Chương 59: Cấm kỵ của Vân Hoán
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mặc Hòa trở nên u ám, mặt con nít dễ thương lúc này rất dọa người: "Người đàn bà đó nên chết, tôi đi chém chết bà ta, người làm cho lão đại không vui đều phải chết."
Lâm Bạch ngăn Sở Mặc Hòa lại, khuôn mặt ôn nhuận lúc này rất nghiêm túc: "Sở Hòa không được làm bừa, cậu bình tĩnh một chút cho tôi."
Tần Nhất liếc mắt, thật không ngờ Lâm Bạch ngày thường ôn nhuận như ngọc cũng sẽ có một mặt nghiêm túc như vậy.
Lâm Bạch làm mặt lạnh thì quỷ súc Sở Mặc Hòa cũng không dám đυ.ng vào điểm mấu chốt.
Đỗ Nguyên đói đến mức bụng cồn cào cũng ngậm miệng, không hó hé gì.
Lâm Thanh thở dài một hơi, quay đầu lại liền thấy dáng vẻ nghi hoặc của Tần Nhất mới đột nhiên nhớ ra, cô vẫn chưa biết những chuyện liên quan đến mấy người bọn họ.
Cân nhắc nhiều lần trong lòng, Lâm Thanh vẫn mở miệng nói cho Tần Nhất nghe, anh cảm thấy lão đại cũng sẽ đồng ý.
"Thất Thất, cậu mới gia nhập nên không biết, lão đại ghét nhất kẻ nào mắng cha mẹ mình. Đừng nói mắng, ngay cả nghị luận cũng không được."
"Thật ra lão đại còn có một đứa em trai tên là Tiểu Hiên, một nhà bốn người bọn họ vô cùng hạnh phúc. Tình cảm của lão đại và Tiểu Hiên rất tốt, lão đại vô cùng thương yêu cậu ấy."
"Nhưng có một ngày, có người bắt cóc Tiểu Hiên tống tiền, khi đó tiểu Hiên mới ba tuổi. Bọn bắt cóc nói để cho một mình mẹ lão đại đi vào giao tiền chuộc. Lão đại khi đó cùng lắm mới chỉ tám tuổi, khi đó vẫn rất đơn thuần, len lén đi theo mẹ mình, kết quả lão đại bị bọn chúng phát hiện. Bọn bắt cóc đó không chỉ gϊếŧ con tin, còn muốn gϊếŧ lão đại và mẹ lão đại."
"Sau đó, tuy lão đại còn sống nhưng mẹ lão đại lại vì bảo vệ anh ấy mà bị bọn bắt cóc làm nhục đến chết, Tiểu Hiên cũng chết."
"Tình cảm của mẹ và cha lão đại vô cùng tốt, sau khi biết được mẹ lão đại chết, không lâu sau liền tự sát đi theo."
"Ài, mấy năm nay lão đại vẫn luôn một mực tự trách, cho rằng chính anh ấy đã hại chết người thân của mình, cũng bởi vì nguyên nhân này mà cha mẹ đã trở thành cấm kỵ trong lòng lão đại."
Sau khi Tần Nhất nghe xong thì trầm mặc, trong một đêm mất đi tất cả người thân, khi đó anh vẫn còn nhỏ như vậy, không biết phải kiên trì thế nào mới có thể sống tiếp.
Tuy cô cũng bị Tần gia vứt bỏ, nhưng Tần Miễn vẫn cấp cho cô tiền sinh hoạt, vật chất cũng không thiếu.
Lâm Thanh thấy Tần Nhất không nói lời nào, còn tưởng rằng Tần Nhất bị hành động vừa rồi của lão đại dọa, mở miệng dò hỏi: "Thất Thất, cậu sẽ không cảm thấy lão đại quá đáng chứ, sẽ không cảm thấy chúng tôi độc ác chứ?"
Trong giọng nói của Lâm Thanh xen lẫn sự khẩn trương mà anh hề phát giác ra.
Tần Nhất lắc đầu: "Tôi không cảm thấy mọi người làm sai, nếu như là tôi, tôi sẽ làm càng triệt để hơn so với mọi người."
Rồng có vảy ngược, chạm vào chết ngay.
Mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình mà người và việc không thể đυ.ng vào.
Đừng nói Vân Hoán, Tần Nhất cô cũng có. Nếu như người phụ nữ vừa rồi mà dám mắng bà ngoại cô, cô thật sự sẽ ra tay càng hung ác càng quyết tuyệt hơn so với Vân Hoán.
Vân Hoán còn lưu lại cho bà ta một mạng, là cô cô sẽ không để cho người phụ nữ đó có đường sống mà rời khỏi đây.
Có lẽ có người cảm thấy làm như vậy quá tàn nhẫn, người ta chẳng qua chỉ là mắng ngươi một câu, ngươi liền muốn lấy mạng của người đó, nhưng Tần Nhất lại cảm thấy hành vi như vậy rất chính xác.
Người chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, cô cũng mặc kệ ánh mắt của người đời, chỉ làm điều mình cho là đúng. Hơn nữa, Tần Nhất cô chính là muốn sống sao cho tự do tự tại.
Lại nói, những chuyện tương tự ở tận thế xảy ra rất phổ biến. Tận thế không thiếu nhất chính là mạng người, thứ khiến cho người ta khinh thường nhất cũng chính là pháp luật trước đây và luân lý đạo đức.
Tần Nhất có thể hiểu được bọn họ khiến trong lòng Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, Thất Thất có thể đi chung đường với bọn họ thì làm sao có thể ghét bỏ bọn họ đây.