Chương 9: Khâu Sơ Tuyết
Chu Ngọc cảm thấy nam sinh này chính là vương tử cưỡi bạch mã tới cứu mình, chỉ bằng một ánh mắt, cô ta đã thích Tần Nhất.
Nghe thấy mọi người đang chỉ trích Tần Nhất, cô ta sao còn có thể ngồi yên: "Đúng vậy đúng vậy, mấy người mà còn ồn ào nữa là sẽ hấp dẫn quái vật tới đó. Hơn nữa, mấy người làm sao có thể mắng chửi người khác, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, không nên mắng người."
Nói xong, Chu Ngọc thẹn thùng liếc mắt nhìn Tần Nhất, hy vọng đối phương có thể chú ý đến mình.
Người ở xung quanh sau khi nghe hết lời nói của Chu Ngọc trong lòng nhất thời tức giận, rõ ràng chính cô ta khơi mào trước, sao bây giờ quay lại trách ngược lại bọn họ không đúng?
Chỉ có điều đều sợ đưa quái vật tới, những người này chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Chu Ngọc, không lên tiếng phản bác.
Khâu Sơ Tuyết, cũng chính là nữ sinh tóc ngắn bên cạnh Chu Ngọc, cảm giác được rõ địch ý của người xung quanh đối với bọn họ, Khâu Sơ Tuyết lôi kéo góc áo Chu Ngọc nói nhỏ: "Chu Ngọc, cậu đừng nói nữa."
Mặc dù Khâu Sơ Tuyết nói nhỏ nhưng thính giác của Tần Nhất rất nhạy, cô có thể nghe được toàn bộ những lời Khâu Sơ Tuyết nói.
Ánh sáng lạnh khẽ lóe lên trong mắt Tần Nhất, cô không ngờ tới ở nơi này lại gặp được người quen.
Chu Ngọc, cái đuôi của Tần Kiều Kiều. Chu Ngọc này thầm mến anh hai Tần Hàn Mạt của Tần Kiều Kiều, vì vậy luôn thích đi theo sau Tần Kiều Kiều, lấy lòng Tần Kiều Kiều.
Chu Ngọc vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt, sau lưng luôn khi dễ cô. Cô từng ngây thơ cho rằng Chu Ngọc chán ghét mình là bởi vì Tần Kiều Kiều thích chơi cùng cô hơn. Hiện tại cô còn chỗ nào không hiểu, chỉ sợ tất cả những chuyện này đều là do Tần Kiều Kiều phân phó Chu Ngọc đi làm.
Tần Nhất nhớ Chu Ngọc này đời trước cũng là một người có tiếng tăm. Mặc dù cô ta không thức tỉnh dị năng nhưng vẫn luôn dựa vào dị năng giả song hệ Khâu Sơ Tuyết.
Cô ta ỷ vào việc này mà kiêu ngạo càn quấy, chọc tới không ít người. Dù vậy, Khâu Sơ Tuyết vẫn che chở cô ta bình an vô sự.
Đời trước, trước khi Tần Nhất bị bắt, Chu Ngọc còn sống rất tốt.
Cô còn nhớ, đời trước Chu Ngọc và Tần Kiều Kiều ở trong căn cứ mới chạm mặt nhau. Hơn nữa, về sau hai người bọn họ cũng bởi vì Tần Hàn Mạt mà xảy ra xích mích.
Tần Nhất biết Chu Ngọc này có công phu quấn người, nếu như Chu Ngọc và Tần Kiều Kiều chạm mặt... Ha ha, tình cảnh đó đúng thật là khiến người ta mong chờ.
Tần Nhất gỡ xích sắt ra tiến vào trong khu bách hóa, hoàn toàn không thèm để ý đến đám người kia.
Chu Ngọc thấy Tần Nhất tiến vào bên trong, miệng mấp máy nhưng cũng không nói ra được câu nào. Nhìn qua thì nam sinh kia rất lợi hại, cô ta vốn định đi theo sau Tần Nhất, vì dù sao cả một đêm cô ta đã không ăn gì rồi, bụng cũng đã đói.
Nhưng nghĩ tới đám quái vật bên trong, lời đến khóe miệng cô ta lại vội nuốt xuống, quay sang nói với Khâu Sơ Tuyết ở bên cạnh: "Cậu đi đi, tôi đói không chịu nổi rồi. Cậu đi theo sau nam sinh kia nhặt chút đồ về."
Khâu Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn Chu Ngọc, đáy mắt có tia sáng tối tăm di động, cuối cùng vẫn lê tấm thân mệt mỏi đi theo sau Tần Nhất.
Có không ít người cũng muốn đi vào, nhưng nghĩ tới quái vật ăn thịt người bên trong lại rụt chân về. Mắt bọn họ lộ lên tia tính toán ác độc, tất cả đều đánh chủ ý lên người Khâu Sơ Tuyết.
Tần Nhất tự nhiên cũng thấy cái đuôi đi theo sau mình, cô mím mím môi, cũng không lên tiếng. Đời trước, lúc Chu Ngọc bắt nạt cô, Khâu Sơ Tuyết từng giúp cô mấy lần, lần này coi như trả món nợ nhân tình cho cô ấy.
Thực ra cô cũng không hiểu, con người Khâu Sơ Tuyết rất tốt, nhưng không hiểu sao cô ấy luôn đi theo bên người Chu Ngọc. Tận thế đến cũng vậy, song hệ dị năng của cô ấy giống như chiếc bánh bao thịt thơm ngon, không ít tiểu đội cao cấp đều mong muốn lôi kéo cô ấy về đội của mình. Nhưng bởi vì Chu Ngọc, cuối cùng cô ấy trở thành dị năng giả lưu lạc.
Suy nghĩ của Tần Nhất nhất thời có chút xao nhãng, nhưng cũng không có thả lỏng cảnh giác. Rất nhanh đã có Zombie ngửi thấy mùi người sống, bọn chúng tụ tập lại hướng về phía Tần Nhất mà bổ nhào tới.
Cây đại đao trong tay Tần Nhất mạnh mẽ đầy sinh lực, một đao một đầu, rất nhanh đã gϊếŧ chết một tầng Zombie.
Thấy Khâu Sơ Tuyết gắt gao che miệng, cố gắng không để cho bản thân thét chói tai, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định, Tần Nhất hài lòng gật đầu.