Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 18: Trở mặt

Chương 18: Trở mặt

Tần Kiều Kiều phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không nói ra được có bao nhiêu thẹn thùng đáng yêu.

Tần Nhất thấy dáng vẻ xấu hổ của Tần Kiều Kiều, đáy lòng cũng không nói ra được có bao nhiêu châm chọc. Thật muốn biết khi cô ta biết được cô là người chị gái mà cô ta ghét nhất thì sẽ có vẻ mặt gì đây.

Tần Nhất đứng lên, phủi phủi bụi dính trên người, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã.

Cô sinh ra chính là vật sáng, cho dù trong hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu nhưng vẫn cực kỳ cao quý.

Còi cảnh báo trong lòng Chu Ngọc vang lên, cô ta vội vàng kéo Tần Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều, không phải em muốn đồ ăn sao, chị cho em mượn."

Tần Kiều Kiều nghe vậy trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn mỉm cười hơi mất tự nhiên, vừa nhìn là biết thiên kim của gia tộc lớn.

Tần Kiều Kiều dùng ánh mắt ngậm nước nhìn Chu Ngọc, tỏ ra cực kỳ đáng yêu nói: "Chị Ngọc, cảm ơn đồ ăn của chị, chúng em sẽ trả lại cho chị."

Không thể không nói, Tần Kiều Kiều rất biết tận dụng ưu điểm của bản thân. Bộ dáng mảnh mai yểu điệu đó rất dễ thỏa mãn du͙© vọиɠ bảo vệ phái yếu của đàn ông.

Đời trước, Tần Kiều Kiều chính là dựa vào dáng vẻ mềm mại nhu nhược này mà làm cho rất nhiều dị năng giả mến mộ cô ta, vì cô ta mà gom góp vật tư.

Tần Nhất cô lúc đó chẳng phải cũng bị dạng vẻ này của cô ta mê hoặc sao.

Tận thế, cường giả vi tôn. Nếu không phải Tần Nhất che chở Tần Kiều Kiều, cô ta đã sớm bị những dị năng giả ngu xuẩn suy nghĩ bằng nửa thân dưới lấy làm đồ chơi rồi.

Đời này, ngược lại Tần Nhất muốn nhìn một chút, không có cô, Tần Kiều Kiều có thể giống đời trước tránh thoát được ma trảo của đám dị năng giả đó hay không.

Chu Ngọc nhìn Tần Kiều Kiều tỏ ra đáng yêu, đáy lòng càng trở nên buồn bực. Thấy Tần Nhất nhìn chằm chằm Tần Kiều Kiều, đáy lòng Chu Ngọc dâng lên nồng đậm đố kị.

Đôi mắt cô ta xoay chuyển một vòng, cười hỏi: "Kiều Kiều, chị gái em đâu? Tần Nhất có đi cùng mọi người không, mọi người có đi tìm cô ấy không?"

Tần Kiều Kiều vừa nghe thấy tên Tần Nhất, cả người có chút cứng ngắc. Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười chúm chím kia cũng có chút không được tự nhiên.

Chu Ngọc là có ý gì, cô ta không biết cô ghét nhất là nghe thấy tên của người đó sao.

Tần Hàn Mạt đứng một bên lông mày cũng nhăn lại. Tần Nhất, cái tên này là sự sỉ nhục của Tần gia, là người bọn họ không muốn nhắc tới nhất.

Tần Hàn Mạt vốn đang có chút thiện cảm với Chu Ngọc, nhưng vì mấy lời này của cô ta mà chút thiện cảm mới có đước đó cứ như vậy không cánh mà bay.

Tần Nhất lạnh lùng nhìn phản ứng của hai anh em Tần gia, khóe miệng hiện lên sự giễu cợt. Nhìn xem, đây chính là người thân mà cô từng quý trọng và muốn bảo vệ. Nhưng bọn họ thì sao, bọn họ căn bản không hề muốn ai nhớ tới sự tồn tại của cô!

Tận thế vừa bắt đầu, cả nhà bọn họ vội vàng kéo nhau chạy trốn, không một ai nhớ tới Tần Nhất đáng thương kia cũng là người thân của bọn họ.

Không sao cả, Tần Nhất cô sớm đã nhìn thấu tất cả, cũng không có gì đáng để thương tâm. Cô thờ ở mở balo ra, thuần thục ngưng tụ ra nguyên tố băng.

Nụ cười trên mặt Tần Kiều Kiều có chút miễn cưỡng: "Chị Ngọc, chị có ý gì?"

Chu Ngọc ngộ ra bản thân không cần tiếp tục nịnh bợ Tần Kiều Kiều nữa, dứt khoát trở mặt. Cô ta trào phúng nhìn Tần Kiều Kiều: "Tần Kiều Kiều, cô còn giả vờ? Cô biết người tôi nói đến là ai mà. Chính là người chị gái cùng cha khác mẹ của cô, cái người suốt ngày đi theo sau mông cô, Tần Nhất. Mặt ngoài cô tỏ ra rất thích người chị gái này, nhưng trên thực tế thì lại liên tục bảo tôi đi bắt nạt Tần Nhất."

Chu Ngọc nói như vậy là muốn làm cho Tần Nhất thấy rõ mặt mũi thật sự của Tần Kiều Kiều, không nên bị khuôn mặt điềm đạm thích tỏ ra đáng yêu của cô ta mê hoặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Kiều Kiều trắng bệch, đôi mắt đẹp rưng rưng muốn khóc, thanh âm của cô ta run nhè nhẹ, cả người thoạt nhìn có chút run rẩy.

"Chị Ngọc, tại sao chị lại nói như vậy? Em là thật lòng yêu quý chị gái, nhưng chị ấy ở xa, trên đường lại loạn, chúng em chỉ đã mất liên lạc với chị ấy. Chị Ngọc, em thật lòng cho rằng chúng ta là chị em tốt, tại sao chị có thể oan uổng em."

Vành mắt Tần Kiều Kiều đỏ lên, trông mảnh mai giống như đóa hoa trắng nhỏ.

Chương 19: Tôi cho cô