Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 6: Là hắn

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Buổi sáng thứ hai, rất nhiều người đang bàn luận về sự kiện bóng rổ league cuối tuần ở sân vận động.

"Tam Trung không hổ danh số 1, cách Thất Trung hơn ba mươi điểm. Đúng là nghiền ép."

"Hắc mã kia của Tam Trung quá lợi hại. Hắn vừa lên sân, Thất Trung còn chẳng đυ.ng được bóng. Nghe người ta nói ngày hôm qua tâm trạng hắn không tốt nên cũng chưa phát huy được hết trình độ đó."

"Là Tạ Sầm ha, tớ biết hắn nè. Nhà siêu cấp có tiền, là phú nhị đại."

"Là hắn hở, hình như tớ cũng nghe qua rồi, nổi tiếng ở Tam Trung lắm......"

Khương Hành biết vì sao tâm trạng Tạ Sầm không tốt. Vì hôm qua cậu ta bảo cô đi xem thi đấu nhưng cô không đi.

Đi làm gì?

Xem cậu ta cùng hoa khôi dính với nhau à?

Đầu cô đâu có úng!

Cô không muốn tìm rắc rối nhưng rắc rối lại tới tìm cô trước. Buổi trưa đang định đánh một giấc, ban sáu có người đến tìm Khương Hành nói sau khi tan học hoa khôi Tam Trung muốn gặp cô ở cổng trường.

Khương Hành không có ấn tượng gì với khoa khôi Tam Trung. Nguyên thân là một cô gái nhỏ ngây thơ, kí ức về Tam Trung chỉ có Tạ Sầm và học tập, những người khác đều như phông nền thôi.

Nhưng cô biết "Khương Hành" mâu thuẫn sâu đậm với Tạ Sầm là do hoa khôi giở trò quỷ, cuối cùng dẫn tới hai người chia tay, mãi đến 5 năm sau mới chạm mặt ngoài ý muốn.

Lúc ấy bên người Tạ Sầm có một cô gái tên Chu Cẩn xinh đẹp dịu dàng, đại học hàng hiệu...... Cứ như "Khương Hành" phiên bản 2.0.

Đây cũng là chỗ tranh luận trong sách. Có người nói cái này bình thường, hiện thực là vậy đó, ai rời khỏi ai cũng có thể sống được cơ mà. Có người lại mắng mình đọc tiểu thuyết nhiều bị lậm, chỉ muốn thấy tình yêu tốt đẹp, không muốn bản thân phải khó chịu.

Ai cũng có cái lý của mình.

Cũng may người Tạ Sầm yêu vẫn luôn là "Khương Hành".

Nhưng nếu đổi góc nhìn, "Khương Hành" chỉ có ưu thế lên sân khấu trước thôi. Cô Chu Cẩn kia cũng từng nói nếu cô ta gặp được hắn trước, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ khác.

Đây là sự thật nhưng cũng không khỏi làm người ta thổn thức, cảm thấy tình yêu đúng là như vậy.

Lột ra vẻ ngoài tốt đẹp hồn nhiên, bao bọc bên trong chính là nhân tính.

Điều này cũng khiến nhiều người đọc bỏ truyện, mắng ngược mắng xuôi, chẳng bận tâm mặt sau tác giả nỗ lực đền bù Tạ Sầm tình thâm như thế nào, trong tối ngoài sáng viết Tạ Sầm để ý "Khương Hành" ra sao, cũng không bóp chết tình cảm không đủ thuần tuý của hai người này.

Mà trong mắt Khương Hành, Tạ Sầm đã sớm gắn với danh từ tra nam. Dù cô không ôm ảo tưởng gì với chuyện tình yêu này, không trông chờ vào chuyện tìm được một người đàn ông thập nhị tứ hiếu đối xử tốt với mình nhưng cũng tuyệt không chọn phải con ngựa cặn bã như Tạ Sầm.

Hoa khôi, Chu Cẩn gì đó, Cố Tu Hạc đầu gỗ còn tốt hơn cậu ta nhiều.

Khương Hành cũng không biết hoa khôi tìm cô để làm gì, một buổi trưa hoảng hốt, không chắc có phải vì Tạ Sầm mà tìm người đánh cô hay không.

Cô cũng oan ức lắm.

Cuối cùng cũng tan học, Khương Hành chạy đến văn phòng tìm chủ nhiệm lớp mượn di động gọi điện thoại cho cha Khương mẹ Khương, muốn bọn họ tới đón mình.

Tiếc là tuy điện thoại giáo viên có số cha Khương mẹ Khương nhưng hai người đều không nghe máy.

"......"

Số đen tám đời.

Khi Khương Hành trở lại lớp, mọi người đều đã đi hết. Học sinh trực nhật cũng đã quét tước xong, đang xách thùng rác chuẩn bị chạy.

Chỉ có Cố Tu Hạc không đi, ngồi yên tại chỗ cúi đầu làm đề. Sắc trời tối đen, lớp học mở đèn sáng trưng. Đèn chính là đồ vật mới duy nhất của lớp, treo trên đầu Cố Tu Hạc đổ xuống một bóng đen trên mặt hắn.

Nam sinh mũi cao thẳng, môi mỏng có độ cong tuyệt đẹp, đôi mắt không hẳn là lớn. Thật ra ở chung với hắn lâu như vậy, Khương Hành cũng chưa bao giờ nghiêm túc nhận xét đôi mắt hắn như thế này. Chỉ biết là rất đẹp, con ngươi rất đen, rất sâu, khi nhìn người khác luôn có cảm giác bị xuyên thấu khiến người ta không thể che giấu được gì.

Mấy lần trong tuần Khương Hành luôn thấy hắn ở lại cuối cùng, còn nghĩ hắn muốn tranh thủ đèn điện ở trường học. Hiện tại mới nhận ra có thể hắn chờ lát nữa đi làm luôn.

Cũng có thể giải thích vì sao tan học mỗi ngày hắn đều ở lại làm bài tập.

Khương Hành về lại chỗ ngồi.

Sau khi dọn sách vào cặp cũng không nhúc nhích mà ngồi ngây ngốc ở đấy. Cô đang suy nghĩ xem nên đi cửa sau hay là đi cửa chính, nhưng rất có khả năng hai cửa trước sau đều có người trấn rồi.

Cũng không phải lo lắng quá. Trong sách, "Khương Hành" đã bị lưu manh bắt nạt nhưng do chỉ là hồi ức nên tác giả viết không nhiều. Cụ thể là khi nào cô cũng không nhớ rõ.

Cố Tu Hạc bên cạnh viết xong đề liền thu dọn đồ chuẩn bị rời đi. Quay đầu nhìn Khương Hành, cũng không nói lời nào.

Khương Hành không thấy hắn, còn đang giận vụ sáng nay hắn làm cô bị phạt.

Buổi sáng ban hai có tiết tự học, cán bộ lớp sẽ ngồi trên bàn giáo viên để giữ trật tự, cũng giám sát người nào đến muộn. Nếu ai đến muộn thì phải ra ngoài đứng.

Hôm nay đến phiên Cố Tu Hạc, hắn là cán bộ môn vật lý.

Mấy hôm trước cô còn tới sớm, mấy hôm sau phải đi nghiên cứu địa hình nên bây giờ gần như mỗi ngày đều đến muộn. Vừa đến lớp lập tức chạy về chỗ lấy sách ra đọc. Thấy cô như vậy, người khác cũng không nói gì, nhưng Cố Tu Hạc không để mình bị xoay vòng vòng, sáng nay lập tức xách cô ra ngoài đứng.

Thái độ cường ngạnh không cho thương lượng.

Khương Hành còn muốn vào bằng cửa sau, hắn còn khoá luôn cửa sau lại.

Khiến Khương Hành tức nổ phổi, một ngày nay cũng chưa nói chuyện với hắn.

Lúc này thấy hắn như vậy, giả ngu hỏi: "Làm gì?"

Cố Tu Hạc mặt vô cảm, "Nhường đường một chút, tôi muốn đi ra ngoài."

"......" Thật không khách khí.

Khương Hành cắn môi không nói lời nào, chuyện hoa khôi Tam Trung tìm cô đã truyền khắp cả lớp. Hắn thì một chút phản ứng cũng không có, ít nhất cũng an ủi cô một câu đi chứ?

Thấy hắn không giống đang ra vẻ, tức giận trong lòng cũng không biết từ nơi nào xông tới. Mông dịch dịch một chút ngăn lối đi kín mít, cố ý nói: "Đi đi, không cản cậu."

Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, không biết có phải lười dây dưa hay không, lập tức đứng lên, sau đó chân đạp lên trên ghế nhảy ra ngoài.

Thật ra Khương Hành đã nghĩ chỉ cần hắn đi sang phía mình, cô sẽ cuốn lấy hắn bằng mọi biện pháp. Nhưng không nghĩ tới động tác hắn nhanh như vậy, căn bản không cho cô cơ hội phản ứng.

Cố Tu Hạc vừa đi, lớp học cũng chỉ còn lại một mình Khương Hành.

Nhìn nam sinh đi tới cửa, Khương Hành ngồi không yên, vội ôm cặp sách đi ra theo.

Đi xa khỏi lớp một chút còn không biết xấu hổ nói: "Đèn không sáng tí nào, ngày mai phải nói với giáo viên......"

Cố Tu Hạc bước chân tới cầu thang dừng lại một chút, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không biết nghĩ cái gì lại đen mặt trở lại, đi qua người cô.

Khương Hành đứng im không nhúc nhích, mặt cười sáng lạn.

......

Khương Hành ở cổng trường đυ.ng phải hoa khôi.

Nữ sinh mặc váy ngắn ôm mông, trang điểm đậm. Vẽ mắt blink blink rực rỡ đang thịnh hành năm nay. Người trước mặt đánh mắt xanh, mắt mèo đen tròn vo phối hợp với một đầu tóc quăn vàng. Tuy nhìn không xấu nhưng Khương Hành đã nhìn chán thẩm mỹ về sau nên không thể tiếp thu loại trang điểm kiểu này.

Không chỉ một mình hoa khôi đến đây, bên người còn có vài nữ sinh với chiều cao không giống nhau. Tóc đỏ, tóc xanh, quần jean...... Đều là tạo hình kiểu Smart.

Thấy Khương Hành, một đám bày ra sắc mặt không tốt.

Khương Hành cùng Cố Tu Hạc một trước một sau đi ra.

Khương Hành bị người ta ngăn lại, Cố Tu Hạc đi trước giống như cái gì cũng không biết, không hề dừng lại.

"Khương Hành đúng không? Tôi muốn nói chuyện với cô."

Hoa khôi khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, vẻ mặt ngạo mạn đánh giá.

Cô ta biết cô. Khi cô mới vừa chuyển trường tới Tam Trung, Tạ Sầm liền chia tay với hoa khôi học tỷ. Lúc ấy cô ta còn nghĩ sau khi học tỷ tốt nghiệp thì Tạ Sầm sẽ là của cô ta, không nghĩ tới trường hợp sẽ bị người khác chen chân vào.

Xinh đẹp, sạch sẽ, ngoan ngoãn...... Vừa nhìn liền biết không cùng thế giới với bọn họ. Thì đúng là như vậy, thành tích đều xếp hạng cao, giáo viên Tam Trung vui phát điên.

Mà Tạ Sầm cũng si mê cô. Cô ta vốn tưởng mình không cơ hội nhưng không nghĩ tới người này bỗng nhiên lại chuyển đến Nhất Trung.

Đến nhanh mà đi cũng nhanh......

Khương Hành đảo mắt nhìn mấy thiếu nữ bất lương này một vòng, giật giật khoé miệng, tầm mắt lại xẹt qua Cố Tu Hạc đã đi xa. Bóng dáng nam sinh lạnh nhạt như không thèm để ý phía sau xảy ra chuyện gì, một lần quay đầu cũng không có.

Mà cô cũng không muốn liên lụy đến người nào. Những người này không dễ chọc, Cố Tu Hạc không thể trêu vào. Cô thì còn có cha Khương mẹ Khương để mà dựa dẫm, hắn thì không có ai cả.

"Tôi không rảnh, phải về nhà làm bài tập."

Học Cố Tu Hạc xụ mặt, lạnh lùng nói.

Nhấc chân chuẩn bị vòng qua mấy người này rời đi.

Mấy người đối diện sắc mặt lạnh lùng, trong đó có một nữ sinh lập tức duỗi tay túm chặt cặp Khương Hành, đẩy cô lùi sang bên cạnh.

Lúc này tan học đã lâu, cổng trường không còn ai, bảo vệ cũng không có, hẳn là đi ăn cơm rồi.

"Mày con mẹ nó đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chị Mộng muốn nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy đúng không?"

Nữ lưu manh lôi kéo Khương Hành, vừa nói vừa quen tay vỗ mặt Khương Hành: "Chị Mộng muốn cùng mày nói chuyện là để mắt đến mày, đừng hòng lủi."

Nữ sinh đeo kính kéo Khương Hành lại, cô không động đậy liền tát cô hai cái, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ tấy.

Lần đầu tiên Khương Hành gặp tình huống này, trong lòng vừa sợ vừa hoảng, buột miệng thốt: "Cha tôi là cảnh sát đấy!"

Muốn dọa đám này.

Nhưng lá gan của mấy nữ lưu manh này khá lớn.

"Chà, cảnh sát ghê gớm nhỉ? Lão nương là vị thành niên đó, có bản lĩnh kêu ba mày tới bắt tao đi......"

"Ha ha ha...... Chị Mộng, con ranh này thiếu đòn đấy mà, chúng ta đánh nó một trận rồi nói sau."

"Đúng vậy, trông như hồ ly tinh, mới lớn đã lẳиɠ ɭơ rồi, xem ngực xem cổ nó kìa."

Hoa khôi được gọi là chị Mộng đi đến trước mặt Khương Hành, nhìn cô chật vật liền cười lạnh ra tiếng, lập tức nâng tay lên.

Một câu vô nghĩa cũng không có.

Một cái tát chuẩn bị rơi xuống, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.

"Mấy đứa đang làm gì ——"

Giọng nói từ phía sau truyền đến, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Khương Hành bị người ta kéo tới bên dưới đại thụ ở cổng trường. Cửa chính Nhất Trung đối mặt với đường lớn nhưng cách đường tận 4 - 5 chục mét, hai bên trường toàn cửa hàng với nhà trọ.

Mấy người này gan lớn không sợ bị người khác nhìn thấy. Có lẽ cũng cảm thấy lúc này sẽ không gặp giáo viên mới dám túm thẳng Khương Hành đến dưới tàng cây cạnh cổng.

Nghe được giọng nói kia, mấy người đều giật mình liếc nhau. Chị Mộng vội hô: "Chạy!"

Vài người phản ứng nhanh, xoay người chạy ra đường cái.

Người quát chính là chủ nhiệm giáo dục của trường, thầy giáo dạy tiếng Anh cho năm ba. Người khá béo, tay xách đồ mới mua ở siêu thị đuổi theo mấy nữ lưu manh vài bước, thở phì phò mắng: "Trường nào đấy? Dám chạy đến trường chúng tôi bắt nạt à, cứ chờ đó......"

Không thấy đám kia đâu nữa mới đi tới xem Khương Hành. Gương mặt Khương Hành đỏ bừng, một là đẩy, hai là tát nhưng không nghiêm trọng, nhưng nhìn có hơi sợ.

Giáo viên nói chậm lại một chút: "Em là học sinh lớp nào? Đám kia người là ai?"

Khương Hành một lần nữa kéo lại cặp, phủi phủi quần áo bị xộc xệch, dùng mu bàn tay lau mắt. Lúc nãy cô bị doạ khóc.

Đầu óc vẫn còn trống rỗng, mệt mỏi nói: "Cảm ơn thầy ạ."

Rồi khom lưng 90 độ cúi chào.

Chủ nhiệm giáo dục xua tay, hắn không quen Khương Hành: "Không có gì, em cứ về nhà trước đi, việc này ngày mai thầy sẽ phản ánh với nhà trường. Lần sau sẽ không có nữa đâu, đừng sợ......"

Khương Hành gật đầu không ngừng, nghe xong vài câu an ủi lại nói cảm ơn một lần nữa rồi rời đi.

Chỉ là sau khi bước vài bước, cô do dự xoay đầu, nhìn chủ nhiệm giáo dục đang đi về phía trường học, nhịn không được hỏi một câu: "Thưa thầy, vừa rồi...... Có người đi kêu thầy ạ?"

Đại khái chủ nhiệm giáo dục cũng không nghĩ cô lại đột nhiên hỏi như vậy, bước chân dừng lại một chút, ngẩn người, quay đầu nhìn cô.

Khẽ cau mày nhưng cũng không giấu giếm, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, có một học sinh nói. Về nhanh đi, trời đã tối rồi."

Nói xong xua xua tay bảo cô chạy nhanh về nhà.

Khương Hành chớp chớp mắt, khẽ dạ một tiếng.

Khi xoay người còn xoa mặt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, cong môi cười.

Chủ nhiệm giáo dục đi vào trường xong lại do dự xoay đầu, muốn nói: "Hình như là......" Một nữ sinh.

Nhưng nhìn Khương Hành đã đi xa nên không nói nữa. Cô bé kia nhỏ nhỏ gầy gầy, hắn cũng không biết tên là gì, nói với cô cũng vô ích.