Buổi chiều, bầu trời xanh ngắt, mặt trời chiếu qua các tầng mây, mặt trời rực rỡ trên các làn mây tinh khiết.Trong đài hoa trước cổng trường Thánh Du, từng bình hoa thơm hướng về phía mặt trời tỏa hương thơm ngát.
Các sinh viên Thánh Du ra ra vào vào.
Tiểu Mễ đi ra khỏi cổng trường, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, là năm giờ ba muơi phút.Phù, may quá, Doãn Đường Diêu ra lệnh cho cô không được đến muộn, bắt buộc trước sáu giờ phải có mặt tại "Hân Hân", nơi gặp mặt với bạn của anh là ở đó."Hân Hân" cách cổng trường Thánh Du chỉ có mười lăm phút đi bộ, cô không cần vội vàng, cứ chầm chậm mà đi là được.
Hôm này có một chút gió.
Giữa mùa hè, gió là món quà tuyệt vời nhất của thiên nhiên, bất kể ánh mặt trời có nóng bỏng thế nào, nhưng mà chỉ cần có gió, mồ hôi toát ra trên người cũng được gió thổi khô ráo.
Tiểu Mễ cầm cái ô màu trắng chầm chậm bước đi.
Bên đường, cửa kính bên trong các cửa hàng bị ánh nắng chiếu chói lòa, cô không nhịn được dừng bước lại để xem hàng hóa trên các gian hàng.Wow, những con búp bê thật là dễ thương, trong đó có hai con ếch xanh bằng sứ, hai con ếch dựa vào nhau cười ngọt ngào, trên cổ con ếch cái còn có một chiếc nơ màu hồng, ha ha, chúng cười thật hạnh phúc, Tiểu Mễ cũng cười theo, tâm trạng tự nhiên trở nên rực rỡ như ánh mặt trời.
Ánh mắt rời khỏi cặp ếch, cô đột nhiên mở to mắt, bên trái của giá trưng bày là một thiên sứ bằng vải!
Thiên sứ màu trắng.
Sau lưng là một đôi cánh trắng toát.
Đôi cánh đó không biết làm bằng chất liệu gì, hình như là thạch anh, mỏng như cánh ve, rực rỡ trong suốt, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cô ngẩn ngơ nhìn thiên sứ trong gian hàng.
Ngón tay không ý thức vuốt vuốt lên cửa kính, dường như có thể xuyên qua cửa kính để chạm vào đôi cánh đó của thiên sứ.
Thiên sứ đột nhiên được nhân viên bán hàng cầm đi.
Tiểu Mễ vội vàng nhìn vào trong cửa hàng, chỉ thấy nhân viên cho thiên sứ vào trong một chiếc túi giấy tinh xảo, mỉm cười đưa nó cho một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đang quay lưng về phía cô.
Cô buồn bã thở dài.
Ngón tay vẫn đặt trên vị trí vừa rồi, nhưng mà thiên sứ đã không còn mất rồi.Trong lòng cô tự nhiên cảm thấy thất vọng, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng cửa kính được mở ra, thanh niên mặc áo sơ mi trắng cầm cái túi giấy đi ra.
Gian hàng thủy tinh được ánh nắng ngày hè chiếu sáng rực rỡ như một chiếc gương.
Tiểu Mễ đối mặt với gian hàng đó.
Bóng dáng của chàng thanh niên phản chiếu trên cửa kính.
Tay phải anh cầm cái túi giấy.
Chiếc áo sơ mi sáng trắng như có một vầng hào quang nhạt.
Anh đi đến bên cạnh một chiếc xe BMW màu trắng đỗ bên đường, mở cửa xe.
Anh nắm chặt lấy chiếc túi giấy trong tay.
Anh cúi đầu mỉm cười.
Nụ cười của anh-----
Trên cửa kính----
Trên ngón tay của Tiểu Mễ----
Dịu dàng-----
Dịu dàng như một vầng hào quang----
Rách toạc.....
Thế giới đột nhiên trở nên yên lặng như vậy.
Vạn vật mất đi âm thanh.
Xe cộ và người người qua qua lại lại trên phố.
Nhưng mà, yên lặng không nghr thấy gì cả, cũng không có hơi thở, cũng không có nhịp tim đập, chỉ có mạch máu của huyệt thái dương đang kêu "bịch, bịch, bịch, bịch".
Đột nhiên trời đất quá rộng lớn.
Còn cô đứng bên cửa kính quá nhỏ bé.
Chiếc xe BMW màu trắng đã đi rồi, trên con đường huyên náo, chầm chầm đi qua trước mặt cô, cách cửa kính không đến ba mét, giống hệt như lần đó trên con đường núi yên tĩnh, chầm chậm đi qua trước mặt cô.
Dưới ánh nắng.
Tiểu Mễ chầm chậm quay người lại.
Làn môi cô không còn một giọt máu, nhợt nhạt đến kinh hoàng.
Là----
Anh ấy ư?
Là anh ấy, phải không?!
Chiếc BMW trắng dần dần mất hút cuối con đường, dần dần bị đám đông xe cộ che khuất.
Đột nhiên-----
Tiểu Mễ chạy thục mạng về phía chiếc BMW trắng đã mất hút!
Tiếng chạy nhanh trên phố!
Người đi bộ ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy một cô gái đang gắng sức chạy rất nhanh, mái tóc ngắn của cô bị gió làm cho rối bù, chiếc váy trắng của cô bị gió thổi tung bạy!
Cô gắng sức lắc lư hai vai!
Khuôn mặt cô đỏ lựng vì chạy!
Dường như chỉ là dựa vào bản năng, cô chạy nhanh vụt qua tưngg người, từng người trước mặt, tiếng gió mạnh cũng làm cho mọi người đi bộ cũng nhanh chóng tránh sang hai bên.
Cô chạy nhan như vậy!
Cô chạy ở phía ngoài cùng của vỉa hè, dùng tất cả sức lực để chạy, cô muốn đuổi kịp chiếc xe đó, cô muốn đuổi kịp chiếc xe đó!
Dực----
Dực! Có phải đó là anh không?
Có phải anh không?Dực! Bùi Dực! !
Đó có phải là anh không-----
Bùi Dực!
Gió thổi táp vào mặt, cô chạy nhanh đến mức mà bước chân cũng bắt đầu loạng choạng, mặt trời chiếu hoa cả mắt, nhưng cô không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả!
"Kít--------"
Tiếng phanh xe vang lên.
Tài xế xe tức giận hung dữ ngẩng đầu ra, hét lên với cô gái đang chạy điên cuồng:"Muốn chết à?! Cô muốn chết thì cũng đừng có hại chết tôi! "
Xe cộ trở nên hỗn loạn.
Tiểu Mễ ngẩn ngơ đứng giữa dòng xe, mồ hôi trên tóc cô thảm hại rơi xuống mặt.Cô không nghe thấy ông tài xế đó nói gì, chỉ là, trong tầm nhìn của cô, một chút chút cuối cùng, một chút chút bóng dáng của chiếc BMW trắng đã biến mất.
Tất cả đều biến mất rồi......
Cô ngơ ngẩn đi trên vỉa hè.
Ánh nắng mùa hè vẫn hết sức khốc liệt, mồ hôi ướt đẫm lưng cô, gió nhè nhẹ thổi đến, cô lạnh từng cơn.
Ngơ ngẩn bước đi.
Bên cạnh cô một người rồi lại một người đi qua, nhưng mà, tất cả đều là người lạ, tất cả đều không có một chút quan hệ gì với cô.
Cô ngơ ngác đứng lại, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng.Trong ánh nắng nóng bỏng, đột nhiên cô ngã xuống, dựa vào cửa gian hàng bán đồ điện từ, cứ như vậy ngồi trước mặt những người đang đi bộ.Ôm lấy đầu gối, gục mặt xuống đó, cô ngẩn ngơ nhìn ra con đường đông đú
Sau đó----
Nước mặt trào ra khuôn mặt cô.
Trong cửa hàng vang ra một bài hát, nhẹ nhàng vang vọng trên con phố buổi chiều.
"........"
Bạn thật sự đã quên mất đi mối tình đầu của mình rồi ư?
Giả sử như có một ngày.
Bạn nhìn thấy một người giống hệ như anh ấy.
Đó có phải thật sự là anh ấy không?
Có thể như vậy không?
Đây là sự khoan dung của vận mệnh, hai là..
Một câu chuyện cười thâm độc.
......."
Trên vỉa hè buổi chiều, Tiểu Mễ ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, từng đôi chân bước đi của người đi bộ, chiếc váy trắng như cánh hoa không còn một giọt máu.
Cô khóc.
Nước mặt ướt đẫm khuôn mặt.
"......
Nếu như đây là kết cục cuối cùng
Tại sao em vẫn không thể quên được anh.
Thời gian thay đổi chúng ta, tạm biệt với sự ngây thơ
Nếu như gặp lại nhau cũng không thể tiếp tục, mất đi mới là vĩnh hằng
Trưng phạt sự nghiêm túc của em vì em quá ngây thơ
Lẽ nào em sẽ sống cả đời như thế này sao
Nụ hôn của em đã định trước là em không thể hôn người mà em yêu
Đợi anh từ khi bắt đầu cho đến bây giờ
Cũng không thể.........
....."
Con đường huyên náo.
Trước cửa hàng đồ điện tử, giữa hai cái loa phát ra âm thanh, Tiểu Mễ khóc thành tiếng.
Giây phút đó, cô muốn cả thế giới nghe thấy tiếng khóc của mình.
Nếu như cả đều giới đều khong thể nghe thấy tiếng khóc của cô, như thế thì anh cũng không thể nghe thấy phải không?
Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Cô khóc to lên.
"Tại sao lại khóc vậy?Có gì cần giúp đỡ không?"Một giọng nói ấm áp vang lên trên đầu Tiểu Mễ.
Sau đó một bóng dáng cúi xuống.
Một chiếc khăn tay sạch sẽ.
Chiếc khăn đặt vào lòng bàn tay Tiểu Mễ, còn bóng dáng cao lớn đó như một bóng cây đang che ánh nắng cho Tiểu Mễ.
Giọng nói đó......
Quen thuộc giống như vừa qua một giấc mơ rất dài, rất dài......
Tiểu Mễ chầm chậm chầm chậm-----
Ngẩng đầu lên.
Bùi Ưu nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, khuôn mặt của cô gái đã sưng đỏ vì khóc.
Khi dừng xe lại, nhìn thấy cô gái đang dựa vào trước cửa kính của cửa hàng khóc.
Cô khóc rất đau đớn, chiếc váy trắng tinh đã bị mặt đất làm cho bẩn thỉu.Cô khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc như Alice bị lạc đường trong truyện cổ tích.
Cô vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.
Trong mắt cô đầy nước mắt óng ánh.
Bùi Ưu lúng túng, quên mất phải nói gì.Ngay lúc đó, cô gái mặc váy trắng đột nhiên kinh ngạc mở to mắt ra.....
"Dực! "
Cô ôm lấy anh, cô ôm lấy anh rất chặt, nhìn lên khuôn mặt anh, nước mắt cô chảy qua má xuống cằm rồi rơi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh.
"Dực----! "
Cô khóc nức nở, trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng đôi mắt lại sáng rực đến kinh người, dường như có ngàn vạn bó đuốc đang cháy rực trong đó.Cô vừa khóc vừa gọi một cái tên rất kỳ quái, hai cánh tay ôm chặt lấy anh, ôm rất chặt, dường như cô muốn dùng cả cuộc đời của mình để ôm lấy anh.
Bùi Ưu ngản người ra.
Anh ngẩn ngơ đứng trong vòng tay ôm của cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt.Nước mắt óng ánh giống hệt như vầng hào quang của những vì sao, nước mắt lấp lánh xuyên qua áo sơ mi của anh, thấm vào da thịt anh, ấm ấm nồng nồng.
Ánh nắng mặt trời hôm đó thật rực rỡ.
Người người qua qua lại lại đều quay mặt lại nhìn anh và cô đứng đó.
Chàng trai nhìn rất dịu dàng.
Còn cô gái khóc như một tinh linh.
Cô và anh ôm lấy nhau
Gió nhè nhẹ thổi
Tiếng nhạc nhẹ nhàng bay lượn trong không khí
Một bức tranh đẹp dịu dàng.
Ánh nắng giống như nghìn vạn ngôi sao đang rọi sáng lên người anh và cô.
Đến khi một thanh niên tóc nâu hùng hổ xông ra từ trong đám đông, hét lớn:"Này! Mấy người đang làm trò quái gì thế này----?! "
° ° °
Trong nhà hàng Hân Hân.
Nhân viên phục vụ tò mò nhìn những khách hàng đang ngồi ở cạnh cửa sổ.
Năm nay màu trắng là mốt à?
Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nụ cười dịu dàng làm cho rất nhiều nữ phục vụ thần điêu phách lạc.
Đối diện anh là một thanh niên tóc nâu ngắn, trên mũi có một cái khuyên kim cương nhỏ, đẹp trai chói mắt.Chàng trai tóc nâu cũng mặc áo sơ mi trắng, những đường thêu trên vải u nhã tinh xảo, tuy nhiên lúc đó anh cắn chặt môi, khuôn mặt nhăn hằm hằm....
Bên cạnh chàng trai tóc nâu là một cô gái mặc váy trắng, cô dựa vào cửa kính, ánh nắng bao vây lấy cô, khuôn mặt nhìn không rõ, mái tóc ngắn mềm mại trong ánh nắng trông thật đáng yêu.
Từ khi họ đi vào, không hề nói với nhau câu nào.
Không khí yên lặng cổ quái.
"..."Bùi Ưu xoa xoa mũi, mỉm cười, định phá vỡ đi không khí làm người to do dự, "Diêu, còn không giới thiệu đi."
Doãn Đường Diêu ngón tay cứng lại, đôi môi nhợt nhạt.
Anh không quên được khung cảnh vừa nhìn thấy, Tiểu Mễ đầy nước mắt ôm Bùi Ưu, cô dường như trông cực kỳ hạnh phúc, điều này trước đây anh chưa từng nhìn thấy.
"Diêu! "
Bùi Ưu trông anh lạnh lùng im lặng, gượng cười, biết được là anh chắc chắn vẫn còn rất tức giận.Anh quay mặt ra Tiểu Mễ, mỉm cười nói:"
"Xin chào, cô là Tiểu Mễ nhỉ?"
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
Trong ánh mắt của cô hình như chỉ còn linh hồn, nhìn thẳng vào anh, hơi thở của cô rất nhẹ......
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại.Anh không biết tại sao cô lại như vậy, tại sao cô lại dùng một ánh mắt như vậy dành cho người bạn tốt nhất của anh! Anh giận không thể giật mạnh vai cô kéo ánh mặt của cô lại về phía mình.
Cô chỉ có thể nhìn một mình anh!
Nhưng mà, ánh mắt cô nhìn Bùi Ưu chăm chú như vậy.
Cơ thể Doãn Đường Diêu dần dần cứng lạnh.
Trái tim đang đau nhói, cơn đau như kim đâm chầm chậm lan khắp toàn thân.
Bùi Ưu cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, cầm chiếc túi giấy bên người lên, rồi lại ngẩng đầu lên, nói:
"Nghe nói cô rất thích thiên sứ, cho nên tôi mua cái này tặng cô, hy vọng là cô thích nó."
Tiểu Mễ mở túi giấy ra.
Thiên sứ vải trắng tinh, sau lưng là một đôi cánh trong suốt óng ánh.Ngón tay cô nhè nhẹ chạm vào đôi cánh đó, cảm giác lành lạnh, ngón tay run lên, hình như đột nhiên tỉnh giấc khỏi một giấc mộng.
"Cảm ơn."
Cô nhẹ nhàng nói với Bùi Ưu.
"Ha ha, cô là người con gái mà Diêu thích, cũng chính là bạn của tôi."Bùi Ưu mỉm cười nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Doãn Đường Diêu, "cậu ta đây là lần đầu tiên mang con gái đến gặp tôi.Tiểu Mễ, mặc dù Diêu rất nhiều lúc hay vô lý, nhưng mà, thực ra cậu ta là một người vừa dễ thương vừa đơn thuần.Nếu như cô giận cậu ta, để cậu ta đau khổ một chút là được rồi, không nên thực sự làm tổn thương cậu ta."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa! "
Doãn Đường Diêu hét lên, đấm mạnh lên bàn, tiếng động làm cho các nhân viên phục vụ và khác hàng giật mình quay sang nhìn.
Bùi Ưu xoa xoa mũi, cười gượng.
Tiểu Mễ bị tiếng giận dữ của Doãn Đường Diêu đánh thức, cô hoang mang quay sang nhìn ánh.Đôi mắt anh đỏ rực, hai môi cắn chặt.Nhìn anh, cô đột nhiên có thể cảm nhận thấy cơn giận và nỗi đau của anh lúc đó.
........
"Tại sao muốn ở bên cạnh Diêu?"Doãn Triệu Man hỏi.
"Bởi vì cháu muốn mang lại hạnh phúc cho anh ấy."Tiểu Mễ nhìn thẳng vào mắt bà, ánh mắt trong suốt như nước suối, "Cháu muốn mang lại rất nhiều rất nhiều hạnh phúc cho anh ấy, làm cho anh ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này."
.......
Điều này, hình như là không lâu trước đây cô từng nói, nhưng cái mà cô mang đến cho anh lại là đau đớn ư?
Nhưng mà------
Cô hỗn loạn nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng.Anh ta là ai, anh ta rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể giống nhau như vậy! Có phải là Dực sống lại không?Có phải là anh lại trở về bên cạnh cô không?Tuy nhiên, tại sao anh ấy không hề nhận ra cô, hình như có vẻ là lần đầu tiên gặp cô.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Không........
Không phải.......
Nụ cười đó, giọng nói đó, thần thái đó.......
Mặc dù rất giống, nhưng mà vẫn không phải là anh ấy.
Anh ta không phải là Dực.
Tiểu Mễ hít thở, để cho mình bình tĩnh lại, nói với Bùi Ưu:"Xin lỗi, vừa rồi tôi quá mạo phạm."Cô biết, vừa rồi những điều cô làm đã làm tổn thương đền Doãn Đường Diêu, cũng mang lại phiền phức cho bạn của anh.
"Cô nhận nhầm người rồi, đúng không?"
"......Vâng."
"Ha ha, trong rất giống nhau à?
".......Vâng."Cô ngơ ngác nói, "Dáng người, tướng mạo, giọng nói, thần thái....đều rất giống."Thậm chí kể cả dộng tác xoa xoa mũi cũng giống hệt, trước đây cô luôn cười Dực "này, anh học Sở Lưu Hương vuốt mũi cũng giống thật đấy nhỉ."
Bùi Ưu cười nói:"Nói như vậy thật sự tôi rất muốn gặp anh ta, thật sự có người giống nhau như vậy à."
".......Anh ấy......đã không còn nữa rồi....."
Tiểu Mễ hít thở một hơi nhẹ, giọng nói rất nhỏ, rất nhỏ.
Không khí đột nhiên lại trở nên cổ quái.
Đôi môi Doãn Đường Diêu tím ngắt.
Thân thể anh lạnh cứng, dột nhiên nhận ra rằng mình không hiểu rõ về Tiểu Mễ.Giọng nói cô nhỏ như vậy, nhỏ đến mức giống như một cái chùy đánh mạnh vào tìm anh, giọng nói của cô tiết lộ ra tình cảm làm anh đố kỵ đến mức muốn gϊếŧ người!
Hôm nay, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, cô nói anh mặc vào là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất thế giới, nhưng mà, cô lại không nhìn anh, đến một cái liếc nhìn cũng không dành cho anh.
Trái tim của anh càng lúc càng đau đớn dữ dội.
Nắm chặt tay, không quan tâm đến sự đau đớn đang xé nát thân thể anh, kể cả chết thì cũng đã sao, cô thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn anh một lần.
"Xin lỗi."
Bùi Ưu xoa xoa mũi, cười gượng.
"Không sao."
Tiểu Mễ yên lặng nhìn anh.Dực, anh có tin không, trên dời này lại có người giống hệt anh, có lẽ là anh biết rằng em qua nhớ anh nên mới để em có thể gặp lại anh nhỉ.
Bùi Ưu lại quay sang nhìn Doãn Đường Diêu, thở một hời, đưa tay ra với Tiểu Mễ, mỉm cười nói:
"Thế thì đẻ tôi tự giới thiệu một chút nhé, tôi là bạn của Diêu."
Tiểu Mễ nhẹ nhàng bắt lấy tay anh:
"Xin chào."
"Hy vọng sau này có thể thường xuyên gặp cô, tôi là Bùi Ưu."
Ngoài cửa kính, mặt trời đã chuyển sang màu đỏ.
Trên phố xe qua xe lại.
Trong nhà hàng tiếng người cười nói huyên náo.
Nhân viên phục vụ đi đi lại lại.
Tiểu Mễ choáng váng, trước mặt là một lớp sương mù, đôi môi cô run lên:
"Anh-----anh tên là------"
"Tôi là Bùi Ưu."Anh không hiểu lại xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tay cô nắm chặt lấy tay anh, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên tột độ.
"Bùi Ưu?! Là ưu trong ưu tú nhỉ?! "
Cô kinh ngạc, không phải Bùi Ưu đã chết lúc nhỏ à?! Tại sao lại.....nhưng mà, trong giây lát, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đáng lẽ cô phải biết từ đầu mới phải, tại sao lại có thể giống nhau như vậy, tại sao cô có thể gặp anh, tại sao cô có thể ngồi trước mặt anh.Dực, Dực anh vẫn chưa chết phải không, anh vẫn luôn đi tìm anh ta, anh ở bên cạnh em, anh nhìn thấy anh ấy, anh cũng nhìn thấy anh ấy phải không!
"Vâng, là ưu trong ưu tú."
"Là anh....."Nước mắt lại tuôn ra trong mắt cô, cô cười, rồi lại khóc, "là anh, lại là anh à?"
Bùi Ư không hiểu gì:"Sao vậy?"
"Dực....."
"Ai vậy?"
"Bùi Dực....."Trong giây lát, đôi môi cô là hơi mặn của nước mắt, đáng lẽ phải cười mới phải, nhưng mà, tại sao trên mặt chỉ có nước mắt.".....Anh biết Bùi Dực không?"
"Bùi Dực là ai?"Cái tên này rất giống anh, Bùi Ưu Bùi Dực(pei you, pei yi), ghép lại sẽ là có cách đọc như "tuyệt vời"
"Anh không biết Bùi Dực à?! "Tiểu Mễ ngơ ngác, trong người tự nhiên cảm thấy lạnh."Anh chưa từng nghe thấy Bùi Dực à?"
"Anh ta rốt cuộc là ai?Tôi có biết anh ta không nhỉ?"
Cô nhắm mắt lại.
Nước mắt lại lăn dài trên má.
Dực......
Người đó hình như trước đây chưa từng nghe nói về anh.
Bùi Ưu trong lòng có vẻ bất an, nhìn chăm chăm vào cô:"Cho tôi biết, Bùi Dực là ai, tại sao cô cảm thấy tôi biết anh ta?"
ANh nắm lấy tay cô.
Anh nhìn cô.
Cô nhìn anh.
Trên đời này, hình như như chỉ còn Bùi Ưu và Tiểu Mễ, những người khác hoàn toàn không còn tồn tại.
Doãn Đường Diêu đứng phắt dậy, anh giơ chân đạp đổ ghế ngồi của mình.
Tiếng động mạnh làm cho tất cả mọi người quay mặt lại nhìn.
Anh bước nhanh ra cửa, dáng đi kiêu ngạo....
Tuy nhiên......
Không ai nhìn thấy làn môi anh đã tím ngắt lại.Bởi vì cơn đau tim, anh không thể nhìn thêm nghe thêm nữa, anh không cho phép mình yếu đuối trước mặt cô.
° ° °
Màn đêm đã buông xuống.
Bở vì kỳ nghỉ hè, con đường núi trước cửa Phong Viên rất yên tĩnh.Cây cối um tùm hai bên đường, cứ cách khoảng ba mươi mét là co một cái đèn cao áp, tuy nhiên ánh đèn vàng không thể xuyên qua được vòm cây rậm rạp, cho nên, hai bên đường vẫn là một màu tối đen yên tĩnh.
Dưới núi có một cái hang, bên trong toàn là cỏ hoang và cây cối không được chăm sóc, gió đêm từ trong hang thổi đến, nghe như tiếng nấc nghẹn ngào.
Tiểu Mễ yên lăng đi trên con đường núi.
Bên đường, chỉ có bóng dáng cô đơn của cô.Gió nhè nhẹ thổi đến, mái tóc ngắn lộn xộn xõa xuống mắt, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chiếc váy trắng trông như lá hoa di tử.
Cô khoong thể nghĩ gì cả.
Từ lúc nhìn thấy Bùi Ưu, thể giới của cô dường như điên đảo, trong đầu cô trống trải.Rõ ràng biết là anh ta không phải, rõ ràng biết là đó chỉ là một người trông rất giống, nhưng mà, cô vẫn không có cách nào tỉnh lại khỏi cơn mơ đó.
Cô yên lặng bước đi, đi qua một ngã rẽ, dưới ánh đèn là một bóng dáng cao cao, tuy nhiên cô không nhìn thấy.
"Tiểu Mễ."
Giọng nói thấp trầm.
Cô ngơ ngác, quay người lại, nhìn vào đôi mắt đó.Dưới ánh đèn, thần thái đó có nỗi đau thâm trầm, anh ta là Trịnh Hạo Dương.
"......Anh....không về nhà à?"
Tiểu Mễ đứng trước mặt Trịnh Hạo Dương, ngơ ngác nhìn anh.Anh là con một, ba mẹ rất chiều, cô nghĩ rằng kỳ nghỉ đến là anh sẽ lập tức quay về.
Trịnh Hạo Dương cười gượng:"Anh vẫn chưa về, đang sống ở lầu 3 Phong Viên, lên nhà ăn ăn cơm em thường xuyên gặp anh.Sao em không chú ý thấy à?"
"Xin lỗi."Cô nhẹ giọng nói.
Trong mắt anh lóe lên một tia sáng:"Anh có nghe nhầm không?Em lại xin lỗi anh à.Anh nghĩ rằng em sẽ mắng anh, bảo anh về đi, tránh càng xa em càng tốt."Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ghét anh, ghét anh luôn xuất hiện trước mặt cô, rất nhiều lúc anh cảm thấy, cô có lẽ không muốn trên đời này tồn tại một người tên là Trịnh Hạo Dương.
Tiểu Mễ nhìn anh, cô nói:"Em hôm nay rất mệt."Nói xong, cô rảo bước quay về ký túc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trịnh Hạo Dương chặn trước mặt cô.
"Không liên quan đến anh."
Cô cúi đầu muốn đi qua người anh.
Anh nắm lấy tay cô, giọng nói đau đớn:"Anh ở đây đợi đã ba tiếng! Tại sao lại bảo là không liên quan đến anh?Ở trường Thánh Du này, người duy nhất có liên quan đến quá khứ của em chỉ có anh mà thôi!
"Em nói là không liên quan đến anh! Bây giờ không liên quan, tương lai không liên quan, quá khứ cũng không liên quan! "Tiểu Mễ cố giấu đi sự hỗn loạn trong tim, hét lên với anh.
Trịnh Hạo Dương đau đớn nắm chặt tay cô:
"Tiểu Mễ! "
Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại:"Xin lỗi, em đang rất hỗn loạn."Cô bỏ tay ra khỏi tay anh.
"Doãn Đường Diêu đã tìm anh."
"Cái gì?"Cô giật mình ngẩng đầu lên.
"Lúc chập tối, anh ta gọi điện cho anh, bảo anh nói cho anh ta chuyện trước đây."Trịnh Hạo Dương nói với cô, "Cho nên anh ở đây đợi em, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bầu trời đen kịt không có sao.
Dưới ánh đèn vàng vọt.
Bóng cây làm cho con đường núi càng trở nên u ám.
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn Trịnh Hạo Dương, gió thổi làm chiếc váy của cô tung bay, cơ thể mỏng manh dường như không thể đứng vững.
"Anh ấy tìm anh?"
Tiểu Mễ ngơ ngác hỏi lại.
"Ừ, trong điện thoại Doãn Đường Diêu có vẻ rất hỗn loạn, anh ta "ra lệnh" cho anh kể lại tất cả về quá khứ của em.
"Anh đã nói cho anh ấy chưa?"Cô như ngừng thở.
Trịnh Hạo Dương tỉ mỉ thăm dò biểu cảm của cô:"Không."Anh hiểu, nếu như anh nói nguyên nhân chuyển đến Thánh Du của Tiểu Mễ cho Doãn Đường Diêu, như thê, cô sẽ giận anh rất lâu rất lâu hoặc là cả đời nay sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh.
Cô nhắm mắt lại.
"Cảm ơn anh."
"Nhưng mà, không thể cứ giấu mãi thế này, Doãn Đường Diêu chắc chắn sẽ biết thôi."
"Không, "Cô lắc đầu, "Anh ấy sẽ không biết, chỉ cần em không nói, anh không nói."
"Em có thể giấu bao lâu?"
"Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, "Ánh mắt cô kiên quyết, như có thể bất chấp tất cả.
"Anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà, Doãn Đường Diêu đã bắt đầu nghi ngờ.Anh ta muốn biết về quá khứ của em, anh ta thậm chỉ đe dọa tối nay kể cả gϊếŧ anh cũng bắt anh phải nói ra sự thật! "Trịnh Hạo Dương đặt tay lên vai cô, "Tiểu Mễ, anh ta nếu như muốn biết, em sẽ không giấu được đâu! Chỉ cần đến Thanh Viễn tìm hiểu, thì sẽ biết được về Dực! "
Cô im lặng.
"Tiểu Mễ, em tỉnh lại đi có được không?"Trịnh Hạo Dương lắc mạnh vai cô, "Anh ta không phải là Dực, mặc dù anh ta có trái tim của Dực, anh ta cũng không phải là Dực! "
"Anh ấy là Dực."
Cô cắn chặt môi.
"Không phải! Anh ta là Doãn Đường Diêu, anh ta không phải là Bùi Dực! "Trịnh Hạo Dương hét lớn."cầu xin em hãy tỉnh lại đi được không?! Tên của anh ta là Doãn-----Đường -----Diêu! "
"Anh ấy là Dực............"
Tiểu Mễ bịt tai lại hét lên tuyệt vọng.
"Lẽ nào em điên rồi à?Thật sự điên rồi à?! Anh ta làm gì có điểm nào giống Dực! Chỉ là một trái tim mà thôi! Nếu như mắt của Dực cũng hiến tặng thì sao?Nếu như thận cũng hiến tặng thì sao?Nếu như tủy cũng hiến tặng thì sao?Đúng rồi, Dực đã từng đi hiến máu đúng không?Tại sao em không đi tìm! Xem ai là người đang dùng máu của Dực! Tại sao em không di?! "Trịnh Hạo Dương không thể nhịn được nữa, hét lớn.
"Đừng nói nữa-----"
Cô dùng hết sức hét lên, âm thanh xuyên qua màn đêm, cây cối hai bên đường xào xạc kêu.Sau đó, cô bắt đầu run rẩy, run rẩy cố gắng thoát khỏi đôi tay anh, run rẩy lùi lại đằng xa.
Trong màn đêm yên lặng.
Thân thể cô run rẩy giống như một đứa trẻ bị ốm.
Cô run rẩy lùi lại phia sau một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Gió đêm thổi đến, cây cối vẫn xào xạc kêu.Sắc mặt cô nhợt nhạt, giọng nói lại còn nhẹ hơn cả gió đêm:
"Nếu như.....anh ấy không phải là Dực.....em phải làm thế nào?"
Trịnh Hạo Dương kinh ngạc nhìn cô:
"Tiểu Mễ...."
Trong mắt của Tiểu Mễ như có sương mù, chiếc váy của cô trắng như trong suốt, cả người cô hình như có thể ngay lập tức tan biến trong màn đêm.
"Nếu như trên đời nay không còn Dực nữa, thế thì, có phải sẽ chỉ còn em cô đơn một mình không?"
Giọng nói nhè nhẹ.
Giọng nói nhè nhẹ trong làn gió đêm yên lặng.
"Nếu như trên đời này chỉ còn một mình em, em sẽ phải đi đâu đây?"
Trịnh Hạo Dương đột nhiên nghĩ đến vết thương trên cổ tay cô, anh mắt cúi xuống.
Tiểu Mễ hít thở sâu, sau đó, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười:"Cho nên anh thấy đấy, Dực không nỡ bỏ em lại một mình, anh ấy để trái tim của anh ấy bên cạnh em.Mặc dù anh ấy không còn nữa, nhưng mà, anh ấy vễn ở bên cạnh em."
"Tiểu Mễ....."
"Hơn nữa, "Cô mỉm cười, đôi môi run rẩy, "Hạo Dương, anh biết đấy, em trước đây rất ích kỷ, khi Dực còn sống, em luôn bắt nạt anh ấy, đến cả thạch trái cây cũng không muốn cho anh ấy ăn.Cho nên, anh ấy không cam tâm ra đi như vậy, em phải trả lại tất cả những gì em còn nợ."
Trái tim của Trịnh Họa Dương đau đớn.
Có lẽ nên tiếp tục mắng cô ấy, để cô ấy hiểu hành vi của mình hoang đường như thế nào, buồn cười nhiều như thế nào, tuy nhiên, trái tim anh đau đớn như có vết thương, cuối cùng không biết nói gì nữa.
".....Nhưng mà, nếu như Doãn Đường Diêu biết em chỉ vì trái tim....."
"Cầu xin anh, Hạo Dương."Cô cắn chặt môi, "Đừng nói với Doãn Đường Diêu, đừng cho anh ấy biết.Nếu như anh ấy biết, anh ấy sẽ tức giận, anh ấy sẽ không thèm quan tâm đến em nữa.Như vậy, phải làm thế nào đây?"
Trịnh Hạo Dương nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.
".....Được, anh hứa với em."
Nhẹ nhàng, một nụ cười nở trên môi Tiểu Mễ, cô cười với anh trong màn đêm:
"Cảm ơn anh."
Đây là lần đầu tiên, Trịnh Hạo Dương cười với cô, trước đây nụ cười đó hoàn toàn thuộc về Dực.Cô ấy cuối cùng cũng cười với anh, còn tim anh tại sao vẫn đau nhói như vậy.
Màn đêm yên lặng, ánh đèn vàng vọt.
Dưới ánh đèn.
Tiểu Mễ đột nhiên nghe thấy một âm thanh nào đó.
Cây lá dường như hoảng hốt.
Cô hoảng hốt nhìn ra phía xa, dưới bóng cây đen tối.
Gió đêm từ trong hang thổi ra.
Cây cối xào xạc kêu.
Trong bóng cây đằng xa, hình như có một bóng dáng cô đơn lạnh lẽo.Doãn Đường Diêu đứng đó hình như đã rất lâu rồi, lâu như hàng thế kỷ.Cây lá trên đầu anh xào xạc lay động, giống như một cơn ác mộng.
Anh đứng im ở đó.
Bên tai là tiếng gió nhè nhẹ.
Nhẹ như tiếng sét từ trên bầu trời u tối truyền xuống.
Cây cối cuồng loạn kêu.
Dưới bóng cây đen tối, đôi tay Doãn Đường Diêu lạnh ngắt, máu trong người dường như hoàn toàn đóng băng.Anh cho rằng mình sẽ chết, nhưng mà trái tim đang đau đớn nói cho anh biết rằng anh vẫn còn sống, đây không phải là ác mộng, cái mà anh nghe thấy hoàn toàn là sự thật.
Gió đêm.......
Thổi qua giữa anh và cô......
Cô nhìn thấy anh.
Cô đứng dưới bóng đèn vàng vọt.
ANh đứng dưới bóng cây u tôi.
Cô kinh ngạc tuyệt vọng.
Viên kim cương trên mũi anh tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Trịnh Hạo Dương cũng sững người ra, anh nhìn Tiểu Mễ, cô đứng đó, kinh ngạc và hoang mang, rồi lại nhìn Doãn Đường Diêu, anh dường như bị bao trùm bởi màn đêm.
Cuối cùng cũng không thể giấu kín được.
Trịnh Hạo Dương đưa tay đỡ vai cô định an ủi.Nhưng, tay anh dừng lại giữa không trung, cô ngơ ngác nhìn Doãn Đường Diêu, trong mắt cô không hề có anh.
Giống như một vở kịch, bất kể bắt đầu, giữa chừng hay kết thúc đều không còn chỗ cho sự tham gia của anh.
Không biết bao nhiêu người đi qua.
Trịnh Hạo Dương im lặng ra đi.
Con đường núi chỉ còn Tiểu Mễ và Doãn Đường Diêu đứng đó.
Màn đêm tĩnh lặng.
Lầu 5 Phong Viên cuối con đường núi phảng phất ánh đèn mờ ảo.
Tiểu Mễ chầm chậm đi lại gần Doãn Đường Diêu, bước chân cô hơi run rẩy, cây cối bên đường lại xào xạc kêu, càn lại gần anh lại càng cảm thấy khí lạnh đến kinh người.
Cô cắn chặt môi, nói:
"Anh......"
Cô không biết là anh đã nghe được bao nhiêu, nhưng mà, hơi thở lạnh lẽo của anh trong màn đêm làm cô lo lắng.
Chiếc áo sơ mi trắng của Doãn Đường Diêu trong màn đêm dường như tỏa ánh sáng yếu ớt, anh không nói gì, hai môi cắn chặt.
Cô run rẩy, hít thở sâu, rồi lại hít thở sâu:
"Anh.....đều nghe thấy hết rồi à?"
Ánh mắt anh lạnh lùng:
"Cô hy vọng tôi mãi mãi không nghe thấy, phải không?"
"Em......"
"Trong mắt cô, tôi giống như một thằng ngốc, phải không?"Cơn gió mùa hè nhưng lại mang theo hơi lạnh như mùa đông, trái tim anh đau thắt, giống như đang bị hàng nghìn nhát dao đâm vào.Anh không để cho giọng nói của mình bộc lộc bất cứ tình cảm gì, không muốn lại một lần nữa trước mặt cô biểu hiện giống như một thằng ngốc.
Tiểu Mễ không thở được, lục phủ ngũ tạng của cô đều như co thắt lại, cô hoang mang muốn giải thích một cái gì đó, mở miệng ra, nhưng lại không biết nói gì.
Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhìn cô:
"Nói đi, nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là tôi nghe lầm mà thôi."
"......"
"Tại sao không nói gì?"Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, bước lên phía trước mấy bước, đặt tay lên cằm cô, làm cô phải ngẩng đầu lên, "Cô không phải mãi mãi muốn giấu tôi chứ?Sao không tiếp tục lừa dối tôi nữa đi, cả đời lừa dối tôi đi! Đồ dối trá----! ! "
Tiểu Mễ khóc.
Nước mắt cô ướt đẫm rồi rơi xuống mu bàn tay anh.
Doãn Đường Diêu nhìn cô, chép chép miệng:"Hôm sinh nhật, cô cũng khóc.Gần đây cô hình như rất thích khóc lóc.....tại sao lại có nhiều nước mắt như vậy?.....Cho tôi biết, những giọt nước mắt này là vì ai?"
Khuôn mặt Tiểu Mễ ướt đẫm nước mắt.
Cô run run nhắm mắt lại.
"Tôi nghĩ rằng, nước mắt của cô là vì tôi, cho nên tôi hoang mang lo lắng như một thằng ngốc, "Doãn Đường Diêu nắm chặt tay, "Cô nhất định thấy tôi rất đáng cười phải không?Trong mắt cô, tôi luôn luôn rất buồn cười phải không?"
"Không phải, không phải! "
Cô khóc lóc lắc đầu, nước mắt cuồng loạn trào ra.
"Xin lỗi......"
Trong mắt là sự hối lỗi tột cùng, cô khóc lóc:
"Xin lỗi....xin lỗi...."
Cô khóc lóc thảm thương, nước mắt ướt đẫm bàn tay anh, trái tim anh như bị bóp chặt lại, đau nhói, làn môi anh tím ngắt.
Doãn Đường Diêu hít thở nhẹ.
Cố gắng đứng thẳng, anh không muốn để cho người mình run rẩy.
"Xin lỗi?Cô có lỗi gì với tôi?Tôi vì tôi mà chạy mười nghìn mét, làm bài luận cho tôi, tìm cho tôi chiếc khuyên kim cương, giúp tôi ôn bài, giúp tôi làm mỳ trường thọ, mua áo sơ mi trắng cho tôi, cô đối với tôi hình như giống một thiên sứ, cô có lỗi gì với tôi?"
Tiểu Mễ khóc, lúc đó, cô thật sự biết rằng mình đã sai.
Cô không phải thiên sứ.
Cô là một con ác ma.
Cô tiếp cận anh vì mục đích của mình, nói với anh là muốn cho anh vui vẻ hạnh phúc, cô lương thiện thuần khiết như một thiên sứ.Nhưng mà, đó đều là lời dối trá.....cô là một kẻ ích kỷ, vì Dực, vì muốn ở bên cạnh Dực, cô chưa từng quan tâm đến Doãn Đường Diêu.Cô không quan tâm đến sự hung dữ của anh, bởi vì cô không quan tâm đến anh chút nào.Cô cho rằng mình là một thiên sứ, nhưng mà thiên sứ làm sao có thể làm tổn thương đến người khác như vậy!
Cô làm tổn thương anh.
Kể cả trong nước mắt, kể cả trong màn đêm, nỗi đau đớn trong mắt anh, làm cô hối hận đến mức muốn lập tức chết đi.
Tại sao cô làm tổn thương anh, trái tim của cô cũng đau đớn như vậy, cô phải là ma quỷ mới phải, tại sao cô đột nhiên giận không thể dùng tất cả đổi lại đẻ chưa từng làm tổn thương anh!
Doãn Đường Diêu nắm chặt cằm cô, ngón tay lạnh ngắt, :"nhìn thấy chưa, tôi hôm nay mặc áo sơ mi mà cô tặng.Cô từng nói, tôi mặc nó là đẹp nhất trên thế gian.Tại sao, cô lại không thèm nhìn tôi?"
Nước mắt làm mơ hồ ánh nhìn của cô.
Cô hối hận khóc:
"Xin lỗi......"
Ngoại trừ câu nói này, cô hình như không biết nói gì hơn.
"Thích mặc áo sơ mi trắng có phải là cái thằng tên là 'Bùi Dực" không?Thích ăn mỳ trường thọ cũng là nó phải không?"Doãn Đường Diêu đau đớn, đau đến mức toàn thân run rẩy, đâu đến mức mà móng tay đều biến thành màu tím, "Bởi vì nó, cô mới tiếp cận tôi đúng không?! "
Trong tim Tiểu Mễ càng đau khổ, cô khóc:
"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! "
Cơn đau nơi tim càng lúc càng dữ dội, cơn đau kịch liệt dần dần lan khắp toàn thân anh, anh đau đớn, sắc mặt nhợt nhặt, đôi môi tím ngắt.
"Bởi vì tim của nó phải không?"
Doãn Đường Diêu 'khinh khổ vô văn' nói, cơn đau làm anh không thể đặt tay trên cằm cô nữa, anh hạ tay xuống, nhè nhẹ nắm lấy cánh tay cô, rồi lấy tay cô đặt lên ngực phải.
"Rất thích tim của nó phải không?Được, thế thì cô hãy lấy nó ra."
Cô sợ hãi rút tay lại, nước mắt ướt đẫm:
"Xin lỗi, em sai rồi! Em biết em sai rồi, xin lỗi! "
Doãn Đường Diêu nắm chặt tay cô, ngón tay anh lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm, nắm chặt tay cô, lực mạnh đó dường như có thể xuyên qua ngực anh lấy trái tim ra!
"Tôi lấy cho cô! "
Anh hét lớn lên trong màn đêm!
"Cô lấy nó ra đi! Không phải cô thích nó à?Lấy nó ra đi, là thứ mà cô yêu quý thì hãy nhanh lấy nó đi! ! "
Tiểu Mễ khóc lóc thảm thiết:"Xin lỗi.....em phải làm thế nào, xin anh hãy cho em biết, em phải làm thế nào.....đừng có dọa em như vậy.....em biết là em sai rồi.....xin anh đừng dọa em nữa......."
Cô khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Cô biết mình sai, sự ích kỷ của cô càng lúc càng sai, nhưng mà, đã làm tổn thương đến anh, cô không biết làm thế nào để bù đắp cho anh những sai lầm mà cô đã gây ra!
Màn đêm yên lặng.
Ánh đèn vàng vọt.
Trên mặt cô đầy nước mắt.
CÔ khóc giống như một đứa trẻ không biết mình làm sai điều gì, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm nhưng không biết phải xử lý thế nào.
Doãn Đường Diêu buông tay cô ra.
Trên môi anh nở nụ cười gượng, anh chăm chú nhìn cô, cuối cùng, nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay anh lạnh ngắt, có chút run rẩy, anh nhè nhẹ lau nước mắt cho cô, dòng lệ ấm nóng, nóng ấm lên ngón tay lạnh ngắt của anh.
"Tôi cũng không biết phải làm thế nào....."
Làn môi anh tím ngắt, trái tim đau như muốn vỡ nát ra.
"......Nếu như có thể......tôi mong là chưa từng gặp cô......"
Nhìn cô lần cuối.
Anh quay lưng.
Chậm chậm đi vào trong màn đêm.
Trái tim đau đớn từng cơn, anh đau đến mức không còn nhận ra phương hướng, giống như dẫm phải mây đen trong ác mộng, trong màn đêm sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Đau, có làm sao?
Doãn Đường Diêu nhắm mắt lại.
Kể cả trái tim đau đến mức hoàn toàn chết đi, thì cũng có làm sao?Đây cũng không phải là trái tim của anh, đau đến chết đi, cô đau khổ cũng không phải bởi vì anh.
Lại một cơn đau dữ dội đến với trái tim của anh!
Mơ màng với màn đêm phía trước......
Yên lặng.....
Thân người Doãn Đường Diêu yên lặng đổ xuống, gió đêm nhè nhẹ thổi đến, không nghe rõ điều gì.Mặt đất lạnh lẽo, cây cối kêu lên xào xạc, gió xuyên qua hang động dưới đường, dường như có tiếng kêu của cô sau lưng anh, nhưng mà cô kêu cái gì cũng nghe không rõ.......
Thì ra......
Cô.....
Không phải là thiên sứ của anh....