Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 1: Tiết tử

Thành phố Z, trong phòng thí nghiệm ngầm lạnh băng, một cô gái tay chân bị xích lại nằm trên giường. Cô gái đầu tóc bị cạo sạch, trên người cắm đầy ống dẫn, thậm chí trên đầu cũng cắm hai cái ống dẫn to bằng cánh tay người trưởng thành. Cô gái cả người xanh tím, che kín vết thương.

Phòng thí nghiệm trắng tinh hưng với Tần Nhất lại xem là nơi dơ bẩn nhất. Cô thật sự rất muốn chết.

“Tích.” Cửa bị mở ra, chỉ thấy một nữ sinh mặc váy liền áo màu trắng, chậm rãi đi tới. Theo sau là một một na nhân mặc áo khoác trắng.

“Chị à, hôm nay em tới là nói cho chị một cái tin tức tốt,” Tần Kiều Kiều nhìn về phía vẻ mặt chết lặng Tần Nhất, vuốt vuốt tóc dài trước ngực tiếp tục nói: “Ba ba muốn trở thành người cầm quyền thành phố Z cứu viện khu thành phố Z, bất quá, này còn phải nhờ chị ít nhiều vô tư cống hiến.”

Tần Kiều Kiều thấy Tần Nhất vẫn là không có phản ứng, cô ta mỉm cười, “Đúng rồi, chị, Trịnh Trọng liền phải cùng em kết hôn. Bất quá em sợ là không thể mời chị uống rượu mừng. Rốt cuộc ba ba cùng Trịnh Trọng như vậy chán ghét chị.”

Tần Nhất trong mắt tràn đầy hận ý, cô giãy giụa, không cam lòng gầm rú lên.

Tần Kiều Kiều ánh mắt ôn nhu, “A nha nha, chị muốn nói cái gì vây? Nga, em đã quên là chị không thể nói chuyện.”

Tần Nhất tiếp tục giãy giụa, mắt phượng nhiễm hồng, hận ý ngập trời.

Tần Kiều Kiều nhìn đến bộ dáng Tần Nhất chật vật, cười ha hả, “Tần Nhất, mày là băng lôi song hệ dị năng giả thì sao? Kết quả còn không phải bị ba ba vứt bỏ ư? Trịnh Trọng cũng không cần mày. Tao mới là Tần gia chân chính tiểu thư, mày bất quá là cái nghiệt chủng,” Tần Kiều Kiều hai tròng mắt nhiễm điên cuồng, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến cực điểm, “Hôm nay, tao liền phải đem dị năng hạch trong đầu mày gỡ xuống, mày yên tâm, dị năng của mày thực mau chính là của tao.”

Nói xong, Tần Kiều Kiều ý bảo tiến sĩ Lâm phía sau. Tiến sĩ Lâm thong dong đi đến trước mặt Tần Nhất, thanh nhã tuấn tú trên mặt tràn đầy cuồng nhiệt. Hắn cầm lấy dao phẫu thuật, một chút một chút cắt đầu Tần Nhất ra, như là thưởng thức tác phẩm ưu tú.

Tần Nhất cảm thấy đau, cô hận, thật sự rất hận, hận Tần Kiều Kiều, hận Trịnh Trọng, hận những người đó lừa gạt cô nhưng cô lại càng hận sự ngu xuẩn của chính mình.

A, nếu có thể sống lại, ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi!

Tần Nhất cảm giác được chính mình ý thức dần dần tiêu tán, bên tai còn mơ hồ nghe được Tần Kiều Kiều điên cuồng tiếng cười. Cô, giải thoát rồi a.

“Ai cho mày lại đây, cút.”

“Chúng ta Tần gia không chào đón mày, đi mau.”

“Mày cái phế vật, vì cái gì mày là con gái, vì cái gì mày không thể làm hắn tới xem tao, a.”

“Ai, mày cái tư sinh nữ, chúng tao không chơi với mày, mẹ ngươi là hồ ly tinh, mày là tiểu hồ ly tinh.”

Tần Nhất đầy đầu đổ mồ hôi, không, không, cô không phải, cô không phải a, vì cái gì đều không cần cô.

Tần Nhất bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, mở hai mắt, há mồm thở dốc. Nhìn căn phòng quen thuộc, Tần Nhất thất thần, cô đột nhiên nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy lịch ngày đang đánh dấu thời gian là ngày 1 tháng 7 năm 2012. Cô thật sự trọng sinh, trọng sinh về nửa tháng trước khi mạt thế tiến đến.

Cô cuồng tiếu lên, cười cười lại gào khóc, nước mắt tích tích rơi xuống, giống muốn đem sở hữu ủy khuất, không cam lòng toàn bộ phát tiết đi ra ngoài. Không biết khóc bao lâu, Tần Nhất lại lần nữa mở hai mắt, trong mắt không còn nước mắt, có chỉ là vặn vẹo cười. Khóe miệng nàng hơi cong, cả người tản ra lạnh lẽo cùng sát khí, giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.

Tần gia, Trịnh gia, tiến sĩ Lâm, các ngươi chuẩn bị tốt chưa? Ta Tần Nhất đã trở lại.

Tần Nhất đứng dậy hung hăng tắm sạch một lần, nhìn bản thân trong gương suy dinh dưỡng, gầy yếu thấp bé, bị tóc mái thật dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, khóe miệng châm chọc. Cô xốc lên tóc mái, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đến tinh xảo của mình.

Tần Kiều Kiều ghét nhất những nữ sinh lớn lên so với cô ta càng xinh đẹp. Tần Nhất còn nhớ rõ khi Tần Kiều Kiều 10 tuổi, cô ta hai mắt rưng rưng, nhu nhược nhìn cô, ủy khuất nói: “Chị, người khác đều nói chị so với Kiều Kiều càng xinh đẹp, Kiều Kiều thật khổ sở.”

Khi đó Tần Nhất thiệt tình đem cô ta xem như em gái, vì làm cô ta cao hứng, cắt tóc mái đem khuôn mặt chính mình ngăn trở, một chắn chính là 6 năm.

Tần Nhất từ nhỏ liền biết chính mình không có ba ba, cô cùng bà ngoại và mẹ cùng nhau sinh hoạt. Mẹ thực chán ghét cô, luôn đối với cô vừa đánh vừa mắng, chỉ có bà ngoại bảo vệ cô. Bà ngoại là ánh sáng duy nhất của Tần Nhất.

Năm ấy khi cô 5 tuổi, mẹ cô mang cô tới một ngôi nhà phi thường xinh đẹp, trong phòng có một chú mặt lạnh như băng, một dì cười đến rất khó coi, còn có hai cậu nhóc nổi giận đùng đùng nhìn nàng, một cô bé lớn lên trông xinh đẹp.

Mẹ cô nói đó là ba cô, anh trai và em gái cô. Cô vui sướиɠ gọi, thật tốt khi cô cũng có ba ba. Nhưng không ngờ, chờ đợi cô là lời quát mắng cùng chán ghét từ họ.

Cô cùng mẹ sống ở một căn nhà xinh đẹp khác. Nhưng ba cô trước nay không hề tới thăm. Mẹ cô vì điều này mà càng đánh chửi cô trầm trọng hơn.

Năm 10 tuổi, bà ngoại cùng mẹ lần lượt qua đời. Ba cô không thể không đón cô về nhà. Tần Nhất cao hứng cực kỳ. Nhưng họ lại chẳng hề quan tâm đến cô.

Chỉ có mỗi Tần Kiều Kiều tiếp xúc với cô, vậy nên cô liền thích cô em gái tốt bụng này. Cái gì cô cũng nghe theo Tần Kiều Kiều. Che khuất khuôn mặt mình, có ai khi dễ cô ta thì cô là người đầu tiên đứng ra che chở, vì cô ta mà che giấu thực lực của chính mình, cam nguyện đội sổ, tự nguyện từ Tần gia dọn ra ngoài.

Thậm chí khi mạt thế đến, Tần Nhất thức tỉnh dị năng hệ thủy liền liều mang bảo hộ Tần gia. Cô cho là ba Tần bọ họ sẽ chậm rãi tiếp nhận cô. Kết quả sau khi bọn họ thức tỉnh dị năng liền xa cách cô. Tần Nhất cho rằng cô chưa đủ cố gắng, liều mạng gϊếŧ tang thi, đem thủy hệ dị năng biến thành băng hệ dị năng.

Sau khi đến khu cứu viện thành phố Z, Tần Nhất mỗi ngày ra ngoài làm nhiệm vụ để Tần gia có cái ăn. Trong môt lần làm nhiệm vụ, cô thức tỉnh lôi hệ dị năng.

Biết ba Tần muốn chấp quyền, cô nỗ lực phát triển thế lực. Song hệ dị năng giả như cô có biết bao người tài ba nguyện ý đi theo nhưng cô lại đem tất cả những người đó giao cho ba Tần.

Sau nữa, tiến sĩ Lâm từ kinh đô tới yêu cầu nghiên cứu những dị năng giả thức tỉnh ban đầu, cô em gái Tần Kiều Kiều mà cô tính nhiẹm nhất đánh tiếng đem cô hiến cho tiến sĩ Lâm. Từ đó cô phải chịu đựng tra tấn mỗi ngày. Mà cô em gái tốt mỗi ngày đều đến thăm cô, đem giấc mơ 20 năm của cô đánh nát.

“Mày cho rằng tao thực sự thích mày sao? Tao chẳng qua là chơi mày thôi.”

“Mày cái đứa con gái tư sinh, cho rằng ba ba sẽ tiếp nhận mày, nằm mơ.”

“Ba ba bất quá là ở lợi dụng mày lót đường cho Tần gia. Đem mày hiến cho tiến sĩ Lâm chính là chủ ý của ba ba.”

“Ha ha, mày biết vì cái gì ba ba cùng lão sư bạn bè bọn họ như vậy chán ghét mày không? Bởi vì tao thường xuyên ở trước mặt bọn họ cáo trạng mày, thanh danh của mày là tao hủy.”

“Mày cái kẻ đáng thương, tao mới là Tần gia đại tiểu thư, mày bất quá là cái nghiệt chủng. Hết thảy của mày đều là tao bố thí cho.”

Hồi tưởng lại quá khứ, Tần Nhất trong mắt hàn ý càng sâu. A, kẻ đáng thương, cô ngược lại muốn nhìn đời này ai mới là kẻ đáng thương.

Tần Nhất cầm khăn lông khô chà lau mái tóc ướt, bỗng nhiên phát hiện trên vai phải của cô có một đóa màu đen quyến rũ giống như bông hoa mạn đà la to bằng nắm tay trẻ con. Cô không tự kìm hãm được sờ sờ, đóa hoa này là khi nào xuất hiện, kiếp trước cũng không có a.