Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 12: Chiến tranh lạnh

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Khương Hành cũng không để ý nhiều, cô trong phòng tắm nhanh chóng tắm nước ấm rồi giặt đồ, sau đó thay quần áo của Cố Tu Hạc.

Quần áo hơi lớn với cô. Đừng nhìn dáng hắn gầy gầy mà đánh giá, quần áo hắn cô mặc trên người dài ra hẳn một đoạn.

Thời tiết hiện tại đã lạnh rồi, cô mặc vậy có hơi lạnh. Khi ra khỏi phòng tắm đã thấy nam sinh ngồi trên giường đọc sách, chăn đắp ngang hông.

Khương Hành đi qua, tò mò hỏi: "Tối nay tớ ngủ chỗ nào?"

Đáp lại cô là một chuỗi trầm mặc.

Khương Hành một đầu vạch đen, đi đến bên cạnh bàn học ngồi xuống, đôi mắt quét qua cái giường bằng ván gỗ kia vài vòng, ngập ngừng mở miệng: "Tớ...... Cậu......" Sẽ không ngủ chung giường đấy chứ?

Cô còn chưa có cởi mở như vậy đâu nhé.

Cố Tu Hạc ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt bình thản không gợn sóng.

Bình tĩnh trả lời: "Cậu cũng có thể ngồi một đêm."

"......"

Khương Hành chưa từ bỏ ý định: "Chỉ có một cái chăn thôi à?"

"Chỉ có một cái này."

"......" Cũng không để cho cô đúng không?

Còn lương tâm không?

Nam sinh nói xong liền nằm xuống ngủ, cũng không nhìn Khương Hành, nghiêng người đưa lưng về phía cô. Đợi một lát chợt nghe hắn nói: "Nhớ tắt đèn."

"......"

Khương Hành vốn định kiên cường một lúc, nam nữ thụ thụ bất thân, hai người bọn họ cũng không còn nhỏ, ngủ chung một giường thì còn ra thể thống gì?

Nhưng phòng này thật sự rất lạnh. Buổi đêm gió lùa vào, nhiệt độ đêm tháng 11 vốn đã thấp, cô mặc áo ngắn quần mỏng mùa hè, chỉ một lát sau người liền đông cứng.

Lại nhìn người nào đó đang ngủ ngon lành trên giường, cô hận không thể đánh cho tên này một trận.

Biết vậy đã gọi Trần Tuyết cho rồi, bây giờ chỉ sợ cô nàng đã đi ngủ.

Cuối cùng Khương Hành vẫn xấu hổ khuất phục.

Tắt đèn, run rẩy bò lên giường.

May là giường không nhỏ, Khương Hành nằm bên trong, chăn không dày nhưng bị người nào đó đắp kín.

Kéo kéo, bọc kín mình một chút.

Cũng mặc kệ tên kia đã ngủ hay chưa, quay đầu lảm nhảm: "Cậu đừng tới đây đấy nhé, quần áo là ranh giới đó."

Nói xong liền yên tâm nhắm mắt lại.

Ngay sau đó tiếng hít thở đều đều truyền đến.

Phòng tối đen, cực kỳ yên tĩnh. Một lát sau, lông mi của nam sinh nằm bên cạnh rung rung, mở mắt. Một đôi mắt thanh tỉnh, không thấy chút buồn ngủ nào.

Cố Tu Hạc nhìn sườn mặt của cô gái, khóe miệng cong cong, sau đó duỗi tay kéo người vào trong lòng mình.

Mặt kề sát mặt, nhìn chằm chằm cô một lúc. Thấy cô không tỉnh mới cúi đầu vươn lưỡi liếʍ lên môi cô, sau đó lấy ngón tay nâng cằm nhỏ, cười khẽ: "Thật ngốc."

......

Sáng hôm sau, khi Khương Hành tỉnh lại, Cố Tu Hạc đã dậy từ lâu.

Cố Tu Hạc ra ngoài mua đồ ăn sáng cùng bàn chải đánh răng. Cũng không biết bàn chải bao nhiêu tiền, Khương Hành đánh xong có cảm giác chảy máu miệng đến nơi rồi.

Tức giận nói với nam sinh đang ăn sáng ở phòng khách: "Cố Tu Hạc, cậu còn lương tâm không?"

Nam sinh bình tĩnh đáp lại: "Một tệ hai, nhớ cho rõ."

"......" Được rồi.

Khương Hành rửa mặt qua loa, sau đó cũng bước qua ăn sáng. Bốn cái bánh bao, hai ly sữa đậu nành.

"......"

May thay Cố Tu Hạc vẫn là người tốt. Ăn sáng xong cũng chưa đi dạy kèm luôn, cùng cô đi tìm chìa khoá trước.

Đến tất cả các nơi hôm qua cô và Trần Tuyết đi một lần. Cuối cùng sắc mặt càng ngày càng đen.

Mất cả một buổi sáng, chìa khóa cũng không tìm được.

Lại phải về nhà của hắn.

Hai người còn chưa ăn trưa. Chạy đến nhiều nơi như vậy, Cố Tu Hạc cũng không muốn động đậy nữa, về nhà ngồi nghỉ trên giường, thái dương mướt mồ hôi.

Khương Hành ngồi bên bàn học, điện thoại vang lên, cô duỗi tay: "Cậu lấy giúp tớ với."

Túi vừa bị cô ném lên trên giường, bây giờ cô cũng không muốn động đậy.

Cố Tu Hạc mở túi ra, lấy điện thoại nhỏ màu hồng nhạt đang rung không ngừng.

Là mẹ Khương. Vừa bắt máy liền nghe giọng mẹ.

"Đi chơi vui không, về chưa?"

"Vui lắm ạ, con cũng về rồi, cơm trưa cũng ăn rồi."

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạt.

Thanh âm rất nhỏ, mẹ Khương không phát hiện, tiếp tục nói: "Vậy là tốt rồi, tối nay mẹ về, không cần chờ mẹ đâu. Nghỉ sớm một chút nhé......"

Khương Hành lười phản ứng với hắn, tiếp tục nói chuyện với mẹ Khương.

Nào biết bên kia đột nhiên yên tĩnh lại, thậm chí còn có cảm giác gáy chợt lạnh hẳn.

Khương Hành theo bản năng quay đầu liền thấy người nào đó sắc mặt âm u nhìn chằm chằm cô. Kỳ lạ là chỉ thấy hắn đưa tay vào ví cô lục một chút, sau đó lấy ra một cái chìa khoá bằng bạc nho nhỏ.

"......"

Thần kỳ đấy.

Mặt Khương Hành 囧.

Có không dám nhìn người trước mắt nữa.

Bên kia điện thoại mẹ Khương còn đang nói chuyện: "Con gái ngoan, cha không về nên mẹ mua một ít đồ ship đến, chiều bớt chút thời gian giúp mẹ lấy đồ rồi cất vào phòng con, đừng để cha thấy......"

"Dạ."

Khương Hành nhìn người nào đó, chột dạ đáp.

Cố Tu Hạc cười lạnh, đúng là mẹ nào con nấy.

Khương Hành cũng không buồn ăn cơm, sợ tới mức xách đồ chạy nhanh, Cố Tu Hạc mặt than thật sự rất đáng sợ đó.

Nhưng sau khi cô xuống lầu lại cảm thấy áy náy, rốt cuộc làm hại người ta hôm nay không đi dạy kèm được, còn đi với cô đến nhiều nơi nữa.

Bạn học hết mình như vậy cực kỳ ít thấy đó.

Khương Hành đi đến ga tàu điện, nghĩ nghĩ sao lại quay lại. Lấy tính tình kia của Cố Tu Hạc, buổi trưa chỉ sợ cũng không buồn ăn uống.

Gần đó là khu dân cư đông đúc, có không ít cửa hàng.

Khương Hành vét hết 40 tệ còn sót lại trong túi đi mua nửa cân vịt nướng cùng hai bát nước tương.

Một lần nữa về lại nhà kia, đã tới hai lần nên giờ cô là ngựa quen đường cũ.

Nhưng khiến Khương Hành ngoài ý muốn là khi cô đi đến trước phòng hắn trên lầu 3 liền nghe được tiếng mắng chửi ầm ĩ bên trong.

Không phải Cố Tu Hạc.

Một nam một nữ, thô tục......

Khương Hành giật mình đứng ở cửa, tuy rằng sách có viết đến gia cảnh của Cố Tu Hạc, nhưng đối mặt trực tiếp như vậy lại là một chuyện khác.

Trong sách viết gia cảnh Cố Tu Hạc cực không tốt. Cha là một tên lưu manh, không biết hồi trẻ đắc tội với ai mà bị người ta hãm hại thành tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ, phải vào tù mười mấy năm. Lúc ấy Cố Tu Hạc còn rất nhỏ, mẹ tái hôn với người khác, hắn liền đi theo bà nội ở với cả chú thím. Chú thím hắn cũng không phải là người tốt lành gì, không chỉ chiếm nhà hắn, còn động một chút là đánh chửi hắn. Nếu không phải sau này cha hắn ra tù rồi bỏ mạng ngoài ý muốn, biết rõ chân tướng năm đó, chỉ sợ hắn luôn dính với cái danh con trai của tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ thôi.

Nhưng không thể không nói, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hắn không biến chất cũng thật đáng nể.

Người bên trong mắng hơn nửa giờ, sau đó một đôi vợ chồng mở cửa đi ra, Khương Hành muốn tránh cũng không kịp.

Bọn họ nhìn Khương Hành đang đứng bên cửa cũng không chú ý nhiều, còn tưởng là hàng xóm. Lén lút che đồ trong ngực rồi chạy biến.

Cố Tu Hạc cũng thấy Khương Hành đang đứng trước cửa, trầm mặc cúi đầu.

Phòng lộn xộn.

Hắn ngồi trên giường, trên mặt còn in rõ một bàn tay.

Lòng Khương Hành căng thẳng, do dự đi vào: "Cậu......"

Cố Tu Hạc ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chật vật dời tầm mắt, cũng không hỏi tại sao cô trở lại. Khom lưng nhặt ví tiền rơi trên đất. Toàn bộ tờ tiền lớn đều bị cầm đi, chỉ còn lại tờ một tệ năm tệ lả tả trên mặt đất.

Khương Hành đỏ mắt, cũng khom lưng nhặt giúp hắn, rầu rĩ nói: "Tớ giúp cậu."

Cố Tu Hạc lại kéo tay cô ra, ánh mắt xa cách nói: "Không mượn cậu xen vào việc người khác."

Khương Hành nhìn hắn.

Nam sinh không nói, xoay người đi thu dọn.

Cô cũng không biết tâm tình của mình hiện tại là như thế nào, giật giật khoé môi, nhỏ giọng quật cường hỏi: "Nếu tớ cứ xen vào thì sao?"

Nam sinh đưa lưng về phía cô thu dọn chăn, nghe được lời này, động tác trên tay khựng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Khương Hành, có phải tôi tốt với cậu quá rồi hay không?"

Giọng nói rất lạnh lùng, ngữ khí mang theo một tia trào phúng.

Xoay đầu nhìn cô: "Sau này đừng đến đây nữa, chúng ta không thân."

Dừng một chút lại thêm một câu: "Tôi cũng thấy phiền."

Đôi mắt lạnh căm.

Nghe xong lời này, sắc mặt Khương Hành trắng bệch, khó tin nhìn hắn. Nhìn ra trên mặt hắn là ý cự người ngàn dặm lạnh băng, cô có cảm giác tâm can người này giống như một tảng đá, mãi không mềm được, cắn răng mắng: "Đồ khốn!"

Xoay người rời đi.

Đại khái Cố Tu Hạc cũng không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này, ngẩn người, quay đầu nhìn bóng người đã biến mất nơi cửa ra vào. Không biết nghĩ tới cái gì mà cong khóe môi. Động tác như đυ.ng đến miệng vết thương, nhẹ kêu một tiếng, giơ tay chạm vào môi.

Nhìn máu trên đầu ngón tay, xuy một tiếng, lẩm bẩm: "Đúng là bị cậu nói trúng rồi."

Hắn là một tên khốn.

......

Thứ hai đi học, Khương Hành không nói chuyện với Cố Tu Hạc.

Cô tức giận.

Thật ra cô cũng không biết mình giận cái gì, nhưng dù sao lời nói hôm qua của Cố Tu Hạc rất đả thương người khác. Cứ cho là hắn đáng thương đi, cô cũng không muốn quan tâm nữa.

Cố Tu Hạc cũng không nói lời nào, hai người như đang chiến tranh lạnh.

Nhưng Khương Hành không ngờ cô còn chưa đợi được Cố Tu Hạc chủ động giải hòa, chủ nhiệm lớp đã tách họ ra.

Tiết ba buổi sáng là tiết của chủ nhiệm lớp. Vừa học xong thì chuông vang, chủ nhiệm lớp đã đi đến cửa chợt xoay đầu nói một câu: "Khương Hành đổi chỗ với Lưu Mộng Dao."

Khương Hành theo bản năng ngẩng đầu, giáo viên đã đi rồi.

Tiết hôm nay cô một câu cũng chưa nói, ngoan cực kỳ.

Khương Hành như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Cố Tu Hạc. Hắn không có phản ứng, cúi đầu làm đề, thần sắc bình tĩnh như đã sớm biết rồi.

Cô nghĩ hắn nói với giáo viên, tức giận thu dọn sách: "Đi thì đi."

Tay cầm bút của Cố Tu Hạc khựng lại.

Đáy mắt tối sầm.

Bạn cùng bàn mới của Khương Hành là một bạn nam tên Tô Tiểu Thắng, lớn lên rất đẹp trai. Hơi đen, tính cách xuề xoà, nói nhiều. Hai người ngồi mới được một tiết đã thân thiết.

Giữa trưa còn ra ngoài ăn cơm, đi cùng còn có cả Trần Tuyết. Bây giờ Tạ Sầm không tới tìm cô, cô cũng dám ra ngoài ăn trưa.

Cơm nước xong cũng không về trường học mà cùng hai tên bạn đi net xem phim truyền hình.

Giữa trưa, trong phòng học chỉ có một mình Cố Tu Hạc. Trước đây bên tai luôn có tiếng ríu rít không yên, hôm nay an tĩnh như vậy, ngược lại có chút không quen.

Cúi đầu viết công thức nhưng đầu óc lại không thể tập trung được.

Hắn nhớ tới chuyện hôm qua. Thật ra bị chú thím đánh chỉ là chuyện thường ngày, hắn cũng không có cảm giác gì. Nhưng Khương Hành xuất hiện làm hắn không quen.

Hắn không thích người khác tới gần, không thích bị người khác chú ý.

Hắn vẫn luôn như vậy mà sống, không cần thay đổi gì.

Giống như khi còn nhỏ có hàng xóm thấy hắn bị chú thím ngược đãi, giúp hắn báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát tới thì thế nào? Với hắn mà nói là vô dụng, ngược lại bị đánh càng tàn bạo. Hàng xóm sau khi biết cha hắn là tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ cũng cảm thấy loại người như hắn nên bị đánh.

Thật buồn cười.

Cố Tu Hạc cảm thấy, hắn như vậy vẫn tốt.

Nếu sau này cô biết cha hắn là tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ, chắc cũng dùng ánh mắt chán ghét này nhìn hắn thôi.

Chỉ là khi nghĩ đến Khương Hành, đột nhiên không muốn buông tha cho cô đơn giản như vậy.

Cô gái này quá ngốc, lại còn hiểu lầm là hắn muốn đổi chỗ ngồi.

Hắn muốn giận dỗi với cô, có rất nhiều cách chơi người, như thế nào lại làm cô cười tươi như vậy?

Còn làm cô nói chuyện vui vẻ với người khác như vậy?

Nhớ đến sáng nay người nào đó cùng tên mặt đen kia chơi đùa vui vẻ, Cố Tu Hạc nhịn không được cười lạnh. Đúng là có mới nới cũ.