Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 62: Tiếp đón quốc sứ

Tiếp kiến sứ thần là chuyện rất tiêu tốn sức lao động, nhất là mối quan hệ tam giác kỳ lạ giữa Cung – Tấn – Thát Đát. Sầm Duệ cứ dựa vào nguyên tắc xin chào ta tốt ngươi tốt mọi người cùng tốt để xử sự, vừa vào Thái Cực điện đã chu toàn xong cả hai nước, mà nàng cũng vô cùng may mắn là Tấn quốc phái tới Dung Trạch cũng là một cao thủ ba phải. Người không rõ còn thốt lên, ôi chao, thế giới này thật đẹp, ba vị lãnh đạo tối cao ở chung mới hài hòa làm sao.

Sầm Duệ nghe Dung Trạch giả tạo hết bài này đến bài khác, trong lòng thầm nghĩ, không biết đây có phải huynh đệ song sinh thất lạc bao năm của Tạ Dung không nhỉ.

Đồ Khả Tư Hãn – cha ruột của Hoàng hậu nương nương Cung quốc là một người thô lỗ, thảo nguyên đơn sơ, văn hóa giáo dục khác biệt khiến hắn chỉ nghe hiểu một nửa mấy chuyện ba hoa chích chòe của Dung Trạch. Hai người gà đồng vịt giảng, không ngờ thế mà cũng nói chuyện được nửa ngày, tuy rằng phần lớn là:

"Ngươi mẹ nó sau khi trở về nói với lão tử nhà ngươi, cái vùng núi kia lão tử đã định rồi!"

"Khả Hãn, người thấy ở biên giới hai bên nước ta mở phiên chợ giao hảo thì thịnh vượng chưa kìa, hay là mở rộng thêm đi?"

Quan viên Cung quốc cùng nhau lau mồ hôi lạnh, một bên là sói con khoác da người, một bên là sói già đầu đàn, suy nghĩ một chút, bệ hạ nhà mình ngoại trừ hơi hà khắc về vấn đề tiền bạc ra, còn lại đối xử với chúng ta đâu tệ. Thiện lương lại dễ thân, cũng không phải bạo quân động tý là chém là gϊếŧ...

Đám thần tử ©υиɠ quốc càng nghĩ càng cảm động, ngẩng đầu nhìn Sầm Duệ ngồi trên long ỷ, đã thấy Sầm Duệ hưng phấn nhìn Dung Trạch cùng Đồ Khả Tư Hãn tát pháo, không hề có ý tứ nhúng tay khuyên giải, xem biểu tình kia còn đang hận không thấy hai người đánh nhau tại chỗ.

...

Thật ra, bệ hạ của chúng ta mới là người đáng sợ nhất đi. Triều thần Cung quốc yên lặng rơi lệ.

Ngồi ở vị trí đầu tiên, Tạ Dung nhìn Sầm Duệ ngồi không có hình tượng mà lòng mang tâm sự. Mà phía bên kia, Ngụy Trường Yên rũ mắt uống trà, mắt điếc tai ngơ với tranh chấp trên điện.

Sau khi tan tiệc, sứ giả hai nước đều tự do hoạt động theo sự sắp xếp của quan viên Cung quốc, Sầm Duệ nhớ tới lời Phó Tránh dặn dò, sau khi về liền ngâm nước ấm tắm. Không ngờ mới ra khỏi điện, Lai Hỉ dựa vào lỗ tai nói với nàng hai câu, Sầm Duệ á một tiếng, Dung Trạch gặp nàng làm gì?

Đồ Khả Tư Hãn đã đi trước một bước tới gặp nữ nhi bảo bối của hắn, Sầm Duệ trầm ngâm một lát, nói: "Mời Trạch điện hạ tới Lân Đức điện."

Lúc Sầm Duệ đến đã thấy bóng người ung dung hoa quý đang tựa bên lan can, Sầm Duệ nhíu mi: "Tam hoàng tử?"

"Bệ hạ." Dung Trạch không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, nhưng lời nói không được khách sáo như vậy: "Ta đến tìm bệ hạ làm một cuộc mua bán."

Tới đêm, Phó Tránh vào Dưỡng Tâm Điện, liền thấy Sầm Duệ ôm quyển sách đăm chiêu nhìn chằm chằm mặt bàn. Lấy hiểu biết của hắn với Sầm Duệ mà nói, trải qua đêm qua, ít nhất nàng sẽ trốn mình một ngày là ít, cho nên khi Lai Hỉ đến tìm hắn thì không khỏi kinh ngạc, lập tức hiểu hôm nay trên Thái Cực điện đã xảy ra chuyện gì đó.

"Chàng đã đến rồi?" Sầm Duệ nghe thấy động tĩnh, mày vẫn nhíu chặt, xê mông sang bên cạnh, nhường cho Phó Tránh chút ghế: "Hôm nay Dung Trạch tìm ta, muốn ta... giúp hắn lên ngôi hoàng đế."

Phó Tránh không có gì ngạc nhiên với tin tức này, ngồi xuống xong, ôn hương xông vào lòng, mềm nhũn cả trái tim: "Điều kiện là gì?"

"Nếu hắn đăng cơ làm đế, Cung Tấn trọn đời kết mối lương duyên." Sầm Duệ ngả người vào lòng hắn, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Lời này nói ra thật hoang đường, lợi ích giữa hai quốc gia làm gì có chỗ cho tình cảm. Tuy rằng ta cũng biết giao dịch với hắn vô tình là bảo hổ lột da, nhưng hắn nói một câu lại khiến ta động tâm."

Phó Tránh xoa xoa huyệt thái dương của nàng, tay kia thì giúp nàng nắn cổ và bả vai, thản nhiên hỏi: "Nói gì thế?"

Sầm Duệ mở mắt ra, ánh mắt ngưng kết trên khuôn mặt hao gầy của Phó Tránh: "Hắn nói, một ngày kia, nếu ta gặp khó khăn sẽ dốc lòng tương trợ. Chàng biết không... Từ lúc ta bắt đầu ngồi lên cái ghế hoàng đế này, không có một khắc được ngủ yên. Giống như một người đứng bên vách núi đen, không biết khi nào sẽ trượt chân ngã xuống. Lòng ta luôn lo lắng, lại không thể nói rõ là sợ cái gì."

Những lời này đã chôn trong đáy lòng Sầm Duệ lâu lắm rồi, thật vất vả mới tìm được một người để giãi bày, nói đến đây cũng định ngừng rồi, mà thế nào nói rồi nói, nói tới non nửa canh giờ. Đợi nàng nói xong, cả người như hoàn toàn được thả lỏng, nhìn Phó Tránh không nói một lời, có chút xấu hổ: "Có phải ta lải nhải nhiều quá không? Sau khi chàng quay lại, ta thấy an tâm hơn, ít nhất là không còn thấy chỉ có một mình."

Hai mắt Phó Tránh sâu thẳm, hai tay vòng qua người Sầm Duệ, dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, phun ra một câu: "Không, là ta không tốt." Nếu hắn có thể về sớm hơn, nếu hắn có thể hiểu tâm ý của mình sớm hơn, nếu hắn có thể cảm nhận được sự không yên và bất an của nàng...

Sầm Duệ bị kinh hãi, lời nói của mình đả kích Phó Tránh thành như vậy sao? Cố vùng vẫy khỏi Phó Tránh, nàng cũng đưa tay ôm lại hắn, vuốt vuốt lưng hắn: "Chàng đừng nghĩ nhiều nha, ta chỉ muốn biểu đạt rằng có thể cân nhắc giao dịch với Dung Trạch, xem như là đường lui."

Hai người ôm nhau thật lâu, Phó Tránh mới bình ổn tâm trạng, nói: "Thái tử Tấn quốc là người tâm ngoan thủ lạt, xử sự không từ thủ đoạn. Nếu ngày khác nối nghiệp, không là bạo quân thì cũng không phải lương chủ, đối với Cung quốc mà nói trăm hại không lợi. Mặc dù tên Dung Trạch này gian xảo giả dối, nhưng thanh danh trong dân gian rất cao, hiền danh vang xa. Đặt lên bàn so sánh, thì người sau thích hợp để mượn sức hơn."

Sầm Duệ lần đầu tiên nghe thấy hắn dùng từ "gian xảo" để hình dung người khác, xì một tiếng bật cười, nhất thời mọi sầu muộn tan thành mây khói.

Phó Tránh thấy nàng nở nụ cười, trong lòng thoải mái hơn, chậm rãi nói: "Thế cục hiện nay ở Tấn quốc không rõ lãng, nàng không nên trở mặt với hắn, cũng không cần lập tức đáp ứng hắn ngay. Chỉ cần ám chỉ Cung quốc sẽ không liên thủ với Thái tử Tấn quốc là được."

"Ừm." Sầm Duệ nằm lệch trong lòng hắn, nghe thấy Lai Hỉ ở bên ngoài khụ một tiếng, lập tức ngồi dậy nghiêm trang nói: "Tối nay trẫm muốn tới chỗ Hoàng hậu nên sẽ không lâm hạnh Thái phó đại nhân."

"..." Phó Tránh nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của nàng, mím môi, xuất kỳ bất ý* nâng cổ nàng lên, ngẩng đầu hôn xuống.

*Xuất kỳ bất ý: Hành động đột ngột khi người ta không đề phòng

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Hôm sau, là một ngày nắng, trong Thượng Lâm uyển cờ giăng khắp nơi, Sầm Duệ dẫn đầu bách quan tới vườn săn chiêu đãi sứ giả hai nước. Thát Đát và Tấn quốc đều sùng võ khinh văn, cho nên Lễ Bộ Cung quốc cố ý sắp xếp một loạt hoạt động du săn phong phú cho nhóm sứ giả hai nước.

Kỵ xạ của Sầm Duệ do một tay Ngụy Trường Yên dạy, chưa nói tới cao siêu, nhưng bắn hai con hươu nai, chồn chó để không mất mặt Cung quốc vẫn là có thể. Phó Tránh luôn ru rú trong nhà hôm nay cũng tới vườn săn, hắn mặc kỵ trang màu trắng bạc, nhẹ nhàng khoan khoái, kéo tới từng trận tiếng tán thưởng:

"Tư thái của Thái phó đại nhân oai hùng quá!"

"Đáng hận! Tháng trước, tiểu nữ nhi nhà ta vừa định thân với nhà cách vách mất rồi!"

"Này này, Thị Lang đại nhân ngươi có ý gì? Tiểu nhi tử nhà ta mặc dù không thể so với Thái phó đại nhân, nhưng để xứng với lệnh ái còn dư dả nhá!"

"Dư dả cái đầu ngươi ý..."

Sầm Duệ ngồi trên ngự mã ở phía trước, nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Tránh vài cái, trái tim nhỏ đang nhộn nhạo, bỗng nhiên có tiếng nam tử tục tằng nổ vang bên tai: "Con rể à, ta muốn làm thân với nhà ngươi."