Chương 17: Buổi tối hỗn loạn (4)
Người phụ nữ này bây giờ rõ ràng là một chút ý thức an toàn cũng không có. Cơ thể lồ lộ trước mặt người đàn ông xa lạ lại thản nhiên như không có gì, không biết là do say rượu, hay là do ngu ngốc nữa!Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tức giận đến vậy. Khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó bò lên trên chiếc giường siêu lớn giữa phòng, thô bạo đẩy đầu Thị Y Thần một cái, muốn đánh thức cô dậy, "Này!"
Trước sau như một, Thị Y Thần không có chút phản ứng nào, vẫn ngủ say như chết. Dù anh có nói thế nào, cô cũng chỉ nằm yên bất động.
"Này! Cô nhanh tỉnh lại cho tôi!" Anh lại một lần nữa thô bạo đẩy cô.
Có lẽ là do đầu bị anh đẩy qua đẩy lại nên cảm thấy khó chịu. Trong lúc ngủ mê cô bất thình lình vươn tay lên, vung về phía anh vừa nhanh lại vừa chuẩn xác, kéo tay anh ra khỏi đầu mình.
"Mẹ à, con mệt rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói..." Miệng của cô thì thầm vài câu giống như niệm kinh, rồi lại trở mình.
Gương mặt của Lục Thần Hòa thoáng chốc đơ ra như tượng, hình như anh vừa nhìn thấy cái gì đó không nên thấy…
Mẹ? Gần một giờ rưỡi sáng, anh đột nhiên được thăng cấp thành “mẫu thân đại nhân” của cô sao?
Anh đứng lên, quay lưng về phía chiếc giường, cắn răng, trong lòng tức giận lại khẽ nguyền rủa một tiếng, bước nhanh đến tủ quần áo, lấy ra một cái chăn đắp lên người của cô, sau đó bước nhanh vào phòng tắm. Anh cởi bộ quần áo dơ bẩn trên người, để lộ hai múi cơ bắp trước ngực đầy đặn, rắn chắc. Lúc anh chuẩn bị bước vào bồn tắm, chợt nhìn thấy hai món đồ vật “bất minh” đang được treo trước mặt, phía trên thành bồn tắm.
Một chiếc bra màu đen tuyền và một chiếc qυầи ɭóŧ đăng-ten màu đen gợi cảm...
Huyệt thái dương của anh càng không ngừng giật giật, gân xanh trên trán cũng mơ hồ hiện lên, tiện tay cầm hai món đồ thừa thãi đó vứt vào thùng rác.
Anh đứng bên dưới mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm nóng từ vòi hoa sen phun xuống ôm lấy toàn bộ cơ thể.
Lục Thần Hòa nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái, thư thả lúc này. Nhưng không biết tại sao lại không kiềm chế được suy nghĩ về cảnh tượng lúc nãy vẫn đang nhen nhóm trong đầu: phần lưng trơn bóng, trắng nõn, phần eo thon thả, tay chân thon dài thẳng tắp, phần mông cao nhấp nhô, còn có những chỗ anh không muốn thấy lại vô tình nhìn thấy nữa, bộ ngực cao vυ't, đầy đặn... Anh không thể không thừa nhận cơ thể gợi cảm của người phụ nữ này có thể làm cho đàn ông “huyết mạch chảy không thông”. Có thể anh không phải là hạng người chính nhân quân tử gì, thế nhưng cũng không phải là một người cực kì háo sắc. Đổi lại nếu là một người đàn ông khác, đêm nay cô chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Anh nằm đó để cho làn nước ấm nóng từ từ chảy qua từng ngóc ngách trên thân thể mình giống như đang vuốt ve, khiến máu trong người anh giống như đang sôi lên, dần dần, phần hạ thể rõ ràng có phản ứng. Chết tiệt! Thân thể của anh lại phản ứng với một người phụ nữ xa lạ, thậm chí chỉ là mới nhìn bằng mắt thôi. Trong đầu của anh vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ: Xử nữ gần ba mươi tuổi... Xử nữ gần ba mươi tuổi... Xử nữ... Xử nữ...
"Cô thật sự còn là một xử nữ..."
Anh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Gặp quỷ rồi! Trên thế giới này tại sao lại có chòm sao mang tên là xử nữ chứ?!
Trong lòng anh lại chửi thầm một tiếng, lập tức chuyển nước nóng thành nước lạnh. Ngay tức khắc, nước lạnh phun lên khắp cơ thể, khiến anh hơi run lên một chút. Chỉ một lúc sau, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà trở nên lạnh đi, phản ứng lúc nãy cũng dần tan biến.
Thở phào một tiếng thật nhẹ nhõm, Lục Thần Hòa đóng vòi nước, lau khô nước lạnh trên người, lất một cái khăn tắm quấn quanh người, bước ra khỏi phòng tắm.
Dưới ánh đèn, người phụ nữ xa lạ phát ra hơi thở đều đều, chăn mền đắp trên người tuy không ngay ngắn cho lắm, nhưng ít ra cũng che được những chỗ gợi cảm trên người, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài. Những sợi tóc vừa đen, vừa dài xõa khắp giường. Điều này làm cho Lục Thần Hòa nghĩ tới Medusa, tóc trên đầu cô ta toàn là những con rắn dài ngoằn ngoèo.
Thật đúng là một yêu nữ! Một câu nói một hình ảnh, lại có thể khiến thân thể anh mất đi khống chế.
Cái giường lớn thoải mái đã bị yêu nữ chiếm cứ, anh chỉ còn cách ngủ trên cái ghế dài, hẹp bên ngoài. Nhưng với chiều cao 1m83 của anh, nằm ở cái ghế nhỏ này, miễn cưỡng cuộn người mới có thể nằm đủ được.
Giằng co cả đêm, Lục Thần Hòa mệt mỏi đến đáng thương. Anh cho là bản thân nằm trên cái ghế nhỏ này rất nhanh sẽ ngủ được thôi, nhưng lật qua lật lại lại không thể nào ngủ được. Hai con mắt cứ như đèn ô tô không thể nào nhắm lại, không biết nên làm thế nào. Đột nhiên cảm giác được có vật gì đó rất chói mắt, anh nhìn lên ánh đèn trên trần nhà, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân. Lục Thần Hòa đứng dậy, tắt hết toàn bộ đèn trong phòng. Căn phòng trở nên tối sầm, anh từ từ quay về chỗ chiếc ghế nhỏ, nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, lúc chuẩn bị đi vào mộng đẹp, anh vừa xoay người một cái, đã từ trên ghế ngã thẳng xuống đất, cả người lại trở nên tỉnh táo.
Mang bộ dạng ngáy ngủ từ từ bò lên chiếc ghế lại nằm xuống. Nhưng mỗi lúc anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu, thì ngay lúc đó sẽ từ trên ghế ngã thẳng xuống đất. Nhiều lần như vậy, Lục Thần Hòa không biết mình đã bị ngã bao nhiêu lần nữa. Giấc ngủ của anh không tốt lắm, ngày nào cũng phải đến tối muộn mới có thể ngủ được. Tiếp tục như vậy, anh không biết mình phải đến bao giờ mới có thể ngủ yên được. Lục Thần Hòa thực sự rất mệt mỏi.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng. Còn lăn qua lăn lại lăn xuống dưới đất như vậy, đêm nay anh đừng mong ngủ yên được.
Lục Thần Hòa quay đầu nhìn về phía giường lớn, Thị Y Thần đang thoải mái nằm ở đó. Nhất thời, trong lòng anh có một ngọn lửa đang dâng trào. Anh bỏ tiền ra thuê phòng, dựa vào cái gì mà anh không thể ngủ ở giường lớn, mà phải một mình chịu đựng ở cái ghế nhỏ đáng chết này? Dựa vào cái gì yêu nữ đó có thể ngủ ngon lành đến lúc trời sáng?
Đứng dậy rời khỏi chiếc ghế nhỏ, Lục Thần Hòa đi về phía cái giường lớn, không chút do dự bò lên đó nằm xuống, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Thị Y Thần trở mình nằm sát vào người anh.
"Quay sang bên kia một chút." Anh không chút khách khí đẩy cô hướng về phía khác.
Chỉ một lát sau, cô lật cả người lại, quay về phía anh đang nằm, hơi thở nóng ấm phả thẳng vào tai anh.
Anh không thể làm gì khác hơn là nhảy sang bên kia, quay lưng về phía cô. Cũng không được bao lâu, bên hông bỗng nhiên có một cánh tay gác lên. Lục Thần Hòa nắm cánh tay kéo xuống. Chỉ được một lúc, cánh tay lại bắt đầu làm loạn. Anh âm thầm hít một hơi, xoay người đối mặt cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu như cô còn dám động đậy một lần nữa, tôi sẽ mang cô từ chòm sao xử nữ biến thành chòm sao khác luôn."
Câu uy hϊếp này thực sự có một chút hiệu quả, cánh tay Thị Y Thần ngoan ngoãn đặt bên hông của anh, không động đậy nữa.
Anh nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, tùy ý để cánh tay của cô đặt ở hông của anh, không lấy ra nữa.
Bây giờ anh chỉ muốn ngủ.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ kéo theo cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến lấp đầy cơ thể.
Cuối cùng anh cũng nặng nề mà ngủ thϊếp đi.