Chương 45: Hạ Thái
Lần này tiểu đội của Dương Hạo tổn thương nghiêm trọng, tổng cộng có bốn đồng đội bị chết trong miệng Zombie.
Còn một người bị Zombie cắn, lây nhiễm vi-rút Zombie, cũng không biết cuối cùng có biến thành Zombie hay không.
Trong lòng Dương Hạo bi thương, những người này đều là anh em tốt cùng anh ta vào sinh ra tử. Bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ, cùng nhau sống sót trong tận thế.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại bỏ anh ta mà đi.
Nghĩ tới đây, Dương Hạo nhịn không được hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Thái vẫn còn đang ngồi trên mặt đất. Đều tại cô ta, nếu không phải cô ta tùy hứng, tiểu đội bọn họ làm sao sẽ thương vong nhiều như vậy.
Hạ Thái bị Dương Hạo trừng mắt khiến cho chột dạ. Hiện tại nguy hiểm đã được giải quyết, trái tim treo lơ lửng của cô ta đã được hạ xuống, nhưng tình huống bây giờ...thật có chút khó mở miệng.
Mùi trên người cô ta tự cô ta cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng vừa rồi do quá sợ hãi, điều này cũng không có thể trách cô ta, nếu là những người khác thì cũng sẽ giống như cô ta thôi.
Hạ Thái tự mình an ủi bản thân, ngay cả chuyện của Đặng Ngôn vừa rồi cũng không phải là do cô ta cố ý. Cô ta chỉ là quá sợ hãi, không kiềm chế được hành động của chính mình. Nếu như, nếu như đổi lại là Trương Lệ và Triệu Nhã, các cô ấy khẳng định cũng sẽ giống như mình.
Cô ta không sai, cô ta chỉ là vì để bản thân sống sót, cô ta không có lỗi.
Tiểu đội của Dương Hạo trừ Hạ Thái và anh ta còn sống sót ra còn có Trương Lệ, Triệu Nhã, Triệu Lượng, Uông Nhiên.
Hạ Thái bình thường chung đυ.ng với Triệu Nhã khá tốt, bây giờ ngoại trừ Triệu Nhã ra cô ta cũng không tiện tìm người khác.
Hạ Thái vẫy vẫy tay với Triệu Nhã đang trưng ra khuôn mặt si mê nhìn Tần Nhất: "Nhã Nhã, em lại đây một chút, chị có lời muốn nói với em."
Triệu Nhã chẳng qua chỉ là một nữ sinh 15 tuổi, đang ở độ tuổi thiếu nữ hoài xuân, mà cô lại thích nhất nam sinh giống như nam chủ trong truyện tranh manhua.
Nhìn thấy Tần Nhất, nhất thời cô không thể rời mắt, nam sinh này lớn lên không chỉ đẹp trai, dáng vẻ lãnh khốc càng hấp dẫn người khác, giống hệt như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh manhua.
Triệu Nhã đang mê zai, đột nhiên nghe thấy Hạ Thái gọi mình, lông mày nhíu lại hiện rõ sự không vui.
Hạ Thái gọi cô làm cái gì, cô còn đang ngắm mỹ nam.
Nhưng nghĩ tới vòng cổ kim cương trong tay Hạ Thái, Triệu Nhã dù không tình nguyện nhưng vẫn đi tới.
Triệu Nhã mới vừa đến gần Hạ Thái đã ngửi thấy mùi khai nhức mũi, liếc mắt nhìn xuống mới phát hiện quần Hạ Thái ướt.
Triệu Nhã thế mới biết Hạ Thái không khống chế được đã đi vệ sinh ra quần. Sự ghét bỏ và khinh thường trong mắt Triệu Nhã đã không che giấu được, vừa rồi Hạ Thái đẩy Đặng Ngôn ra ngoài cô cũng nhìn thấy, không nghĩ tới Hạ Thái lại có thể ác như vậy.
Nhưng bây giờ cô còn có chuyện nhờ Hạ Thái, cô chỉ có thể tiếp tục cùng cô ta diễn.
Triệu Nhã ngồi xổm xuống, theo bản năng nhích ra xa Hạ Thái một chút. Hạ Thái không chú ý tới sự ghét bỏ và khinh thường trong đáy mắt Triệu Nhã.
"Chị Hạ, chị làm sao vậy, có việc gì không?"
Hạ Thái có chút khó có thể mở miệng, nhưng bây giờ cũng chỉ có Triệu Nhã có thể giúp cô ta: "Nhã Nhã, cái kia...có thể lấy cho chị một chiếc quần hoặc một chiếc váy được không?"
Lúc trước bọn họ đi thu thập vật tư, cô ta cũng đã lấy hai cái nhưng đều mới giặt chưa khô, hiện tại chỉ có Triệu Nhã là còn quần áo. Cũng may vóc người của cô ta tương đối nhỏ nanh, quần áo của Triệu Nhã cô ta có thể mặc vừa.
Triệu Nhã nghe xong âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn lấy từ trong ba lô sau lưng ra một cái quần jean đưa cho Hạ Thái, cười nói: "Chị Hạ cầm lấy đi, coi như tặng cho chị, chị không cần trả lại cho em đâu." Quần áo cô ta mặc qua rồi cô mới không cần mặc lại đâu.
Ánh mắt Hạ Thái sáng ngời: "Thực sự cảm ơn em, Nhã Nhã."
Đợi khi Hạ Thái thay quần áo đi ra thì những người khác đều đã thu thập xong và tiến vào thành phố A.
Hạ Thái thật không ngờ đám người Dương Hạo vậy mà không đợi cô ta, nhưng nghĩ lại thì cũng đoán được những người này là đang oán hận mình.