Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy

Chương 2: Ký Tên

Hầu như toàn bộ quá trình anh đều mang theo hận ý, không chút thương tiếc nào, toàn bộ quá trình cũng không nói một câu.

Nước mắt Thời Ngọc Minh chảy ra, lại không kêu một tiếng.

Lúc kết thúc, cô bị sặc nước mắt của chính mình kịch liệt ho khan, nằm lỳ ở trên giường rất lâu không còn sức để đứng dậy, đau đến mất sức.

Giọng nói lạnh như băng của Phong Đình Quân từ trên đỉnh đầu cô vọng xuống: “Thỏa mãn không?”

“...”

“Thỏa mãn thì ký tên.”

Cô run rẩy chống người lên hỏi: “Anh uống rượu?”

“Không cần cô quan tâm.”

“Dạ dày anh không tốt, tốt nhất đừng uống rượu.”

“Không làm mình sao, sao tôi nhịn được buồn nôn mà chạm vào cô?”

Cổ họng dâng lên một ngụm máu tanh nồng đậm, chất lỏng sền sệt từ khóe miệng tràn ra, Thời Ngọc Minh cau mày, dùng ga giường dưới người lau sạch, đáy lòng lạnh lẽo.

Giọng nói của cô vẫn dịu dàng bình tĩnh như trước: “Anh trở về rất nhanh, trên đường cũng không kẹt xe nhỉ.”

Phong Đình Quân đã tự mặc đồ xong, đốt một điếu thuốc lá, ngồi ở trong bóng tối, thản nhiên nói: “Trở về ly hôn, đương nhiên phải nhanh.”

“Vội như vậy?”

Cô ngồi đưa lưng về phía anh, giọng nói vẫn có chút chột dạ, bị mùi thuốc lá làm sặc lại bắt đầu ho khan.

“Không phải cô đã sớm biết tôi vội à?” Phong Đình Quân cố ý nhả khói về phía cô, nhìn cô hô đến cả người run rẩy, trong lòng có loại sảng khoái kỳ lạ: “Tôi đã thực hiện điều kiện của cô, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi ly hôn.”

“Còn chưa được, Phong Đình Quân, tôi nói là - đêm nay theo tôi, đêm nay, là cả đêm.”

Phong Đình Quân dập thuốc, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Thời Ngọc Minh, cô thật đúng là không biết xấu hổ.”

Rốt cuộc là cô thích Phong Đình Quân từ khi nào nhỉ?

Thời Ngọc Minh nhớ lại một chút, trong thoáng chốc hình như bản thân cũng không nhớ rõ lắm rồi.

Chỉ nhớ rõ bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhà họ Phong có quan hệ thân thiết với nhà cô, bọn họ là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, tất cả mọi người đều chờ bọn họ lớn lên, kết hôn, thân càng thêm thân.

Khi đó, Phong Đình Quân cực kỳ tốt đối với cô. Từ nhỏ cô đã có bệnh tụt huyết áp, Phong Đình Quân đều sẽ mang theo kẹo hình ngôi sao mà cô thích nhất bên người, chỉ cần cô khó chịu là lập tức có thể đưa cho cô.

Lúc đi học, cô nhận được thư tình tất cả đều bị Phong Đình Quân chặn lại, chua chát dạy dỗ cô, những tên con trai kia đều chỉ bằng một phần vạn của anh. Lúc sinh nhật, anh sẽ bắt đầu gấp sao giấy từ mấy tháng trước, đặt đầy trong bình thủy tinh thật to, tặng cho cô làm quà sinh nhật.

Lúc đó cô ỷ được cưng chìu mà kiêu, cố ý làm nũng với anh: “Những ngôi sao này đều là giả, em muốn ngôi sao thực sự cơ.”

Phong Đình Quân cuối cùng vẫn cưng chìu véo mũi của cô: “Anh sẽ đi hái cho em.”

“Em đùa đó, ngôi sao đều ở trên trời, sao mà hái được?”

“Chỉ cần em muốn, anh đều có thể hái cho em.”

“Lừa đảo.”

“Ngọc Minh, chờ ngày nào đó em gả cho anh, anh nhất định hái cho em.”

Thời Ngọc Minh nghĩ, có phải là người sắp chết, đều hay thích nhớ lại kỷ niệm đẹp lúc trước không nhỉ?

Cô lấy tay sờ lên vết máu trên giường, nghĩ số phận thật quá mức trêu ngươi, ông trời dường như cố ý không muốn cô được tốt lành, cho nên phá hủy tất cả của cô đi.