Chương 47: Uông Nhiên
Vân Hoán lạnh lùng liếc Tần Nhất, đáy mắt chứa sự cảnh cáo.
Tần Nhất cười khẽ, không trêu ghẹo Vân Hoán nữa.
Chẳng qua nhìn thấy người này biến sắc mặt, thật thú vị.
Lúc này Dương Hạo đã đi tới, anh ta chân thành nói với đám người Tần Nhất: "Cảm ơn các anh đã cứu chúng tôi, à, phải rồi, tôi là Dương Hạo."
Tần Nhất khoát khoát tay: "Không cần nói lời cảm ơn, chúng tôi thu thù lao của các người, cứu các người là việc nên làm."
Mặc dù nói như vậy nhưng Dương Hạo vẫn rất cảm kích đám người Tần Nhất. Nếu không phải có bọn họ, sợ rằng tiểu đội của anh ta hôm nay thực sự khó thoát khỏi cái chết.
"Không không không, dù sao vẫn phải cảm ơn các anh, còn một phần ba vật tư như đã hứa, đợi chúng tôi thu thập tốt sẽ đưa qua cho mọi người."
Tần Nhất gật đầu đồng ý.
Dương Hạo biết mấy người Tần Nhất rất mạnh, vì vậy có ý muốn kết giao. Anh ta cười cười nhìn về phía Lâm Thanh trông dễ nói chuyện nhất: "À, vẫn chưa biết tên của các anh, chúng ta kết giao bằng hữu."
Lâm Thanh cười: "Tôi là Lâm Thanh, bên kia, người đó là đội trưởng của chúng tôi, Vân Hoán."
Lâm Thanh cũng nhìn ra Dương Hạo muốn kết giao, loại người như bọn họ nhìn người vẫn rất chuẩn. Ánh mắt Dương Hạo sạch lại trấn tĩnh, thoạt nhìn thì không phải là người đại hung đại ác gì.
Lâm Thanh cũng biết, ra khỏi nhà thì bạn bè rất quan trọng, Lâm Thanh cũng không từ chối.
"Vân đội trưởng." Dương Hạo chào hỏi, kỳ thực anh ta vừa nhìn thì nhận định ngay được người nọ là đội trưởng của tiểu đội này.
Vân Hoán người này thần bí khó lường, Dương Hạo còn nhớ đối phương có dị năng, hình như cũng giống như anh ta, là hệ hỏa.
Vân Hoán gật đầu, xem như đáp lại.
Lâm Thanh cười cười xin lỗi Dương Hạo: "Xin lỗi, đội trưởng chúng tôi chính là cái mặt than."
Tần Nhất nhướn mày, không hổ là Tham Mưu Trưởng của Đế quốc hậu tận thế.
Dương Hạo nhìn ra quanh thân mấy người Vân Hoán đều có khí thế phi phàm, chỉ sợ phi phú tức quý.
"Cậu nói đùa rồi, không có việc gì." Dương Hạo khoát khoát tay.
Dương Hạo không để ý nhưng người khác lại rất để ý.
Uông Nhiên đứng một bên lại không ưa bộ dạng thờ ơ của Vân Hoán. Tận thế, kẻ mạnh làm vua, trước đây là kẻ có tiền thì thế nào, hiện tại không có trị giá nhất chính là tiền.
Uông Nhiên là một người nghèo, gã ta ghét nhất những kẻ mang danh phú nhị đại. Theo gã ta, những phú nhị đại này chính là sâu mọt trong xã hội, không biết làm cái gì cả chỉ biết dựa vào cha mẹ, có mấy đồng tiền dơ bẩn liền cho rằng bản thân mình rất giỏi.
Từ lúc Uông Nhiên biết tận thế đến, so với những người khác bất an sợ hãi thì nội tâm gã ta tràn đầy kích động, gã ta biết thời khắc thuộc về mình đã đến.
Tận thế chính là thời kỳ vì gã ta mà giáng lâm, thời đại kẻ mạnh là vua, gã ta có thể trở thành người trên người.
Uông Nhiên vốn rất bất mãn với việc nhóm người Tần Nhất cứu mình còn thu thù lao. Gã ta cho rằng lúc nhóm người Tần Nhất thấy bọn họ gặp phải nguy hiểm, ra tay tương trợ là chuyện đương nhiên, sao còn muốn thu vật tư.
Chẳng lẽ những người này cũng là quỷ nghèo nhưng giả trang thành kẻ có tiền, ỷ vào gương mặt chính mình có vài phần tư sắc mà đi lừa gạt người?
Uông Nhiên càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không thiếu niên lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp kia làm sao lại có thể gầy yếu như vậy, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.
Trong lòng Uông Nhiên đã nhận định suy nghĩ của bản thân, đối với nhóm người Tần Nhất càng nhìn càng không ưu, trong đáy mắt tràn đầy sự khinh thường.
So với phú nhị đại, gã ta càng ghét tiểu bạch kiểm lừa đảo có bộ dạng xinh đẹp hơn. Mặc kệ gã ta đoán đúng hay không, dù sao hiện tại gã ta nhìn nhóm người Tần Nhất chính là nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Bây giờ thấy Vân Hoán đối xử với đội trưởng của mình không khách khí như vậy, tính tình của gã ta vèo cái liền bạo phát: "Sao lại không có chuyện? Đội trưởng, có vài người quá quắt quá rồi. Tuy bọn họ đã cứu chúng ta một mạng, nhưng chúng ta cũng không cần thiết phải khúm lúm đối với những người này."
Nói đến đây, Uông Nhiên cũng có chút xem thường đội trưởng nhà mình. Người ta rõ ràng là bọn lừa đảo giả dạng thành tiểu bạch kiểm, Dương Hạo vậy mà lại cho rằng bọn họ là người có quyền, muốn nịnh bợ người ta.
Thật mất mặt.