Chương 33: Đồng ý
Tần Nhất hài lòng gật đầu, đi về phía căn phòng cô nhìn trúng.
"Tần Nhất." Vân Hoán mở miệng.
Tần Nhất xoay người: "Chuyện gì?"
Vân Hoán mấp máy môi mỏng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn thẳng Tần Nhất.
"Tôi muốn biết mục đích của cậu."
Quả nhiên không hổ là Căn cứ trưởng của Đế quốc, năng lực quan sát rất tốt.
Chẳng qua ngay từ đầu Tần Nhất cũng không định giấu diếm mục đích của mình, ánh mắt trong suốt của cô chống lại đôi mắt ẩn chứa sát cơ của Vân Hoán: "Tôi à, mục đích của tôi cho tới bây giờ chỉ có một, đó chính là nhóm các anh."
Lâm Thanh kinh ngạc nhìn Tần Nhất: "Ý cậu là cậu muốn gia nhập nhóm chúng tôi?"
Tần Nhất gật đầu.
"Cho tôi một lý do." Vân Hoán nhìn Tần Nhất, mặc dù cảm giác của anh với thiếu niên này không tệ, nhưng không có nghĩa anh sẽ xem Tần Nhất như anh em.
Anh em trong đội bọn họ đều là bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu, nói là người nhà cũng không quá đáng.
Tần Nhất vuốt ve chiếc cằm trơn bóng: "Có lẽ do tôi thấy các anh tương đối thuận mắt."
Khóe miệng Lâm Thanh giật giật, đây là đáp án kiểu gì hả? Qua loa lấy lệ như thế, nhất định lão đại sẽ không đồng ý.
Lâm Thanh vẫn còn chưa nghĩ ra cách thì đã nghe được âm thanh thuần hậu của lão đại truyền đến: "Được."
Tần Nhất thích người thẳng thắn, Vân Hoán đáp ứng sảng khoái như thế, mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý cười vui vẻ: "Được, về sau cơm ba bữa tôi sẽ lo."
Nể tình bọn họ thích tay nghề của cô như vậy, cô cũng không cần keo kiệt với bọn họ.
Lâm Thanh vốn còn đang xoắn xuýt không biết sao lão đại nhà mình đáp ứng dễ dàng như thế, nhưng vừa nghe thấy lời Tần Nhất nói, mắt hồ ly câu nhân lập tức phát sáng.
Chuyện này tốt nè, bọn họ không cần phải đau đầu về cơm ăn ba bữa nữa.
Chỉ có điều...sẽ không phải lão đại nhìn trúng tài nấu nướng của người ta mới giữ người ta lại chứ?
Lâm Thanh tự cảm thấy mình đã sờ đến chân tướng, gật gật cái đầu.
Lâm Bạch trông thấy bộ dạng ngu ngốc của anh trai nhà mình, nhịn không được đỡ trán. Anh trai à, anh có biết biểu tình trên mặt mình đã vạch trần hết toàn bộ tâm tư nho nhỏ của anh rồi hay không?
Tần Nhất nguy hiểm xoa bóp tay của mình, lên tiếng dặn dò Lâm Thanh: "Tôi có nấu ít cháo thịt băm để ở phòng bếp, hai người kia có lẽ đêm nay sẽ tỉnh. Anh đừng quên trông coi phòng bếp, nếu không lúc bọn họ tỉnh lại sẽ không có đồ mà ăn."
Tần Nhất nói xong cũng không để ý đến bộ dáng như bị sét đánh của Lâm Thanh, lên tiếng chào hỏi với Vân Hoán và Lâm Bạch, sau đó đi đến gian phòng của mình.
Tần Nhất vừa vào phòng đã khóa kỹ cửa lại, tâm niệm vừa động liền tiến vào không gian.
Không gian Hỗn Nguyên hiện tại đã thay đổi rất lớn, quả trên cây ăn quả ở đằng xa đã sai chín trĩu quả, các loại động vật gia súc đang vui vẻ ăn linh thảo.
Tần Nhất hít một hơi thật sâu, cảm giác toàn thân đều trở nên khoan khoái nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên, cô giơ một chân lên, thấy một viên tròn tròn màu lam bám lấy bắp đùi mình không buông, nhíu mày: "Nói đi, có chuyện gì."
Tiểu Lan thấy Tần Nhất nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ cúi đầu, con mắt đen như hạt đậu khẽ xoay chuyển.
"À thì...ta, ta ăn viên tinh hạch kia."
Tiểu Lam khẽ cắn môi, đem sự tình nói ra.
Kỳ thực cũng không thể trách nó nha, nó hiện tại đang ở thời kỳ ấu sinh, cần năng lượng rất lớn. Mà viên tinh hạch nho nhỏ kia lại không biết xấu hổ mà câu dẫn nó. Nó liền...nó liền ăn viên tinh hạch đó.
Nhận thấy Tần Nhất im lặng hồi lâu không lên tiếng, Tiểu Lam càng chột dạ hơn. Nhưng nó là ai chứ, nó chính là Băng Phượng điện hạ vĩ đại đó.
Nghĩ như vậy, Tiểu Lam lại vẫy đôi cánh ngắn cũn của mình, mạnh miệng nói: "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi không nói lời nào là có ý gì? Bổn điện hạ thế nhưng là Băng Phượng vĩ đại nhất, ăn một viên tinh hạch nho nhỏ của ngươi thì thế nào. Đó là do bổn điện hạ nể mặt ngươi, phàm nhân khác dù có quỳ xuống cầu xin bổn điện hạ, bổn điện hạ cũng sẽ không ăn đồ của bọn họ!"