Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 25: Không lẽ anh bị mù?

Edit + beta: Văn Văn.

Khi cục trưởng Khang và huyện trưởng Trang đến thăm, đoàn người Triệu Tự đang dùng bữa sáng trong phòng ăn.

Giới thiệu lẫn nhau xong, sắc mặt cục trưởng Khang ngưng trọng: “Tôi nghe Lam tiểu thư có nói đêm qua các vị gặp một vài tên côn đồ, bọn họ còn động thủ với các vị?"

Triệu Tự suy tư một lát: “Trông bọn họ có vẻ không phải là bọn côn đồ tầm thường, mục đích ban đầu của chúng là trói Lam tiểu thư mang đi, về sau mới muốn gϊếŧ tôi."

Cục trưởng Khang và huyện trưởng Trang hai mắt nhìn nhau: "Tám chín phần mười là bọn người Thân Đồ đã trốn thoát, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cho người tuần tra, bắt bọn người đó càng sớm càng tốt."

Bọn cá lọt lưới này không hề tuân theo luật lại còn nhiều người, thật sự rất nguy hiểm.

Cục trưởng Khang: "Viện kiểm sát đã chuẩn bị khởi tố đám người Thân Đồ Thiệp. Đồng chí Triệu, lần này ít nhiều gì cũng nhờ các vị, nếu để hắn ta thật sự chạy tới được Thái Châu, việc bắt hắn cũng xem như hết cách."

Triệu Tự bắt tay cùng ông.

Cục trưởng Khang không nhắc gì tới tiền thưởng, Triệu Tự cũng không nói đến.

Trang Hoành Tu nhìn vết thương trên cánh tay Triệu Tự mà lẩm bẩm: "Em thấy chuyện này vô cùng kì lạ, tại sao bọn người đó nhanh như vậy đã biết chúng ta bắt được Thân Đồ Thiệp, rõ ràng chúng ta vẫn chưa tuồn tin tức ra ngoài."

Thanh Đoàn hơi chột dạ, nhịn không được nhìn Đại Ninh.

Cô gái đang ăn phô mai đậu đỏ đến ngon miệng, cô vốn là người kén ăn nên chỉ lấy những thứ mình thích, thấy Triệu Tự đang nói chuyện liền lặng lẽ lấy vị táo đỏ của người ta nhét vào miệng nhỏ của mình ăn.

Triệu Tự quay đầu lại liền thấy trên đĩa trống không.

Hai má Đại Ninh phồng lên, mắt tròn xoe nhìn Triệu Tự. Triệu Tự không nói gì, chỉ rót cho cô một cốc sữa đậu nành để giúp cô nuốt xuống.

Huyện trưởng Trang lên tiếng: "Vốn dĩ bọn người Thân Đồ đó không phải là đèn cạn dầu, tin tức linh thông cũng không ngạc nhiên mấy."

Cục trưởng Khang gật đầu đồng ý: "Thỏ khôn có ba hang, xem ra chúng ta cần phải đi điều tra và tìm ra những kẻ còn ở xung quanh huyện Hoàn."

Vì đất nước trừ gian diệt ác là chuyện cấp bách.

Cục trưởng Khang: "Đồng chí Triệu, cậu đến đây một lát."

Triệu Tự đứng dậy đi qua.

Đại Ninh chỉ lo mình ăn no, cơ bản không thèm nghe họ đang thảo luận việc gì. Nhưng ngược lại Đỗ Điềm lại vểnh tai nghe ngóng không ít, lòng gợn sóng. Cô ta cơ hồ đã có thể nhìn thấy cảnh Triệu Tự bước ra khỏi núi lớn, bây giờ Triệu Tự đang bắt đầu tiếp xúc với nhân vật lớn, tương lai chỉ sợ càng thêm khó lường!

Triệu Tự nói chuyện với cục trưởng Khang một lúc rồi quay lại nói với mọi người: "Cục trưởng Khang nói tiền thưởng đã được áp dụng và sẽ gửi cho chúng ta trong vài ngày tới. Tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người về vụ chia tiền thưởng ra sao."

Lý Tráng và bọn Xuyên Tử hai mặt nhìn nhau, người trong thôn cũng không hiểu biết nhiều, lúc này còn đang lọt trong sương mù.

Đỗ Điềm nhẹ giọng nói: "Anh Triệu Tự, mọi người đều tin tưởng anh, anh muốn chia thế nào thì chia."

Lý Tráng lập tức nói theo: “Đúng vậy, bọn tôi cái gì cũng không hiểu, Triệu Tự, tất cả nghe anh nói.”

Đêm qua Triệu Tự đã nghĩ tới chuyện này, thấy tất cả mọi người đều không có ý kiến, anh nói: "Vậy thì chia theo công lao, đám người đã bắt Thân Đồ Thiệp, các hộ đã đóng góp lưới đánh cá và thuốc tê, còn những người áp giải Thân Đồ Thiệp, ấn theo mọi người ra sức đoàn kết đều được chia tiền thưởng."

Phân chia thế này đương nhiên là công bằng nhất, các thôn dân sôi nổi gật đầu, đều đồng ý với cách của Triệu Tự. Họ không quá coi trọng tiền thưởng, thứ nhất là do họ không biết tiền thưởng có bao nhiêu, thứ hai là một khi đã chia xuống thì đến tay mình cũng không còn nhiều.

Rốt cuộc Xuyên Tử cũng nhớ ra hỏi: “Anh Tự, tiền thưởng có bao nhiêu thế?"

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Triệu Tự mở miệng: "Thân Đồ Thiệp một trăm vạn, đàn em năm vạn mỗi người, tổng cộng là 210 vạn.“

Các thôn dân ngay từ đầu ôm hi vọng không quá nhiều: "...!"

Cả đời này Lý Tráng còn chưa  thấy qua con số lớn đến vậy, nghi ngờ bản thân đang nằm mơ. Mơ màng đi theo Triệu Tự tóm gọn nhóm người kia, không ngờ được lại có nhiều tiền tới thế!

Triệu Tự: "Vài ngày nữa tôi sẽ viết ra một sổ sách để liệt kê việc phân chia tiền thưởng. Đến lúc đó, mọi người lại xem."

Đỗ Điềm hơi khó hiểu, theo lý thuyết, đám thôn dân này đều như kẻ ngốc, không hiểu chuyện gì, nếu Triệu Tự một mình cầm hết số tiền này thì chẳng bao lâu nữa sẽ có thể tham gia đầu tư, bắt đầu hô mưa gọi gió, cứ chia thành thật thế, vậy anh còn bao nhiêu?

Nhưng cô ta không ngu đến nỗi nói ra khỏi miệng.

Thanh Đoàn lập tức nắm chặt cơ hội để phổ cập khoa học cho Đại Ninh: "Trong lòng nam chủ đều có tính toán riêng, nếu muốn thành nghiệp lớn, ánh mắt chắc chắn không được thiển cận. Cô cứ chờ xem, chẳng sợ tiền chia ít, chỗ tốt chân chính còn chờ phía sau."

Đại Ninh không có kiên nhẫn nghe bọn họ dong dài, dù sao cô cũng không thể ngăn cản Triệu Tự phát triển được, dứt khoát đi ra ngoài chơi, cô còn chưa nhìn thấy đồ ăn ngon ở nơi này.

Cô định chạy ra ngoài thì bị Triệu Tự giữ chặt tay dưới mặt bàn: "Muốn đi đâu?”

“Đi dạo phố.”

“Cô cũng nghe thấy những gì huyện trưởng Trang nói rồi, Người của nhà Thân Đồ vẫn đang ở bên ngoài, đảm bảo an toàn là trên hết nên bây giờ đừng ra ngoài. Chờ bọn họ bị bắt, cô có thể ra ngoài chơi."

"Nhưng ở đây chả có gì chơi vui cả."

Triệu Tự thấp giọng nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ chơi với cô."

"Thật sao?”

“Ừ.”

Đại Ninh biết Triệu Tự thường không nói dối nên đành đồng ý. Thanh Đoàn tự động phiên dịch câu này thành "Triệu Tự giao thân cho cô chơi."

Họp xong, mọi người về phòng khách sạn cùng chờ phát tiền thưởng.

Đại Ninh nhìn Triệu Tự đầy chờ mong, anh bật cười: “Cô vào phòng trước đi, tôi thay băng cái rồi lát nữa qua đây.”

Cô vô cùng vui vẻ đi vào.

Triệu Tự trở về phòng, không ngờ tới lại thấy Đỗ Điềm chờ ngay ở cửa.

Tính ra đã lâu Đỗ Điềm không nói chuyện thật tốt với Triệu Tự, rõ ràng lúc đầu quan hệ của hai người khá tốt, lúc nào Triệu Tự cũng quan tâm và bảo vệ cô ta, nhưng mới bao lâu, Triệu Tự đã đối với cô ta còn không bằng người dưng.

Cô cố nhịn uất ức xuống, mở miệng nói: “Anh Triệu Tự, em có thể vào phòng nói chuyện với anh một lát được không?"

Triệu Tự: “Cô có chuyện gì thì cứ nói ở đây.”

Đỗ Điềm cắn môi: “Em không biết có hiểu lầm gì mà làm thái độ của anh đối với em trở nên thế này, nhưng em phải nói với anh một chuyện, anh nhất định phải cẩn thận với Kỷ tiểu thư. Hôm trước em có cho cô ấy thuốc để bôi vậy mà cô ấy lại...lại lấy thuốc chữa ngoại thương đó ép em uống. Vào ngày đó trước khi Thân Đồ Thiệp bị bắt, cô ấy còn chỉ huy đám người kia đánh em, Kỷ tiểu thư trông thì ngây thơ, không hiểu chuyện nhưng lòng dạ lại vô cùng tàn nhẫn, thậm chí Thân Đồ Thiệp còn nguyện ý nghe lời cô ấy nói. Em có một suy đoán, không lẽ Thân Đồ Thiệp là do cô ấy mang đến thôn của chúng ta?"

Triệu Tự lặng lẽ nghe cô ta nói xong: "Không có chuyện gì nữa thì cô quay về đi.”

“Anh không tin những gì em nói?"

Triệu Tự lạnh lùng nói: “Những chuyện này tôi đều biết.”

Đỗ Điềm không thể tin nổi nhìn anh, cô ta đã nghĩ đến rất nhiều loại hậu quả sau khi Triệu Tự biết những chuyện này, nhưng cô ta không ngờ tới anh lại không thèm quan tâm.

Triệu Tự đóng cửa lại, thay băng cho chính mình.

*

Triệu Tự đúng hẹn qua đây cùng chơi với Đại Ninh, anh không có kinh nghiệm chơi cùng với con gái, đương nhiên Triệu An An không thể tính, cô bé hiểu chuyện hơn Đại Ninh rất nhiều.

Anh mang theo một bộ cờ vua, đặt nó lên bàn rồi vẫy tay với Đại Ninh: "Lại đây."

Đại Ninh nhìn anh thông thạo đặt xe, mã, pháo, tượng, trên mặt đầy dấu chấm hỏi: “Chúng ta chơi cái này sao? Cờ vua?”

Triệu Tự khẽ nhíu mày nhìn cô, tựa như đang hỏi, không thì là cái gì?

Đại Ninh: "Chơi game ấy, trò này chỉ có thời mấy ông lão mới chơi thôi. Anh chơi game cùng tôi đi, tôi chơi ADC, anh đánh phụ trợ cho tôi nhé."

Triệu Tự im lặng một lúc, nói đúng sự thật: "Tôi không biết chơi."

Đại Ninh nói: "Để tôi chỉ cho anh!"

Triệu Tự liếc cô một cái: "Cô không biết chơi cờ vua à?"

"Gì chứ." "Đại Ninh lập tức nói: "Đừng nói chỉ cờ vua thôi, cờ vây, cờ ca-rô, cờ cá ngựa, tôi thành thạo mọi thứ."

"Vậy làm một ván đi, nếu cô thắng thì chúng ta đều chơi game."

Cô bắt đầu buồn bực: "Thế bây giờ là anh chơi với tôi hay tôi chơi với anh!"

Triệu Tự bất lực thở dài: "Tôi chơi cùng cô.”

Lúc này Đại Ninh mới hài lòng,  cô lấy chiếc điện thoại dự phòng số 2 trong túi ra đưa cho Triệu Tự, bắt đầu giải thích các thao tác cho anh.

Triệu Tự nhìn túi cô, túi của cô trông không lớn nhưng giống như có thể chứa được bất cứ thứ gì.

Triệu Tự quả thực là một tay mơ mới vào nghề, như anh đã nói, anh chơi dở tệ.

Anh là một đứa trẻ trong núi nên việc sử dụng điện thoại không thành thạo cũng là chuyện thường.

Đại Ninh chơi một mình cực kỳ vui vẻ, thỉnh thoảng còn mắng anh là đồ ngốc. Bàn tay bị thương của Triệu Tự không ngừng phát đau nhưng anh không hé răng hay oán giận, tiếp tục ở bên chơi cùng cô.

Thực ra cả hai đều chơi gà như nhau, không biết bị đồng đội mắng mỏ bao nhiêu lần, đồng đội thân thiết thì gọi họ là “Tổ đội cùi bắp”.

Dù biết Đại Ninh chơi gà rồi nhưng không ngờ lại dâng mạng cho địch mạnh thế.

Cô đã quen với việc lười biếng, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, cô như không có xương cốt mà nằm trên đùi Triệu Tự tiếp tục chơi.

Triệu Tự ngồi ngay ngắn, cụp mắt liếc cô một cái, im lặng một lúc, mới dời đầu cô ra phía ngoài.

Cô gái này đúng là không tim không phổi, nơi đũng quần của con trai là chỗ có thể muốn ngủ thì ngủ sao?

Đầu nhỏ của cô bị đẩy cũng không thèm để ý.

Trong chốc lát, cuối cùng Triệu Tự cũng vượt lên, lần đầu tiên Đại Ninh cảm nhận được thân là nam chủ, đến cùng anh thông minh bao nhiêu, anh chỉ chơi phụ trợ, vậy mà thật sự có thể bảo vệ cô.

Chỉ là Kỷ Đại Ninh nằm bất động, đã die.

Cô liếc nhìn Triệu Tự còn sống tốt, bĩu môi: “Anh chết chung với tôi đi.”

Triệu Tự nói: “Được.”

Lời vừa dứt, anh gọn gàng nhanh chóng đi chết với cô, một lời vô nghĩa cũng không có, chẳng thèm hỏi tại sao.

Nói thật, lúc này Đại Ninh thấy anh ta khá tốt. Cô lại không sao cả, nằm trên đùi Triệu Tự, đôi mắt to đen láy, mềm mại hỏi: “Triệu Tự, có phải anh thích tôi không?"

Triệu Tự cười cười, không nói gì.

Càng làm lòng cô ngứa ngáy khó chịu: “Anh trả lời đi chứ, anh thích tôi sao?”

Triệu Tự rũ mắt xuống, nhìn cô nói: "Không thích.”

Cô lập tức giận dỗi, không thể tin được cầm lấy tay anh đặt trên má mình: "Tôi đây xinh đẹp như thế, vậy mà anh không thích tôi! Anh thử cảm nhận chút đi, không lẽ anh bị mù rồi à?"

Triệu Tự dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: "Để xem, nơi nào xinh đẹp thì không thấy, ngược lại da mặt lại rất dày."

Đại Ninh tức giận đến mức cách lớp quần cắn anh một cái.

Nói cô là đứa thiểu năng trí tuệ đều được hết nhưng không thể nói cô không đẹp.

Cơ thể Triệu Tự cứng lại, khẽ thở dài: “Bỏ ra."

Thấy Đại Ninh không nghe, anh liền bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, yêu cầu cô nới lỏng miệng. Cô không chịu thua, mơ hồ hỏi: “Nói mau đi, tôi đẹp hay không?"

Triệu Tự vén mái tóc xoăn ra khỏi má cô: “Đẹp.”

Cô bật cười một tiếng, ý cười trong ánh mắt lưu chuyển làm say lòng người, con ngươi như hoa tươi nở rộ, từng chút từng chút ánh vào trong mắt anh.

Triệu Tự khẽ dời mắt, hỏi cô: "Cô còn muốn chơi nữa không?"

Đại Ninh lên tinh thần, lập tức ngồi dậy: “Không chơi trò này nữa, chúng ta đổi cách chơi đi."

Triệu Tự không có ý kiến, anh chỉ quan tâm đến kỹ năng sinh tồn, chuyện khác sao cũng được. Đối với anh dù chơi cái gì cũng như nhau, miễn là Kỷ Đại Ninh đừng chạy loạn.

Đại Ninh nói: “Trò chơi này gọi là tôi hỏi anh đáp, anh chỉ có thể nói thật.”

Triệu Tự nghi ngờ cô còn chưa nói xong: “Mỗi người một vòng?”

Đại Ninh khó hiểu nói: "Anh nghĩ gì thế? Đương nhiên chỉ có tôi hỏi, anh đáp."

Triệu Tự ngoài cười nhưng trong không cười: "Thế à."

Đại Ninh: "Vậy tôi bắt đầu đây, câu hỏi đầu tiên, Đỗ Điềm và Lam Dung Dung, hai người đó ai đẹp hơn?"

Triệu Tự dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn cô: "Cô thấy sao?”

Đại Ninh: "Tôi thấy sao thì thế nào, tôi chỉ muốn biết anh thấy sao thôi, anh nói nhanh lên."

Triệu Tự cố ý chọc giận cô, lạnh nhạt nói: “Đỗ Điềm.”

Quả nhiên Đại Ninh tức giận, nắm tay nho nhỏ chuẩn bị đấm anh, Triệu Tự nắm lấy tay cô: “Muốn chơi thì đừng động thủ.”

“Được rồi.” Cô phồng má hỏi câu thứ hai: "Triệu An An và tôi, ai đáng yêu hơn?”

Triệu Tự không nhịn được mà bật cười.

“...?” Đại Ninh thật sự không hiểu có chuyện gì buồn cười trước một câu hỏi nghiêm túc như vậy. Cô thúc giục Triệu Tự trả lời.

Triệu Tự nhìn cô, bâng quơ đáp: “An An đáng yêu hơn.”

“Không thể nào, sao Triệu An An có thể đáng yêu hơn tôi chứ!”

Lần này cô càng tức giận, cũng may cô còn nhớ trò này nhìn đâu cũng có lợi cho mình, Đại Ninh suy nghĩ một lát: “Xuyên Tử và Lý Tráng, ai xấu?"

Triệu Tự nhất thời không biết nói gì: “Lý Tráng."

Lúc này Đại Ninh mới vui vẻ: “Ngày mai tôi phải đi nói cho Lý Tráng vụ anh nói hắn ta xấu mới được."

Triệu Tự không muốn so đo với cô: "Cô toàn hỏi những câu vô nghĩa vậy thôi à?"

Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh: "Vô nghĩa chỗ nào? Tôi thấy thú vị mà, thế anh nói xem câu gì mới gọi là có ý nghĩa? Đổi anh hỏi tôi đáp nhưng tôi có quyền nói dối đấy nhé."

Suy nghĩ Triệu Tự bị cô dẫn dắt,  không ngờ theo bản năng muốn hỏi mình và người kia, ai soái hơn? Kỷ Đại Ninh đúng là có độc.

Anh im lặng một lát, sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi ra những câu mà anh muốn hỏi từ lâu.

Triệu Tự: "Nhà cô có mấy người?”

"Nhiều người lắm!"

“Không kể người làm thuê, chỉ nói quan hệ huyết thống.”

“Có ba người, ông nội, em trai và tôi thôi."

Triệu Tự ngạc nhiên: “Cô còn có em trai?”

“Ừ.”