Chờ Gió, Đợi Em

Chương 49

Hôm nay Thời Cấm đến lớp, những sinh viên mà cô đang dẫn dắt vô cùng phấn khích, thấy cô đến đều hỏi han ân cần, trong lòng Thời Cấm cảm thấy rất ấm áp, đúng là cả một đám trẻ  đáng yêu mà.

“Các em vui vẻ thế, không phải thường ngày chê cô nghiêm khắc sao?’’

“Không có đâu, cô Thời, thật ra thì chúng em rất yêu cô.’’

“Đúng vậy, cô Thời, chúng em yêu cô.’’

Thời Cấm không nhịn được bật cười: “Các em thật sự yêu cô sao?’’

“Tất nhiên rồi, là thật lòng ạ.’’

“Được, vậy bây giờ  gập bụng một trăm lần, làm không xong đồng nghĩa với việc không yêu cô.’’

Thời Cấm vừa dứt lời, tất cả các cô gái ngồi dưới đều ngửa đầu than khóc, một trăm cái gập bụng đấy.

“Sao vậy, không phải các em nói yêu cô sao, chẳng lẽ đều là những lời lừa dối thôi sao?’’

Tất cả học sinh bây giờ thật là khổ không thể nói ra được, đúng là mình tự đào hố chôn mình mà.

“Tốt lắm, hai người một nhóm, bắt đầu đi’’

Thời Cấm nhìn hai người một nhóm ra sức luyện tập, khóe miệng mở một nụ cười, đến khi chính bản thân cũng là một giáo viên cô mới có thể hiểu được nỗi lòng của cô Cố và thầy Chung, ban đầu cô cũng như các học sinh ở đây vừa yêu vừa sợ mấy người bọn họ.

Sau khi tan lớp trở lại văn phòng làm việc, Thời Cấm đã thấy Kỷ Hoài đang ngồi trước chỗ của mình, anh khẽ cúi đầu dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.

Mọi người đều nói rằng người đàn ông đẹp trai nhất chính là khi anh ta tỏ ra nghiêm túc, và bây giờ Kỷ Hoài chỉ cần ngồi ở nơi đó cũng đã là một cảnh quan vô cùng rực rỡ.

Thời Cấm mỉm cười chào hỏi với mấy giáo viên trong phòng làm việc, đúng lúc này Kỷ Hoài cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô liếc anh ta một cái rồi bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình.

Lúc này, Cao Nhã ngồi ở phía sau bưng cho cô một ly nước nóng.

“Uống nước đi.’’

Thời Cấm cầm lấy ly nước: “Cảm ơn cậu.’’

“Cấm muội muội, chiều này sau khi tan lớp mấy giáo viên có ý định cùng nhau đi ăn tối đấy.’’ Cao Nhã kéo ghế ngồi bên cạnh cô.

“Cùng nhau ăn tối?’’

“Đúng vậy, trong số đó có rất nhiều người là giáo viên mới tới như tớ đây, dĩ nhiên phải làm quen nhiều hơn một chút rồi.’’

“Nhưng tớ không được coi là giáo viên chính thức của đại học S, có vẻ như tớ đi không được hay cho lắm.’’

Hơn nữa Kỷ Hoài chắc chắn cũng sẽ phải đi, cô thực sự không muốn có bất cứ liên quan gì tới người này nữa.

“Cái gì gọi là có phải giáo viên chính thức của Đại học S hay không chứ, những người ở chỗ này đều là giáo viên, với lại phần lớn trong số họ đều xấp xỉ tuổi của chúng ta, sẽ không có gì lúng túng đâu.’’

“Nhưng... Phải nói như thế nào được đây...’’

“Cậu đừng nhưng mà gì nữa, dù sao lần này cậu đừng nghĩ đến việc trốn tránh, cậu phải đi cùng tớ.’’

Thời Cấm gượng gạo cười một tiếng rồi len lén nhìn thoáng qua Kỷ Hoài đang ở bên cạnh, lúc này anh đang chăm chú viết gì đó trong máy tính xách tay, không biết có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ lúc nãy không.

*

Giáo viên đại học không có nhiều tiết học lắm, khoảng gần ba giờ, tất cả mọi người đều kết thúc buổi dạy ngày hôm nay của mình.

Cả đoàn người kéo nhau đến nhà hàng.

“Cấm muội muội, đi đến nhà vệ sinh với tớ đi.’’ Vừa đi tới cửa nhà hàng Cao Nhã đã kéo cô lại.

“Sao vậy, cậu muốn đi vệ sinh à?’’

“Không phải, là trang điểm lại.’’

“Trang điểm lại?’’

Thời Cấm bị cô ấy kéo vào nhà vệ sinh, nhìn Cao Nhã lôi ra một đống mỹ phẩm đồ đang điểm từ trong túi xách, hơi khϊếp sợ.

Trong túi xách của cô chỉ ngoài trừ ví tiền thì cũng chỉ có điện thoại di động mà thôi.

Cao Nhã đứng trước giương tô son môi: “Cấm muội muội, cậu có muốn trang điểm không?’’

Thời Cấm vội vàng xua tay: “Quên đi.’’

Cao Nhã từ trong gương nhìn cô một cái, mặc dù Thời Cấm không trang điểm nhưng ông trời dường như rất thiên vị cô, làn da trẵng nõn mịn màng căng đầy sức sống.

“Không trang điểm cũng được nhưng phải tô một chút son chứ, nhìn sẽ có khí sắc hơn rất nhiều đấy, làn da cậu vốn đã trắng nõn, màu son này cũng khá hợp.’’

Thời Cấm nhìn thỏi son nho nhỏ trong tay cô ấy, còn chưa kịp  lắc đầu thì đã nghe Cao Nhã nói: “Không được từ chối, phải tô.’’

Dưới ánh mắt uy hϊếp trần trụi như vậy, Thời Cấm đành miễn cưỡng gật đầu một cái.

Cao Nhã nhất thời vui vẻ ra mặt,  bước lên phía trước nghiêm túc tô son cho cô.

“OK, giải quyết xong, tớ đã nói rồi, cậu tô son lên nhất  định sẽ càng xinh đẹp hơn mà, cậu nhìn kìa.’’

Thời Cấm nhìn chính mình trong gương, quả thật bản thân cô cũng cảm thấy hơi giật mình, cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao người phụ nữ luôn xem son môi còn quan trọng hơn cả bạn trai mình, hóa ra cũng có đạo lý riêng của nó.

“Đi thôi.’’

Cao Nhã dẫn Thời Cấm đi qua mấy hành lang, cuối cùng đẩy cánh cửa của một gian phòng nhỏ ra.

“Cao Nhã, Thời Cấm, hai người đến rồi sao, mau tới đây ngồi đi.’’ Thầy giáo dạy Mỹ thuật  Mộc Tú nhiệt tình vẫy vẫy tay với các cô.

Vừa mới bước vào Thời Cấm đã nhìn xung quanh một vòng, không thấy Kỷ Hoài, trước đó rõ ràng anh có đi cùng với mấy người bọn họ cơ mà, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu vậy.

“Còn chưa tới đông đủ sao?’’ Cao Nhã hỏi Mộc Tú ở bên cạnh.

“Ừ, có mấy người vừa đi ra ngoài, chắc là sẽ quay lại nhanh thôi.’’

Hắn vừa dứt lời, cánh cửa căn phòng nhỏ lại bị đẩy ra một lần nữa.

Thời Cấm theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, ba người đàn ông đang bước vào, ngoại trừ Kỷ Hoài, hai người còn lại cô không hề quen biết, chỉ là hơi quen mắt, có lẽ là cùng làm việc trong một văn phòng trường.

Hai người đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt Kỷ Hoài dừng lại trên đôi môi cô mấy giây, sau đó mới chuyển dời đi nơi khác, anh sải bước đi về phía này, bên trái của cô vẫn còn một chỗ trống, anh liền trực tiếp ngồi xuống đó.

Thời Cấm thản nhiên nhích lại gần Cao Nhã hơn một chút nữa.

Cao Nhã cảm nhận được động tác của Thời Cấm, khó hiểu nghiêng đầu sang nhìn nhưng đúng lúc này lại chạm vào tấm mắt của Kỷ Hoài, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Kỷ Hoài gật đầu chào hỏi  với cô một cái, cô cũng nhanh chóng gật đầu chào lại.

Hầu hết tất cả mọi người trong bữa ăn này đều là những giáo viên xấp xỉ tuổi của nhau, đều là những người trẻ tuổi, lại còn là đồng nghiệp của nhau cho nên mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ, bầu không khi trong phòng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Suốt cả bữa cơm, Thời Cấm dường như không thể nào mở miệng, cô là một người mạn nhiệt*, nếu như không phải người vô cùng quen thuộc thì sẽ không chủ động nói chuyện, hơn nữa cô cũng chưa từng muốn hòa nhập vào tập thể này, dẫu sao cô cũng chỉ là người dạy thay ở trường này hai tháng, cho nên chỉ vùi đầu vào dùng bữa.

( * Là một từ thường được sử dụng để chỉ tính cách của một người, ám chỉ người đó cần phải dần dần tạo ra cảm giác trong một thời gian dài, mọi người từ từ nói chuyện với nhau để loại bỏ sự phòng  thủ và từ từ thể hiện sự nhiệt tình của mình, những người này thường sẽ không chủ động nói chuyện.)

Mọi người trò chuyện với nhau một hồi, không biết tại sao chủ đề câu chuyện lại chuyển đến trên người Thời Cấm, một cô giáo bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Cô Thời, cô là người bản địa ở đây ư?’’

Thời Cấm ngẩng đầu lên, cô có ấn tượng với nữ giáo viên này, Ngưu Thiến, thuộc khoa thanh nhạc, trước kia cô nghe người khác nói, hình như năm nay cô ấy ba mươi mốt tuổi, bình thường thích nhất là tám chuyện với người khác.

“Ừ, đúng vậy.’’

“Vậy hồi đó cô học  trường cao trung nào?’’

“Nhất Trung.’’

“Nhất Trung? Nếu như tôi không lầm thì thầy Kỷ cũng học trường Nhất Trung đúng không?’’

Động tác gắp thức ăn của Kỷ Hoài ngừng lại trong chốc lát: “Đúng vậy.’’

“Trùng hợp vậy sao, hóa ra thầy Kỷ và cô Thời đã từng học chung một trường với nhau.’’

Thời Cấm cười trừ một tiếng, không nói gì nữa.

Cứ tưởng câu chuyện sẽ trôi qua như vậy nhưng chẳng ai ngờ Ngưu Thiến lại mở miệng hỏi: “Cô Thời, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?’’

“Hai mươi bảy.’’

“Hai mươi bảy sao, nhìn qua không hề giống một người hai mươi bảy tuổi chút nào, cô Thời xinh đẹp thế này, bạn trai cô thật có phúc.’’

“Tôi chưa có bạn trai.’’ Thời Cấm hơi bất đắc dĩ, cô Ngưu ngày rốt cuộc là đang muốn làm gì vậy, tra hộ khẩu của cô sao?

“A, hai mươi bảy tuổi còn chưa có bạn trai, sau này...’’

Thời Cấm, “…………..”

Tôi hai mươi bảy tuổi thì thế nào, có ảnh hưởng gì đến nhà cô không?

Tôi chưa có người yêu thì sao, tôi đây thích độc thân không được sao?

Nhưng trong trường hợp này, cô cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi.

Cao Nhã cũng cảm thấy Ngưu Thiến hơi quá, người ta có bạn trai hay không thì có liên quan gì đến cô ấy chứ, cô ấy quan tâm nhiều như thế làm gì?

Ngay khi cô chuẩn bị mở miệng thì đã nghe Kỷ Hoài nói chuyện.

“Cô Ngưu, tôm hùm của nhà hàng này rất ngon đấy, cô cũng thử một miếng đi.’’

Ngưu Thiến  hơi sửng sốt, cô nhìn thoáng qua Thời Cấm vẫn một mực giữ im lặng từ lúc nãy, lúc này mới nhận ra được mình hơi nhiều chuyện.

“Vậy sao, vậy để tôi thử một chút.’’ Ngưu Thiến theo bậc thang mà Kỷ Hoài đã bắc sẵn đi xuống, không đề cập đến chuyện này một lần nào nữa.

“Tớ đi nhà vệ sinh một lát.’’ Thời Cấm nghiêng đầu nói với Cao Nhã.

“Có muốn tớ đi cùng không?’’ Cao Nhã cho là những lời của Ngưu Thiến lúc nãy khiến cô ấy khó chịu, hỏi.

“Không cần, tớ đi một mình cũng được.’’

“Ừ, được.’

Thời Cấm rời khỏi phòng riêng, hít một hơi thật sau, xem ra cô vẫn không thể thích nghi với những trường hợp này, có lẽ lần sau sẽ không tham gia những bữa tụ tập như thế này nữa, thật là xấu hổ chết đi được.

Bước đi về phía nhà vệ sinh rồi nhìn chính mình trong gương, Thời Cấm phát hiện son môi mà trước đó Cao Nhã tô lên gần như đã bị trôi sạch bóng, vì thế cô tiện tay rút một tấm khăn giấy từ trong hộp giấy bên cạnh lau chùi đi chút son còn sót lại.

Mở vòi nước rửa sạch tay, lúc này cô mới đi ra ngoài.

Vừa đi qua một khúc quanh, Thời Cấm đã nhìn thấy Kỷ Hoài đang dựa vào tường nói chuyện điện thoại.

Anh khẽ cúi đầu nên không nhìn thấy cô, Thời Cấm theo bản năng lùi về sau mấy bước, nghiêng người trốn vào trong góc tường.

Nhưng sau khi trốn xong, cô mới nhận ra rằng mình chẳng làm gì sai cả, tại sao phải trốn tránh như vậy chứ?

Với lại nếu có làm sai đi chăng nữa thì liên quan gì đến anh ta đâu?

Nghĩ vậy, Thời Cấm dứt khoát đứng thẳng người, nghênh ngang đi ra ngoài, vừa mới bước được mấy bước thì đúng lúc này Kỷ Hoài lại xoay người lại.

Thời Cấm nhanh như chớp thu chân, cô... Lại trốn trong góc tường nữa rồi....

Kỷ Hoài đang nói chuyện với Trương Nhàn Ninh, Kỷ Lôi Lôi muốn nói chuyện với anh, Trương Nhàn Ninh chuyển điện thoại cho cô bé.

“Ừ, sẽ mua cho cháu, chờ cuối tuần chú nhỏ về nhà mua cho cháu được chưa?’’

“Được, cháu muốn mua cái gì cũng được.’’

Đang nói chuyện anh bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang lén lén lút lút ở trong góc tường, chỉ cần nhìn một cái anh cũng đã nhận ra, nhìn dáng vẻ nghiêng ngó dáo dác của cô, Kỷ Hoài  không thể nhịn được bật cười.

“Lôi Lôi, bây giờ chú có chút việc, chú sẽ gọi lại cho cháu sau được không?’’

Thời Cấm nhắm mắt dựa lưng vào tường, cảm giác khóc không ra nước mắt, sao người này lại nói chuyện điện thoại lâu như thế không biết, rốt cuộc khi nào anh ta mới đi đây?

Ngay khi cô đang oán thầm trong bụng, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai.

“Em lén lén lút lút ở chỗ này làm gì vậy?’’

Thời Cấm hốt hoảng mở mắt ra, gương mặt đẹp trai của Kỷ Hoài gần trong gang tấc, đôi chân nhất thời mềm nhũn, trượt tường ngã xuống.

Kỷ Hòai  nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cô, nhờ vậy cô mà mới không rơi xuống.