Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 44: Chiếm hữu

Dịch: An Linh

Kiều Lam tắm rửa xong trở về kí túc xá, đợi tắt đèn mọi người tùy tiện tán gẫu đôi câu, nói một lát lại nói đến Đàm Mặc, Hạng Tiểu Hàn khó nén hâm mộ nói: "Đàm Mặc thường xuyên mang trái cây cho Kiều Lam nhỉ, cậu với Đàm Mặc làm sao quen nhau vậy?"

Làm cách nào quen biết.

"Thì tớ hay chủ động chào hỏi cậu ấy trò chuyện linh tinh, dần dần cũng thân."

"Cậu nói chuyện với Đàm Mặc trước à?"

"Uhm"

Kiều Lam sửa soạn đồ đạc rồi trèo lên giường

"Thật ra con người Đàm Mặc rất tốt, ban đầu hơi khó gần nhưng chờ quen rồi cậu sẽ biết cậu ấy tốt thế nào."

Bạch Ngọc nhớ lúc mình đi tìm Kiều Lam nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh của Đàm Mặc liền lắc đầu.

"Không được, tớ sợ."

Kiều Lam cười.

"Cậu sợ gì chứ."

"Lúc trước tớ có chủ động chào cậu ấy, chào hai, ba lần cũng không đáp lại lần nào" Hạng Tiểu Hàn nói.

"Cậu ấy muốn tiếp nhận một người thì phải mất khá nhiều thời gian, lúc bắt đầu làm quen tớ phải chào cậu ấy gần cả tháng mà."

Bạch Ngọc thành thật tặng Kiều Lam ba chữ.

"Cậu lợi hại."

Hạng Tiểu Hàn im lặng lúc lâu chợt nói: "Nghe nói gia thế nhà Đàm Mặc rất khủng."

Kiều Lam nhíu mày.

"Không rõ lắm.

"Tớ còn nghe nói chiếc xe đưa đón Đàm Mặc mỗi ngày đó giá rất đắt

Hạng Tiểu Hàn nói tiếp, lại hỏi đến Kiều Lam.

"Kiều Lam, cậu không sợ Đàm Mặc thân hơn với người khác rồi đối tốt với họ sao?

Kiều Lam cau mày, những lời này của Hạng Tiểu Hàn nghe rất kỳ lạ, cô vẫn chưa nói gì thì trái lại Bạch Ngọc mồm miệng lanh lẹ nói thẳng.

"Hạng Tiểu Hàn cậu có phải có tật xấu không, Lam Lam với Đàm Mặc là bạn bè chứ không phải người yêu."

Hạng Tiểu Hàn hừ lạnh một tiếng phớt lờ Bạch Ngọc, trùm chăn chơi điện thoại.

Mặc dù là ký túc xá, nhưng mọi người sống trong thời gian dài mối quan hệ cũng tốt hơn, dần dần thành một tập thể nhỏ.

Ban đầu Kiều Lam có ấn tượng tốt về Hạng Tiểu Hàn, vì dù sao hiếm có người chủ động nói chuyện với Đàm Mặc. Nhưng sau gần một tháng, Kiều Lam lại không quá thích Hạng Tiểu Hàn.

Cô muốn Đàm Mặc kết bạn nhiều hơn, quen biết thêm những người khác, như Bạch Ngọc hay Bùi Ninh tính cách đều rất tốt nhưng Hạng Tiểu Hàn thì, thôi quên đi vậy.

Thầy kiểm tra kí túc xá đang đi lại bên ngoài, mọi người cũng thuận miệng trò chuyện mấy câu, Bạch Ngọc hỏi Kiều Lam ngày mai có phải phát trang phục dẫn đội không.

"Uhm"

Kiều Lam nói: "Không biết mặc cái gì nhỉ."

"Váy ngắn đó"

Bạch Ngọc phấn khích.

"Mặc để nhảy cổ vũ, tớ nhớ năm ngoái là màu hồng phấn, không biết năm nay là màu gì, ngày mai có thể thấy rồi, không vội."

Kiều Lam cười nói: "Sao tớ thấy cậu còn vội hơn tớ nữa."

Thứ hai Kiều Lam đến nhận trang phục, buổi tối trở về kí túc xá, bạn cùng phòng đều tò mò chạy tới xem.

Vừa mở ra quả nhiên là váy ngắn, một cái váy ngắn và một áo vest ngắn không tay, màu đỏ tươi, vừa lộ chân vừa lộ eo, chất liệu rất cứng. Giống như giấy nhựa chứ không giống vải, còn kèm theo một cái đai lưng màu bạc.

Thảo nào trường lại hào phóng như vậy đi tặng đồ, cái chất liệu này giá cũng chưa tới hai chục tệ, mặc được một lần chắc không có cơ hội mặc lần hai đâu.

Mà kiểu quần áo rực rỡ, nhức mắt như vậy bình thường cũng không thể mặc ra ngoài.

Bạch Ngọc nhao nhao muốn Kiều Lam thay lên ngắm một chút. Kiều Lam thay quần áo xong, cho dù là đi dép cũng không ảnh hưởng đến cặp chân dài trắng bóc, thẳng đuột, bên ngoài lộ ra vòng eo nhỏ khiến người khác hâm mộ không thôi.

Bạn cùng phòng không nhịn được than thở.

"Xem xem chân người ta thế này mới gọi là chân này."

"Tớ nghe nói hôm đó còn yêu cầu phải trang điểm nữa"

Bạch Ngọc phấn khích hơn cả Kiều Lam.

"Lam Lam, đến lúc đó tớ sẽ chụp ảnh cho cậu."

Kiều Lam làm dấu tay ok với Bạch Ngọc.

"Không thành vấn đề."

Thứ hai đến lớp học, có nam sinh trong lớp hỏi Kiều Lam.

"Nghe nói trang phục dẫn đội lần này gắt lắm phải không Kiều Lam?"

"Cũng ổn."

"Kiều Lam, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng gặp thầy."

"Biết rồi"

Kiều Lam đứng dậy xoay người rời đi, ai đó trong lớp vẫn đang nói về váy của đội dẫn đầu, nghe nói là váy ngắn.

Hách Anh cười đá nam sinh kia một cái.

"Thì lần nào trang phục dẫn đội của đại hội thể thao không phải là váy ngắn."

"Ừ nhỉ"

Mọi người đều cười.

Hạng Tiểu Hàn nhớ đến dáng vẻ Kiều Lam mặc váy ngắn hôm qua, nghĩ một hồi đột nhiên chọc chọc Đàm Mặc.

Đàm Mặc cứng đờ, sắc mặt khó chịu xoay người ra sau.

"Đừng chạm vào tôi."

Hạng Tiểu Hàn ngượng ngùng rút tay về.

"Đàm Mặc, cậu không đi đại hội thể thao sao?"

Đàm Mặc cố nén sự động chạm của Hạng Tiểu Hàn, nhưng Hạng Tiểu Hàn vẫn còn chưa buông ra lại nói tiếp: "Hôm qua Kiều Lam ở phòng kí túc xá thử quần áo , đẹp lắm, tớ nghe nói đại hội thể thao hôm đó tất cả người dẫn đội còn trang điểm nữa, cậu thật sự không đến xem sao."

Đàm Mặc lạnh lùng nhìn Hạng Tiểu Hàn, một chữ cút còn chưa kịp nói ra Kiều Lam đã quay lại.

Kiều Lam nhìn sắc mặt khó coi của Đàm Mặc, lại nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của Hạng Tiểu Hàn, cuối cùng chọn quay lại hỏi Đàm Mặc làm sao.

Đàm Mặc nhớ ra Hạng Tiểu Hàn là bạn cùng phòng của kiều Lam, nên cũng không nói gì, lắc lắc đầu hỏi Kiều Lam thầy chủ nhiệm tìm cô có việc gì.

"Vẫn là chuyện đại hội thể thao, nói sáng ngày kia bảo tớ đến phòng tập tìm cô Trần trang điểm cho nhóm dẫn đội, đi diễu hành thôi mà còn phải để ý như vậy"

Kiều Lam giải thích với Đàm Mặc, chợt nhớ đến việc gì lại thở dài một tiếng.

"Cái váy kia mặc dù nói chất vải kém nhưng mà mặc lên nhìn khá đẹp, Bạch Ngọc nói tới lúc đó sẽ chụp hình cho tớ, nếu ảnh đẹp tớ gửi cho cậu xem."

Đàm Mặc nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, một lúc sau nói: "Được."

Đã bước sang tháng mười nhưng thời tiết vẫn còn hơi nóng, nhà trường còn đặc biệt xem dự báo thời tiết để đảm bảo ba ngày diễn ra đại hội thể thao sẽ không có mưa.

Đại hội thể thao ngày thứ nhất mọi người cần phải đến sớm một chút, dù sao còn phải chỉnh sửa lại đội hình, hoặc luyện tập hô khẩu hiệu, Kiều Lam còn dậy sớm hơn, cùng với nhiều nữ sinh khác đến phòng tập đợi cô Trần trang điểm.

Tóc để thả, một bên thì dùng kẹp tóc giữ sau tai, không biết cô giáo lấy kẹp tóc ở đâu mang đến, không phải màu bạc mà hình lông vũ, ghim trên tóc rất bắt mắt.

Những nữ sinh ở đây đều được mỗi lớp chọn ra để đảm nhận phần hình ảnh, ai ai cũng xinh xắn. Nhưng đến lượt Kiều Lam, cô giáo nhìn khuôn mặt trái xoan này cũng sững sờ một lúc, cảm thán một tiếng bạn nhỏ này dáng dấp đẹp quá mới bắt đầu trang điểm.

Sỉ số 60 người của lớp 18 khiến người khác cảm thấy áp đảo, rõ ràng nhìn khí thế hơn so với những lớp khác, lại vì có hai hotboy Trần Diệu Dương và Hách Anh chiếm đóng nên càng khiến người khác chú ý, đến khi tất cả dẫn đội thay xong đồng phục đi ra thì tiếng la hét ồn ào của nam sinh lớp 18 càng khiến các lớp khác áp lực.

Mấy em gái trong kí túc xá, nhất là Bạch Ngọc nhìn thấy Kiều Lam quay lại điên cuồng hét chói tai.

"Lam Lam hôm nay cậu là người đẹp nhất!"

Kiều Lam suýt bị vấp.

Cho dù là mĩ nữ thì cũng phân ra đại mĩ nữ và tiểu mĩ nữ mà.

Vóc dáng Kiều Lam rất chuẩn, dưới sự làm nền của bộ đồng phục quả thực được thể hiện rõ nhất,. Vốn dĩ đối với người khác cũng không tính là váy quá ngắn, nhưng vì cặp chân dài nên nhìn ngắn hơn so với người khác một đoạn, rất hút mắt.

Gương mặt Kiều Lam đẹp mang tính xâm lược, thiêng về kiểu quyến rũ, trang điểm lên lại càng tôn được ưu điểm trên khuôn mặt, tóc dài đen bồng, mắt phượng môi đỏ mọng, thật sự đẹp đến mức không ai muốn chơi chung.

Chẳng trách lớp 18 lại hét ầm ĩ như vậy, vừa đứng ở đó thì học sinh các lớp khác cũng đồng loạt nhìn theo, bạn học trong lớp cũng tự hào lây.

Trần Diệu Dương rút điện thoại trong túi, gửi WeChat cho Lý Phàm.

Không biết Lý Phàm lấy ảnh Kiều Lam ở đâu gửi qua, cmn một tràn.

"Tao giờ thật mẹ nó hâm mộ mày với Kiều Lam học chung lớp."

Trần Diệu Dương xuyên qua đám người liếc Kiều Lam một cái, trả lời lại một chữ.

"Biến."

Dời mắt quay sang nhìn Hách Anh, người đứng đó ánh mắt chỉ nhìn theo hướng Kiều Lam.

Mỗi khối lần lượt đi diễu hành, đi xong sẽ đến các địa điểm được chỉ định để xem các lớp khác, khối 10, khối 11, khối 12 đi luân phiên. Đám học sinh không có hứng thú với việc đi diễu hành, hầu như tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào mấy em gái đi đầu của các lớp, nào là dáng dấp đẹp, nào là chân dài.

Hôm đó lúc lớp18 khối 11 đi qua bục chủ trì, cả đám học sinh hò hét tới đỉnh điểm.

Kiều Lộ lẩn trong đám đông, khó chịu đến mức không muốn nói câu nào, trên khán đài nhóm học sinh trung học cơ sở đang hóng hớt, Kiều Nguyên đang khoác lác với bạn trong lớp, nghe tiếng mọi người la hét, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người chị ruột gần nửa năm không gặp.

"Cmn chị gái đó là ai vậy?"

"Cặp chân này tao yêu yêu rồi, có ai biết là lớp nào không?"

Kiều Nguyên không kịp kinh ngạc, nửa năm không gặp Kiều Lam giống như là biến thành người khác, phản ứng đầu tiên là dường như có chuyện để khoe khoang.

"Người đó, là chị tao, là chị ruột"

"Mày nổ hả"

Có người không tin, nhìn khuôn mặt tròn vo của Kiều Nguyên từ trên xuống dưới một lần, lại nhìn chị gái xinh đẹp vừa cao vừa mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng không giống sinh ra từ cùng một bụng mẹ.

Kiều Nguyên nóng nảy.

"Không tin thì đợi chiều nay tao dẫn chị ấy tới cho tụi mày xem"

"Được thôi"

Quan tâm cậu ta có phải hay không làm gì, có thể gặp người đẹp mọi người ai cũng hưng phấn.

"Đến lúc đó không dẫn đến thì sao đây."

"Đùa hoài, chị tao sao tao không dẫn đến được"

Kiều Nguyên giễu cợt.

"Không dẫn đến thì mời tụi mày đi ăn một bữa."

Cả đám nhao nhao, Kiều Nguyên ưỡn bụng, cảm thấy như mình đã cao lên 1m8 vậy.

Trên sân vận động ồn ào náo nhiệt, không có ai nhìn thấy chiếc Sedan màu đen trên bãi đậu xe nhỏ cạnh sân vận động, cửa sổ xe hạ xuống, Đàm Mặc lẳng lặng nhìn mọi thứ trên sân.

Cậu không nhịn được lại tới đây.

Là vì câu nói kia của Hạng Tiểu Hàn, nói Kiều Lam mặc đồng phục rất đẹp.

Thật sự rất đẹp, lúc từ sân tập đi qua bên này, Đàm Mặc dường như nghe thấy nhịp tim đập của mình.

Rõ ràng cậu đã nhìn lâu như vậy, đã gặp vô số người chưa từng thấy Kiều Lam nhưng hôm nay lại bị Kiều Lam cướp đi mọi ánh nhìn.

Cậu đưa tay lên l*иg ngực, tim đập rất nhanh, nhanh hơn so với bình thường.

Đàm Mặc cảm thấy như thể trong lòng mình có suy nghĩ, cảm xúc đều không khống chế được mà nảy sinh, mãnh liệt, nóng bỏng, mà lại khó kiềm chế, cậu không muốn để những người khác, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy.

Nói không rõ là cố chấp hay là không phân rõ sự chiếm hữu.

Chỉ muốn một mình mình nhìn thấy, không ai khác, chỉ mỗi cậu.

Điện thoại sáng lên, là Kiều Lam gửi tin nhắn wechat, lúc trước cô có nói chụp hình sẽ gửi ảnh cho cậu.

Đàm Mặc nhìn điện thoại, mở tấm ảnh, không biết đã nhìn bao lâu, Kiều Lam lại gửi tin nhắn đến, cô nói thật tiếc vì cậu không nhìn thấy.

Đàm Mặc trầm mặc ngồi trong xe, một lúc lâu sau mới bấm gọi cho Kiều Lam.

Cuộc gọi được kết nối, Đàm Mặc nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái chậm rãi mở miệng

"Tớ đến rồi"

Xuyên qua lan can quanh sân vận động, Đàm Mặc thấy Kiều Lam đang nhìn khắp nơi tìm người.

"Nhìn bên phải, tớ ở bên ngoài sân vận động."