Chương 35: Thức tỉnh dị năng
Đỗ Nguyên cười ngây ngô một lúc, sau đó mới nhớ tới khi đó có người cứu bọn họ.
Nhưng anh ta lại nghĩ tới vết thương của mình, vừa nhìn thì phát hiện vết thương của mình vậy mà khỏi rồi, hơn nữa còn không để lại bất kỳ dấu tích gì.
Đỗ Nguyên có chút hoảng sợ, đây là chuyện gì xảy ra? Anh ta không nhớ bản thân có năng lực chữa lành nghịch thiên đến thế!
Đỗ Nguyên chỉ chỉ cánh tay của mình: "Đây, đây là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tôi đã biến thành Zombie rồi?"
Lâm Thanh trắng mắt liếc tên ngốc to xác trước mặt: "Cậu đặc biệt thấy qua Zombie có suy nghĩ sao, cậu là người!"
Chỉ có điều sau khi Lâm Thanh nhìn cánh tay Đỗ Nguyên xong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, đây chính là sự khác biệt giữa người có dị năng sao?
Lâm Thanh có chút hâm mộ, không nghĩ tới tên ngốc to xác này lại là người có dị năng đầu tiên. (trong tiểu đội Vân Hoán)
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh lại có chút tò mò, tiến đến gần Đỗ Nguyên dò hỏi: "Dừa Tử, cậu có cảm nhận được gì không, ví dụ như cơ thể nóng lên, toàn thân tràn ngập lực lượng."
Đỗ Nguyên ngu ngơ cười, nghiêm túc gật đầu: "Có, tôi cảm giác đặc biệt đói."
Mắt Lâm Thanh trợn trắng, tên ngốc to xác này chỉ biết ăn thôi!
Nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến phòng bếp bưng cháo thịt băm vẫn luôn hâm nóng tới.
Sau khi Lâm Thanh rời khỏi phòng thì Sở Mặc Hòa tỉnh lại, ngây người nửa ngày mới lấy lại được tiêu cự, ánh mắt dừng trên người Vân Hoán đang ngồi trên ghế sô pha, yếu ớt gọi: "Lão đại."
Tỉnh lại liền thấy được lão đại nhà mình, Sở Mặc Hòa cảm thấy vô cùng yên tâm và vui mừng, trên khuôn mặt trắng nõn của anh ta hiện lên sự vui vẻ.
Vân Hoán ngước mắt nhìn Sở Mặc Hòa, coi như là đáp lại.
Nhận được sự chú ý của Vân Hoán, trên khuôn mặt trẻ con dễ thương của Sở Mặc Hòa tràn đầy sự vui vẻ.
Lúc này anh ta mới nhìn sang Đỗ Nguyên bên cạnh: "Dừa Tử, chúng ta còn sống sao?"
Đỗ Nguyên ngu ngơ gãi gãi cái ót, sau đó cười hề hề nói: "Đúng vậy, có người đã cứu chúng ta. Với lại vết thương của tôi với cậu đều khỏi rồi."
Sở Mặc Hòa có chút kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra? Anh ta nhìn mu bàn tay của mình, quả nhiên đều lành rồi, ngay cả một dấu vết cũng không để lại.
Đang suy tư thì Lâm Thanh bưng hai bát cháo nóng hổi với mùi thịt thơm phức tiến vào.
Đỗ Nguyên chun chun mũi ngửi, không nhịn được nuốt nước miếng.
Sở Mặc Hòa ngửi được mùi cũng cảm thấy vô cùng đói, hai người không nói gì nữa, bắt đầu ăn như lang như hổ.
Sau khi hai người ăn no, hài lòng sờ sờ cái bụng tròn vo của chính mình.
Đỗ Nguyên giơ ngón tay cái lên, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Lâm Thanh: "Hồ ly, sao đột nhiên tài nấu ăn của anh lại trở nên tốt như vậy?"
Lâm Thanh lắc đầu: "Tôi làm gì có tay nghề tốt như thế."
Đỗ Nguyên vừa định hỏi ai làm thì Vân Hoán nãy giờ không lên tiếng đã mở miệng trước.
"Hai người thức tỉnh dị năng gì?"
Mặt Đỗ Nguyên ngơ ra: "Dị năng gì?"
Ngược lại Sở Mặc Hòa như có điều suy nghĩ, anh ta tập trung tinh thần lực, trong nháy mắt một sợi dây leo xuất hiện, so với cánh tay của người trưởng thành không chênh lệch bao nhiêu, đong đưa quấn quanh cánh tay của Sở Mặc Hòa.
Đỗ Nguyên trợn to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn Sở Mặc Hòa, run run rẩy rẩy nói: "Sở Hòa, đây là cái gì? Sao cậu lại biến thành quái vật rồi?"
Nói xong Đỗ Nguyên lại vỗ ngực, nghiêm túc nhìn Sở Mặc Hòa: "Sở Hòa, đừng sợ, bất kể cậu biến thành cái gì, tôi đều sẽ bảo vệ cậu."
Lâm Thanh đỡ trán, ai có thể tới lôi tên ngốc to xác này ra ngoài được không.
Lâm Bạch cười, anh giải thích rõ ràng cặn kẽ về việc xuất hiện dị năng cho Đỗ Nguyên, Đỗ Nguyên nghe xong mới hiểu được.
Dựa theo biện pháp Sở Mặc Hòa nói, tập trung lực chú ý, trong nháy mắt từ đầu ngón tay của Đỗ Nguyên từng giọt từng giọt nước bắn ra.
Đỗ Nguyên thức tỉnh dị năng hệ thủy, Sở Mặc Hòa thức tỉnh dị năng hệ mộc.
Lâm Thanh hâm mộ nhìn Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa, dị năng à, thật sự là rất tốt.