Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 31: Lợi dụng

"Ngươi nói xem!" Hiển nhiên, Long Tiệp dư còn chưa tiêu khí.

Sầm Duệ xoa xoa tay nàng, tâm bình khí hòa nói: "Ta khi đó cũng bất đắc dĩ, đừng giận, giận rồi mau già, sẽ thất sủng."

"..." Long Tố Tố bị những lời chậm rãi của nàng chọc tức tới mức nói không nên lời, nhưng giờ phút này Sầm Duệ tựa như cái gối bông, đánh lên không bõ giận, còn rước thêm bực bội. Nâng váy ngồi xuống bên cạnh Sầm Duệ, thay đổi chiến lược: "Sắp tới sinh thần của ta rồi!"

Sầm Duệ khép sách lại, sảng khoái nói: "Nói đi! Ngươi muốn cái gì?"

Cảm giác làm thổ hào thật không tệ a, Sầm Duệ đắc ý vẫy vẫy đuôi.

"Ta muốn về quận Thanh Thủy một chuyến!" Long Tiệp dư làm khó dễ.

"Quá khó, bác bỏ." Sầm Duệ suy sụp một nửa, nhàn nhạt nói.

"Ta muốn xuất cung tới chợ đêm!"

Sầm Duệ đau đầu nhìn nàng: "Chẳng phải ngươi mới từ bên ngoài về sao?"

Long Tố Tố nhón quả long nhãn cho vào đôi môi đỏ mọng, mắt đẹp liếc ngang: "Mấy ngày đó ta ở Bạch Mã tự ăn chay niệm phật, cầu phúc cho ngươi, làm gì có thời gian ra ngoài đi dạo?"

Mở to mắt nói dối sẽ bị sét đánh đấy, Long Tiệp dư. Vì sự hài hoà không dễ dàng, lời này Sầm Duệ giữ lại trong bụng.

"Chợ đêm không được, tới giờ Thìn cửa cung sẽ đóng, nếu ra ngoài khẳng định Phó Tránh sẽ biết, cả ngươi và ta không có quả ngọt đâu." Sầm Duệ than thở giải thích, nghĩ lui từng bước: "Nếu ngươi thật sự muốn đi ra ngoài cũng không phải không được, qua hai ngày nữa là ngày hưu mộc, có thể nghĩ cách lừa Phó Tránh, chuồn ra ngoài."

Long Tố Tố cầm trái cây nhét vào miệng Sầm Duệ: "Cách gì?"

Sầm Duệ nằm xuống, gối lên hai tay, mơ hồ không rõ nói: "Để ta cân nhắc."

Long Tố Tố học bộ dáng của Sầm Duệ, lấy khăn che khuất ánh mặt trời, sợ phơi nắng sẽ đen da.

Sầm Duệ phun hột ra: "Này."

Long Tố Tố không muốn đấu võ mồm với nàng: "Ta thật sự rất muốn về nhìn một cái."

"Ta vẫn nghĩ quận Thanh Thủy đối với ngươi mà nói là bóng ma thời thơ ấu." Sầm Duệ nói chậm.

"Cũng không đáng sợ như vậy..." Long Tố Tố nói nhẹ: "Nhất là đi đã lâu, gặp nhiều chuyện, lại cảm thấy quận Thanh Thủy mới là nơi mình quy túc. Đại khái ai rồi cũng có ý nghĩ này, từ nơi này bắt đầu thì từ nơi này..."

Hai chữ cuối cùng phá âm, Sầm Duệ căng lỗ tai cũng không nghe được, quay sang, nhấc một góc khăn lên, một giọt nước mắt trong suốt không tiếng động trượt qua má Long Tố Tố...

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Đánh lừa Phó Tránh không phải dễ, đồng ý thì nhẹ nhàng, nhưng vừa quay đầu vào, Sầm Duệ đã úp mặt xuống bàn rên một trận.

Làm một thuộc hạ trung tâm sáng rực rỡ, Lai Hỉ tích cực bày mưu tính kế: "Bệ hạ phái Phụ chính đại nhân ra ngoài làm chuyện gì đó đi?"

Sầm Duệ trở mình trợn mắt: "Phải là chuyện gì mới thỉnh được Phó Tránh đích thân đi chứ?"

"Các vị đại nhân đã thoái vị mời Phụ chính thì sao?" Lai Hỉ thêm một chiêu.

"Tần Thái sư đã về cố gia ở Giang Âm, Ngụy lão gia tử chỉ biết tìm trẫm đòi cháu dâu, Từ tướng thấy Phó Tránh chỉ có hai chữ..." Sầm Duệ nghiêm túc dơ hai ngón tay: "Oán hận! Ngự sử đại phu và Phó Tránh có quan hệ gần gũi, nhưng nửa tháng trước điều tra quan Lũng Tây ra án tử. Những người khác còn ai dám đến thỉnh Phó Tránh uống rượu nói chuyện phiếm?"

Hai mắt Lai Hỉ chợt loé lên, nhãn tình sáng bừng: "Có rồi, bệ hạ!"

"Hả?"

"Ngụy Trung Thừa đấy."

Ngụy Trường Yên đang ngồi giữa nhà ngâm một khúc đột nhiên hắt xì liên tục.

Tần Anh ngồi phía sau bên trái hắn, bị quấy nhiễu, không khỏi nhíu mày gác bút: "Ngụy huynh thấy trong người không khoẻ, thì đừng ngại xin phép về sớm nghỉ ngơi." Đám đồng liêu đang bận rộn không ngừng âm thầm gật đầu, dựng thẳng ngón cái với Tần đại nhân. Có Ngụy Trường Yên ở đây phóng túng ca hát, thật sự rất rất khó tập trung làm việc á!

Ngụy Trường Yên xoa xoa cái mũi, quay ra cười toe toét, lộ hàm răng trắng bóng: "Không."

"..."

Tiểu quan chán nản cúi đầu, Ngụy đại nhân lấy việc chọc tức người khác làm nhiệm vụ của mình rồi.

Muốn lợi dụng Ngụy Trường Yên, Sầm Duệ không thể ra mặt, dù sao cũng là vì sinh thần của Long Tố Tố, Sầm Duệ không hề áy náy lấy danh nghĩa của Long Tố Tố viết một phong thư dài, sinh động như thật viết Long Tố Tố vô cùng mong muốn được xuất cung du ngoạn trong ngày sinh thần, lại ngại Phó Tránh ngăn cản, sầu bi cõi lòng, để tăng thêm lực thuyết phục, nàng còn vô sỉ làm bộ không cẩn thận lộ địa điểm cứu mạng Ngụy công tử lần đó.

Có thể nói ý tứ dào dạt, cảm động rơi lệ.

Lai Hỉ đọc xong, rưng rưng hỏi: "Bệ hạ, cho phép nương tử đi nɠɵạı ŧìиɧ như vậy thật sự được chứ?"

"..." Sầm Duệ dõng dạc nói: "Trẫm rất phong độ, nếu Long Tiệp dư thật sự thích Ngụy Trung Thừa, trẫm sẽ thành toàn bọn họ."

Lai Hỉ phun lệ, bệ hạ chẳng giống nổi tiên đế cái gì khác, chỉ có cái này kế thừa toàn bộ!

Hắn không biết, Sầm Duệ nói thật lòng. Lúc trước thú Long Tố Tố chỉ để gạt người ngoài, phòng ngừa lão gia tử thưởng cho nàng một đống nữ nhân loạn thất bát tao. Mắt thấy qua sinh nhật này, Long Tố Tố đã mười sáu, thời khắc đẹp nhất của cô nương gia chỉ có mấy năm, không thể chậm trễ được. Sầm Duệ nghĩ suốt mấy ngày nay, đợi qua một thời gian nữa, tìm thời cơ thích hợp cho Long Tố Tố đổi thân phận để xuất cung lập gia đình.

Về phần bản thân mình ở lại trong cung thì sao, hoàng đế bệ hạ cầm bản tấu chương quạt quạt, dứt khoát giữ vững lời đồn thích nam nhân sao?

Sầm Duệ không liếc tới tấu chương, gọi giật Lai Hỉ đã chạy tới cửa quay trở về: "Đầu tiên đưa tấu chương về Tạ Dung tới Lại bộ đã, rồi mới đi tìm Ngụy Trường Yên." Tâm tư của Phó Tránh sâu xa, tự dưng đi tìm Ngụy Trường Yên mà bị hắn biết thì khẳng định sẽ bị nghi ngờ.

Hồi âm của Ngụy Trung Thừa rất nhanh được đưa đến tay Sầm Duệ, thời gian, địa điểm, an bài nhân thủ tiếp ứng đầy đủ mọi thứ. Còn cách hành văn của Ngụy tiểu công tử thì tăng bậc lớn, phong thư hồi âm mang trình độ phiến tình buồn nôn không kém hơn Sầm Duệ chút nào.

Sầm Duệ run lên, da gà nổi khắp người, ném bức thư vào lò lửa.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Ngày hưu mộc ấy, mặt trời mới nhô lên được nửa vòng tròn, Phó Tránh đã được Ngụy Trường Yên hẹn xuất cung. Dùng lý do gì thì Sầm Duệ không biết, nhưng chỉ cần Phó Tránh không ở đây, chẳng sợ cơ sở ngầm của hắn phát hiện, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không quay về túm các nàng lại được.

Ngụy Trường Yên làm việc rất lưu loát, Sầm Duệ và Long Tố Tố vừa xuất hiện dưới cửa thành, lậc tức có môt thiếu niên diện mạo lanh lợi, trang phục nhẹ nhàng khoan khoái lại đón: "Công tử để tiểu nhân chờ đã lâu." Vung tay một cái, một chiếc xe ngựa vô cùng đơn giản, thậm chí là đơn sơ lọc cọc đi tới.

Sầm Duệ mếu máo nói: "Thì ra Ngụy gia nghèo như vậy a."

Thiếu niên vội vàng biện bạch: "Thiếu gia nói là lo lắng cho sự an toàn của bệ hạ, loại xe ngựa khiêm tốn này sẽ không bị người khác chú ý! Cái này, thật ra..."

Sầm Duệ nghiêm mặt: "Ý của ngươi là Ngụy gia các ngươi thường xuyên thịt cá dân chúng, cho nên rất có tiền?"

"..." Nửa ngày sau Ngụy Như vẫn chưa hiểu việc Ngụy gia bọn họ rất tiền liên quan gì tới thịt cá.

Hôm nay trùng hợp là ngày họp chợ, còn chưa tới Tây thị, xe ngựa đã khó đi nửa bước. Trên đường người đi như nước, đủ loại thanh âm to nhỏ giao tạp với nhau, ồn ào rầm rầm vang bên tai, nhưng cũng làm cho người ta kìm lòng không được hoà nhập vào sự náo nhiệt nơi đây.

Ngụy Như nhìn đám người đông đúc, có chút khó xử: "Người ở đây phức tạp, hay là công tử và tiểu thư đổi nơi khác?"

Sầm Duệ đã nhảy xuống xe, lại đỡ Long Tố Tố xuống dưới, gõ quạt lên đầu hắn: "Ngươi không có võ công sao?"

"Có ạ!" Ngụy Như vội vàng nói: "Tiểu, tiểu nhân đi theo thiếu gia từ nhỏ, thiếu gia học cái gì, tiểu nhân học cái đó."

Ai yo, Ngụy Trường Yên còn phái cả tâm phúc tới nữa cơ đấy.

"Thế không phải được rồi sao." Long Tố Tố liếc hắn một cái.

Cả cổ và mặt thiếu niên bỗng dưng đỏ bừng, cúi đầu xuống vò góc áo, đúng là người thiếu gia thích mà, bộ dạng thật xinh đẹp.

Sầm Duệ bỗng nhiên quay đầu, che quạt cười, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: "Còn không mau đi theo?"

Mặt thiếu niên càng đỏ hơn.

Ngụy Như từng hỏi thiếu gia nhà mình, vì sao lại chú ý nữ nhân của hoàng đế.

Ngụy thiếu gia nghiêm trang lừa dối chàng trai nhỏ đơn thuần: "Bởi vì nàng xinh đẹp a."

Nhìn bóng dáng yểu điệu đi phía trước, Ngụy Như lắc lắc cái đầu, chẳng lẽ thiếu gia không thấy so với Long cô nương, bệ hạ còn xinh đẹp hơn sao?

Ba người nhích từng bước trong đám người, xem xiếc của người Hồ, mua đồ thủ công của Tấn quốc, lại ăn bánh trái cây tuyết Long Tố Tố tâm tâm niệm niệm. Đã qua hơn nửa ngày, Sầm Duệ chống quạt lên cằm ngẩng mặt nhìn trời, nói với Long Tố Tố: "Vừa đúng lúc cần phải về rồi."

Ngụy Như không ngừng gật đầu, âm thầm lau mồ hôi, ông trời phù hộ cả một đường vô kinh vô hiểm, cuối cùng mau để hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về báo cáo kết quả thôi.

Long Tố Tố ăn vặt luôn mồm, lười biếng đi trên đường, bỗng nói: "Ta còn muốn về Trường Nhạc phường xem."

Sầm Duệ đang cầm túi hạt dẻ, nâng mắt nhìn, Trường Nhạc phường ở trong Tây thị, cách chỗ bọn họ khoảng hai con phố. Long Tố Tố bị bán vào Trường Nhạc phường từ nhỏ, cảm tình với đám tỷ muội trong đó còn hơn cả cha mẹ hắc tâm hắc phế.

Hôm nay sinh thần của nàng, Sầm Duệ không đành lòng gạt bỏ hứng trí của nàng: "Vậy đi thôi, đi sớm về sớm." Đồng thời bắt đầu bi ai thay bản thân, sau khi về, nhất định Phó Tránh sẽ lột thêm một tầng da nữa của nàng.

Long Tố Tố đi rất chậm, Sầm Duệ bóc dẻ ăn không có phản ứng gì, chỉ có Ngụy Như gấp gáp chảy đầy mồ hôi, thời khắc tính toán thời gian mà Ngụy Trường Yên giao cho hắn.

Đi đến cửa Trường Nhạc phường, thiếu niên nhìn thoáng qua những nhạc cơ, vũ nương mặc y phục mỏng manh bên trong, lập tức thu hồi tầm mắt cúi đầu, liếc ngang liếc dọc không biết nên đứng đâu.

Sầm Duệ ăn sạch hạt dẻ cuối cùng, vỗ vỗ tay, quan tâm nói với Ngụy Như: "Chỗ này, ngươi không cần đi vào."

Theo lý mà nói, người đi theo Ngụy Trường Yên phải nhìn quen trường hợp như vậy, nhưng đứa nhỏ này thanh thuần như cây rau xanh, không thể hiểu nổi a.

"Thiếu gia phân phó nhất định phải theo sát công tử và cô nương." Ngụy Như sắp khóc tới nơi.

Sầm Duệ dịu giọng nói: "Ngươi xem, đã đi dạo cả ngày cũng không có vấn đề gì, bây giờ cùng lắm chỉ vào một nén nhang thôi, lo cái gì?" Lại nghiêm mặt nói: "Chỗ này ở dưới chân thiên tử, kẻ nào dám vi phạm pháp lệnh?" Rồi chỉ về một hướng: "Ngươi xem, Kinh Triệu phủ cách đây không xa."

Ngụy Như tội nghiệp nhìn mắt Long Tố Tố, lúc thấy sắc mặt người trong lòng thiếu gia nhà mình không vui, mếu máo nói, "Vậy, vậy được rồi." Lại giống như tiểu miêu tiểu cẩu bị vứt bỏ ngồi xổm trước cửa vẽ vòng tròn: "Công tử và cô nương nhất định phải ra nhanh nhé."

Sầm Duệ nghênh ngang đi vào, chợt phát hiện Long Tố Tố còn đứng ở cửa, dịu dàng cười: "Làm sao vậy?"

"Không có gì..." Long Tố Tố đi theo.

Lão nhân trong phường không gặp được nhiều lắm, toàn gương mặt mới lạ mắt. Long Tố Tố tìm một vòng, thấp giọng nói: "Mẫn Nương và Phương Ý chắc đều ở trong phường Túc Quán nghỉ ngơi."

Sầm Duệ cầm cành hoa quế đùa một tiểu cô nương, lắc tay vung vẩy nói: "Vậy đi tìm các nàng đi."

Túc Quán cách phường bên ngoài vài cái sân, hai bên trồng đầy cây và hoa, hành lang kéo dài.

"Quên đi, chúng ta đi thôi!" Long Tố Tố đột nhiên dừng bước.

Sầm Duệ cười cười, mới ngẩng đầu, sau gáy bị đập mạnh một phát, bóng hình Long Tố Tố trở nên mơ hồ, loáng một cái vụt qua, cảnh tượng trước mắt chìm vào bóng tối.