao nha. Anh không có dị năng, gϊếŧ Zombie không được thuận tiện như bọn lão đại, chỉ có thể từng bước đi giải quyết từng con.
Vân Hoán nhìn Lâm Thanh, trong đôi mắt đào hoa lạnh như băng khó được mang theo một tia nghiêm túc: "Trong số chúng ta cậu là người có thân thủ kém nhất, mọi người không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở cùng một chỗ, cũng không có khả năng ở thời điểm cậu gặp nguy hiểm lập tức chạy tới giúp."
Vân Hoán dừng một chút, sau đó tiếp tục nói, nhưng lần này lời của anh không chỉ là nói cho Lâm Thanh nghe, mà là nói cho tất cả mọi người nghe.
"Bây giờ là tận thế, nguy hiểm trùng trùng, mọi người cần phải có năng lực tự vệ. Giây phút nguy hiểm, người có thể cứu cậu không phải tôi, mà là chính bản thân cậu."
Lâm Thanh nghe xong lời này, có chút buồn bã cúi đầu xuống. Anh biết, lão đại là vì muốn tốt cho mình. Quả thật, mấy ngày nay anh ta có phần lười biếng, cũng có chút may mắn.
Anh ta vẫn luôn cho rằng có lão đại và Tần Nhất ở đây thì cái gì cũng không cần sợ, càng nhiều hơn là anh ta cậy bản thân còn chưa thức tỉnh dị năng, ngược lại xem nhẹ sức mạnh của bản thân.
Ở trong tiểu đội của bọn họ, thân thủ của anh ta đúng là kém nhất, ngay cả Đại Bạch giống anh ta cũng chưa thức tỉnh dị năng đều làm tốt hơn.
Thế mà anh ta lại bị mấy ngày an nhàn và thoải mái này làm mờ mắt, cũng đúng, bây giờ mới bắt đầu tận thế, về sau còn không biết sẽ có nguy hiểm gì lớn hơn đang đợi bọn họ, anh ta phải cố gắng đuổi kịp lão đại bọn họ, không thể kéo chân sau của mọi người được.
Lâm Thanh nghiêm túc tự suy nghĩ lại về bản thân, bộ dạng cợt nhả ngày xưa lập tức thay đổi, chăm chú mà nghiêm túc chống lại ánh mắt Vân Hoán: "Lão đại, là tôi sai, sau này sẽ không tái phạm nữa."
Mấy người bọn Lâm Bạch cũng nghiêm túc suy xét lại bản thân mình, phát hiện bọn họ quả thực có phần kiêu căng rồi, càng nhiều hơn chính là coi thường tận thế. Nếu không phải hôm nay Vân Hoán gõ tỉnh bọn họ, ngày sau rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.