Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 30: Lễ vật

Dịch: Tyty

Giờ này ở Boston là mười hai giờ rưỡi trưa, chênh lệch với trong nước mười hai tiếng, nói cách khác ở bên kia Kiều Lam là mười hai giờ rưỡi rạng sáng.

*Boston: thủ phủ và là thành phố lớn nhất bang

Massachusetts, Mỹ

Kiều Lam cuối cùng cũng có được số điện thoại di động của Đàm Mặc, sau khi kết thúc công việc cô đã mượn điện thoại bà chủ gọi cho Đàm Mặc.

Ở đầu bên kia hơi ồn ào, không biết là Đàm Mặc bị cảm mạo hay là thế nào mà giọng có chút khàn khàn.

"Đàm Mặc, cậu bị cảm sao, sao giọng khàn khàn vậy?"

Kiều Lam hỏi cậu, một hồi lâu sau bên đầu điện thoại kia mới trả lời cô hai chữ.

"Không có."

Sau đó lại im lặng.

Nếu không phải Kiều Lam đã sớm biết con người Đàm Mặc thế nào, biết cậu bình thường trầm mặc ít nói thì cuộc điện thoại này khó mà tiếp tục được.

Cũng có lúc cậu nói rất nhiều khi bàn luận về bài tập hay cuốn sách mà cậu ấy quan tâm. Còn lúc nói chuyện phiếm Đàm Mặc đều có thể không nói thì không nói, không hỏi cậu, cậu cũng không sẽ chủ động mở miệng.

Theo như Kiều Lam tìm hiểu đây chính là chứng bệnh chung của Asperger, bởi vì họ cảm thấy nói chuyện phiếm mỗi ngày là không cần thiết.

Kiều Lam thầm nghĩ chờ đến sau khi tựu trường, cô nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi thói quen không nói chuyện của Đàm Mặc. Nếu không sau này làm sao có thể tiếp xúc qua lại với người ngoài, tính kiên nhẫn này của cô người khác khó mà có được.

"Cậu đi Mỹ có chuyện gì quan trọng sao?" Kiều Lam liếc nhìn tuyết rơi bên ngoài.

"Cậu đi gấp quá làm tớ cũng chưa kịp hỏi."

Tiếng ồn ào bên kia cũng dần dần biến mất, có thể là Đàm Mặc đi ra chỗ khác, lúc này mới trả lời.

"Ông ngoại bị bệnh."

"Thì ra là như vậy" Kiều Lam gật đầu một cái.

"Trách sao lại đi gấp như vậy, vậy bây giờ bớt bệnh hơn chút nào chưa?"

"Hôm trước ông mới qua đời"

Kiều Lam: "... Nén bi thương."

Đàm Mặc muốn nói bản thân không buồn nên không cần nén bi thương, nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt vào.

Bác Trần đẩy cậu ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe xung quanh càng yên tĩnh hơn, Kiều Lam nói trong điện thoại cũng nghe rõ hơn, thậm chí bác Trần cũng nghe thấy.

Ông vừa nghe Đàm Mặc nói một câu "qua đời" lạnh như băng, không nhịn được ho khan. Đàm Mặc không biết lúc này cần nói vòng vo, nhưng cậu lại nói thật, nghe qua thật khiến người khác nghẹn họng. Kiều Lam sửng sốt mấy giây rồi vội đổi đề tài.

"Cậu lần trước đi gấp, ngay cả môn Ngữ văn cuối cùng cũng chưa thi xong, nhưng người đứng nhất khối vẫn là cậu."

Đàm Mặc "Ừ" một tiếng. Cậu không hứng thú với chủ đề nói chuyện hiện giờ, điều cậu muốn nhất hiện giờ là đáp án vì sao đến bây giờ Kiều Lam mới gọi điện thoại cho cậu, nhưng Kiều Lam đang nói nên Đàm Mặc tạm thời "ngoan ngoãn" nói chuyện cùng cô.

"Người đứng thứ hai là cậu sao?"

"Đúng vậy" Kiều Lam rất vui vẻ.

"Lúc có điểm đã muốn nói với cậu, nhưng không có cách nào liên lạc được với cậu, thật đáng tiếc."

Đàm Mặc ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu lên, Kiều Lam ở đầu kia đợi nửa ngày không nghe thấy có phản ứng.

"Sao vậy?"

"Tớ có để lại cách thức liên lạc"

Đàm Mặc cúi đầu mở miệng, dứt lời lại bổ sung một câu.

"Nhờ chủ nhiệm lớp nhắn với cậu."

Lúc này đến phiên Kiều Lam ngu ngơ.

Từ lúc bắt đầu thi cho đến bây giờ đã qua hơn hai mươi ngày, Kiều Lam hoàn toàn chưa gặp chủ nhiệm lớp, mà chủ nhiệm lớp cũng không có đưa cô bất kỳ thứ gì.

Đàm Mặc trước khi đi còn cố ý bảo chủ nhiệm lớp chuyển lời lại cho mình, vậy là chủ nhiệm lớp có chuyện gì nên quên mất hay là nhầm với cái gì?

Kiều Lam nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hồi lâu sau, cô mới mở miệng.

"Tớ không có nhận được."

Bác Trần ngồi ở phía trước thở dài, ông cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ. Quả đúng như dự đoán, không phải Kiều Lam không liên lạc mà là căn bản không biết cách nào liên lạc.

Kiều Lam còn nói, lúc Đàm tiên sinh đến chỗ cô ăn cơm, cô đã phải hỏi Đàm tiên sinh cách liên lạc với Đàm Mặc, sau đó còn nói chúc năm mới muộn hai ngày.

Sau khi cúp điện thoại, bác Trần từ trong kính chiếu hậu liếc thấy Đàm Mặc còn nhìn điện thoại đến ngẩn người, nhưng ông cảm thấy như cục đá treo trên ngực đã rơi xuống.

Vào ngày ăn tết đó, Đàm Mặc đột nhiên nói với ông không muốn về nước, làm cho ông giật mình.

Chỉ là bây giờ....bác Trần đã an tâm, chờ bên này tang lễ ông cụ kết thúc là bọn họ có thể trở về nước.

So với Đàm Mặc đơn thuần thì suy nghĩ bác Trần càng sâu sắc hơn.

Trước đó chủ nhiệm lớp có gọi điện thoại cho Đàm Mặc nói chắc chắn đã gửi số điện thoại đến cho phụ huynh Kiều Lam. Vậy cha mẹ Kiều Lam đã nhận được tin nhắn nhưng tại sao không nói lại cho Kiều Lam chứ?

Là cố ý không nói hay là quên?

Cái trước là ác ý, cái sau là không quan tâm.

Dù là cái nào cũng tuyệt đối không phải là thái độ mà cha mẹ nên có, trước kia nhìn thấy Kiều Lam đi làm còn tưởng rằng nhà Kiều Lam khó khăn, nhưng bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

Bác Trần cau mày suy nghĩ hồi lâu, quay đầu hỏi người vẫn đang cầm điện thoại nhìn ngẩn người.

"Cậu chủ, Kiều Lam có đề cập với cậu về ba mẹ cô ấy làm gì không?"

Ánh mắt Đàm Mặc nhìn điện thoại dài tận 10 phút, không ngẩng đầu nói: "Có đề cập."

"Là làm gì?"

Trí nhớ Đàm Mặc rất tốt nên Kiều Lam mới nói qua một lần là cậu đã nhớ rõ.

"Mở một quán ăn nhỏ ở trước trường THPT trực thuộc đại học."

Mở quán ăn trước trường học?

Có quán ăn nhỏ trước trường học như vậy thì gia đình tuyệt đối không thuộc diện khó khăn. Bởi vì lượng khách học sinh ở trường học rất nhiều, coi như không nhiều thì cũng sẽ không quá ít.

Mà Kiều Lam còn đi làm?

Lúc trước bác Trần chỉ cảm thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, bây giờ vừa mơ hồ vừa hơi chắc chắn là bố mẹ Kiều Lam có vấn đề.

Nhà họ Kiều bên này, Kiều Lam không chịu dạy cho Kiều Nguyên học thêm, cũng như không có thời gian nên không muốn.

Cũng may vào kỳ nghỉ hầu như Kiều Lam đều ở nhà hàng Tây, ở nhà hàng có bao ăn nên cô không cần về nhà. Mỗi ngày, tối đi sớm mà đến mười hai giờ khuya mới về nên không đυ.ng mặt ai trong nhà họ Kiều.

Nghe nói bố mẹ Kiều cắn răng mời một thầy ở trường đến nhà dạy Kiều Nguyên học thêm, 100 tệ một giờ mà dạy thêm không chỉ có một môn nên một buổi nghỉ đông liền tốn hơn mấy ngàn tệ.

Lúc Kiều Lam về thỉnh thoảng có gặp bà Kiều thức đêm xem tivi, bà Kiều nhìn vào ánh mắt cô như đang thiếu tiền.

Kiều Lam đóng cửa phòng lại, bắt đầu suy nghĩ. Nếu không học kỳ tới cô xin nội trú, mỗi ngày phải đối mặt với đám người nhà họ Kiều thật ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nhưng học sinh nội trú mười một giờ tối phải đóng cửa, mà cô buổi tối phải làm việc, làm xong đến mười hai giờ cũng chưa chắc về được, đây chính là vấn đề.

Không thể nghĩ ra cách song toàn hai cái, vậy chỉ có thể bỏ đi ý trưởng ở lại trường, thầm nghĩ ráng chịu đựng qua lớp mười, lên lớp mười một lập tức xin nội trú.

Nghỉ đông so với nghỉ hè ngắn hơn, còn chưa tới mười lăm tháng giêng đã phải tựu trường.

Trước khi tựu trường, Kiều Lam dành một ngày đi đến ngân hàng để gửi tất cả số tiền mình làm thêm lúc nghỉ đông, sau đó kiểm tra số tiền còn lại.

Hai chục ngàn lẻ một trăm hai mươi ba. (20.123)

So với lúc dự đoán bắt đầu đi làm, nhiều hơn rất nhiều.

Lúc ấy cô tìm công việc này là một tháng 1600 tệ, nhà hàng còn thêm tiền hoa hồng và tiền boa, thỉnh thoảng còn có tiền thưởng. Lúc đó Kiều Lam tính tới tính lui cho mình một tháng chỉ khoảng 2000 tệ.

Cô tạm thời không sử dụng nuôi bản thân nên không có chi tiêu gì, tất cả tiền cũng còn, đến khi học xong cấp 3 chắc cũng được 20.000 tệ.

Phí ăn cộng thêm tiền học phí ở trường trung học một năm không tới 3000 tệ. Mỗi tháng trên thẻ ăn cơm cô sẽ có trợ cấp 200 tệ, sau này nhà họ Kiều không cho cô tiền, mỗi một tháng thêm 300 tệ tiền sinh hoạt, vậy là đã đủ dùng, dẫu sao ăn cơm trường học cũng tiện lợi.

Tính như vậy, nếu như kiếm được 20.000 tệ, lớp 11,12 cô có thể an tâm ngược xuôi.

Nhưng bây giờ mới qua nửa năm, dặm tiền trong ngân hàng đã đạt đến mức dự trù. Theo lý thuyết, khi nhìn thấy tiền trong thẻ, Kiều Lam hẳn sẽ rất vui nhưng quả thực không cách nào vui nổi.

Suy nghĩ đến một nửa số tiền trong thẻ là từ đâu ra, Kiều Lam lại cảm thấy mình ngồi không yên.

Một nửa này là Đàm Mặc tới nhà hàng Tây ăn rồi cho cô tiền hoa hồng với tiền boa.

Cô là phục vụ quèn từng bước từng bước kiếm 2000 tệ, miễn cưỡng bị Đàm Mặc nâng thành người trung đẳng một tháng kiếm được 5000 tệ, cầm tấm thẻ này Kiều Lam cảm giác muốn phỏng tay.

Kiều Lam cảm thấy mình phải tìm một cơ hội nói chuyện này với Đàm Mặc, không nên cứ để cậu tới nhà hàng Tây như vậy, ngày ngày làm thiện tài đồng tử thì còn làm chuyện gì nữa.

*(散财童子-Thiện tài đồng tử, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong Hoa Nghiêm. Là một hình mẫu của sự nhiệt tình, thăm viêng thiền định và hiệu quả của Phật giáo. Thiện tài đồng tử với Long Nữ là hai nhân vật hậu cần với Quan Thế Âm Bồ Tát (Theo Sưu tầm)*

Mang theo thẻ chứ cô không dám để ở nhà, cô luôn cất kỹ ở ngăn nhỏ trong túi xách, bàn giao xong công việc với nhà hàng Tây, một lần nữa khôi phục cuộc sống về đêm mỗi ngày, buổi tối cô phải ngủ thật sớm để ngày hôm sau dậy sớm đi học.

Ngày đi học.

Bắt đầu điểm danh lúc 9 giờ sáng, nhưng học sinh đến đúng giờ không có nhiều, có lẽ họ ngủ không đủ hoặc có thể do thức khuya làm bài tập mà đến giờ vẫn chưa xong.

Kiều Lam vào lớp thấy chỉ có lẻ tẻ vài người, chủ nhiệm lớp cũng không ở đây, Kiều Lam muốn hỏi chuyện số điện thoại liên quan đến Đàm Mặc, đang suy nghĩ làm sao mở miệng mà không mất lễ phép thì chủ nhiệm đã đến trước mặt cô chủ động nói trước.

"Lúc đi học thi cuối kỳ Đàm Mặc có nhờ thầy nhắn với em nhưng thấy bận quá nên quên mất, nhưng về sau thầy có gửi cho mẹ em 1 tin nhắn, mẹ em có nói với em không?"

Kiều Lam: ". . ."

Không có, mẹ Kiều không có nói gì với cô.

Không cần hỏi cô cũng đã hiểu tất cả.

Chủ nhiệm lớp còn vui vẻ tự thuyết tự thoại.

"Ai nha, mà thầy thật không ngờ Đàm Mặc có tiến bộ lớn như vậy. Lúc bắt đầu vào năm học không nói câu nào, không ngờ bây giờ lại chủ động liên lạc với người khác..."

Kiều Lam nghe không vào, trong nháy mắt đột nhiên chạy ra cửa trường, vọt vào quán ăn nhỏ kia hỏi bà Kiều tại sao không nói chủ nhiệm có gửi tin nhắn đến, nhưng cuối cùng cô dừng lại.

Nói đạo lí với người bình thường thì thông suốt nhưng với kiểu người như mẹ Kiều thì không cách nào nói lí được.

Còn nói tại sao thì không cần hỏi, nếu không phải quên thì là vì cô không dạy thêm cho Kiều Nguyên nên bà cố ý không nói cho cô biết.

Sau khi báo tên xong, lúc xế chiều Kiều Lam đi đến cửa hàng mua di động.

Lúc trước học cao trung Kiều Lam không có xài điện thoại di động, dù sao cũng không liên lạc với ai nên điện thoại di động đối với cô là không cần thiết. Mà bây giờ Kiều Lam cảm thấy ngoài điện thoại di động thì không có phương tiện liên lạc nào khác.

Qua chuyện này Kiều Lam cảm thấy mình cần phải mua một cái điện thoại di động.

Ông chú bán điện thoại nhiệt tình chào hỏi.

"Muốn mua nhãn hiệu nào, cấu hình thế nào?"

Không cần nhãn hiệu cấu hình đặc biệt gì, giai đoạn này đối với cô không có nhu cầu cao, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ cần điện thoại có thể gọi và nhắn tin là được."

Ông chú: "..."

Mua loại điện thoại này toàn là mấy ông bà già lớn tuổi, còn cô gái này tới đây xem náo nhiệt gì.

Đang định nói, Kiều Lam vội nói:"Hay là cái nào tốt hơn một chút đi."

Muốn tìm kiếm tài liệu gì phải chờ đến giờ tin học mỗi tuần, quả thực rất bất tiện, mua một cái điện thoại di động để tra tài liệu cũng tốt. Còn có thể xem qua chứng bệnh liên quan đến Asperger, đúng lúc mua điện thoại di động là có thể xem.

Sau khi mua điện thoại làm luôn thẻ sim, sau đó Kiều Lam đi đến nhà hàng Tây.

Buổi tối, Kiều Lam đang bận bưng thức ăn lên, đột nhiên các cô gái kéo cô chỉ ra cửa, Kiều Lam quay đầu nhìn, thiếu niên không thấy một tháng nay lại xuất hiện bất ngờ ở đây.

Bác Trần ở phía sau đẩy xe lăn cũng vui vẻ nhìn cô cười.

Nữ sinh bên cạnh cười hì hì lấy mâm từ trên tay cô, nụ cười trên mặt đầy ý vị.

"Đi nhanh đi nhanh."

Kiều Lam: . . .

Mọi người trong nhà hàng có chút hiểu lầm quan hệ giữa Đàm Mặc với Kiều Lam, dù Kiều Lam có giải thích mình với Đàm Mặc chỉ là bạn học thế nào, cũng không một ai tin.

Kiều Lam cũng không giải thích cái gì gọi là chứng bệnh Asperger, cô cứ mặc kệ các cô ấy nói.

Bác Trần đẩy Đàm Mặc tới nói xin chào, ông cười híp mắt nhìn cô.

"Một tháng không gặp, hình như cháu trắng hơn trước rồi"

"Mùa đông mà, bưng bít cả người nên ai cũng trắng"

Kiều Lam cười một tiếng, cúi đầu nói với Đàm Mặc.

"Chỗ mà cậu thích vừa vặn hôm nay không có ai, chúng ta đi qua đó đi."

Đàm Mặc vừa tới đã ngắm Kiều Lam một cách chăm chú, cuối cùng mở miệng nói: "Được."

Một tháng không gặp.

Nếu không phải bên kia có chút việc không thể đi, cậu đã có thể về sớm hơn.

Cảm giác gặp lại Kiều Lam còn vui hơn so với tưởng tượng.

Đàm Mặc không nhịn được lại nhìn cô chằm chằm, cậu nghĩ thế nào thì liền làm thế đó.

Vừa nãy bác Trần nói Kiều Lam trắng hơn, Đàm Mặc nhìn kỹ nhưng không thấy gì.

Suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy hẳn là như vậy, ngay cả kỳ nghỉ đông Kiều Lam còn phải bận rộn, cũng không có ai như cậu mỗi ngày đưa đồ ăn cho cô, chắc dinh dưỡng lại không đầy đủ rồi.

Chỉ là ánh mắt vẫn đẹp như ngày thường, giống như ngọc trai đen mà cậu cố ý mua.

Cậu có thỉnh thoảng thấy ngọc trai đen, là hạt trân châu đen toàn bộ, lúc Đàm Mặc thấy liền nhớ tới ánh mắt Kiều Lam nên đã mua về.

Kiều Lam thuần thục giúp hai người gọi món, cúi đầu nhìn thấy Đàm Mặc ngồi "ngoan ngoãn", trong lúc ấy trong đầu nhớ lại hai chữ "khả ái", đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn xung quanh một cái, không thấy quản lí, vì vậy cô mới nhỏ giọng nói với Đàm Mặc.

"Tớ hôm nay mới mua điện thoại di động, sau này cậu tìm tớ cũng không cần thông qua người khác."

Đàm Mặc ngẩng đầu,

cau mày lại, gương mặt lạnh lùng.

"Cậu thiếu tiền."

"Cũng không quá mắc đâu"

Kiều Lam vội nói, rồi liền lấy điện thoại di động ra cho Đàm Mặc xem.

"Cậu thêm số điện thoại ở trên đây giúp tớ đi."

Đàm Mặc cầm lấy chiếc điện thoại di động màu trắng tinh, khẽ vuốt viền kim loại hai bên điện thoại, quẹt màn hình mở ra màn hình danh bạ.

Đầu ngón tay cầm điện thoại nắm chặt lại.

Sạch sẽ, một số cũng không có.

Cậu là người đầu tiên.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra một đốm lửa nhỏ khiến suy nghĩ của cậu có chút không yên.

Cậu thích chữ này, thứ nhất, duy nhất, cùng nhau, luôn luôn, những từ này cậu đều thích.

Đầu ngón tay đặt trên màn ảnh.

Tan...mo.

*Tan mo là phiên âm tên Đàm Mặc (郯墨)*

Nghiêm túc đánh tên mình lên sau đó bấm số điện thoại, Đàm Mặc trả điện thoại lại cho Kiều Lam, Kiều Lam gọi vào số Đàm Mặc.

"Đó là số tớ, nhớ lưu nha."

Dĩ nhiên sẽ lưu.

Nhưng chỉ một thoáng qua, nó đã ở trong tim cậu rồi.

Kiều Lam còn muốn nói gì nữa nhưng thấy quản lí đang đi tới nên không dám tán gẫu với Đàm Mặc nữa, nhanh chóng cất điện thoại đi, sau khi ghi xong món, cô nói: "Chờ tớ một chút."

Nói xong vội vàng đi, làm Đàm Mặc với bác Trần không phản ứng kịp.

Một lát sau quản lí đi, Kiều Lam chạy lại, từ trong túi quần áo lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Đàm Mặc.

"Quà tặng năm mới, hơi muộn, nhưng chưa qua hết mười lăm ngày, vẫn có thể nhận, đây là tự tớ làm, không ngại xấu chứ"

Nói xong không dám trì hoãn, vội vã chuồn mất.

Bác Trần cười nói: "Đứa nhỏ này, thật hấp tấp", xoay đầu lại trong giọng nói còn mấy phần vui vẻ.

"Mở ra nhìn xem, là cái gì, hả...bình an kết."

Kiều Lam không biết tặng gì cho Đàm Mặc, mua đồ đắt tiền thì không thực tế, mua đồ rẻ thì lại không có ý nghĩa. Lúc đi ngang qua một cửa hàng thấy một sợi dây bình an màu được thắt lại với nhau, trong lòng động một cái mua thật nhiều về.

Thắt ra một cái lớn, rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng.

Đối với Đàm Mặc mà nói, cái cậu thiếu hụt nhất chính là sức khỏe và bình an.

Lúc Đàm Mặc sắp đi, Kiều Lam lại đang bận rộn, Bác Trần nhìn thấy cười nói: "Ngày mai đi học là gặp rồi, bây giờ chúng ta về nhà trước đi."

Đàm Mặc nhìn bác Trần, thu hồi lại tầm mắt rồi lên xe.

Về đến nhà, Đàm Mặc tìm ngọc trai đen mới mua để trong ngăn kéo, hạt trân châu màu đen mượt mà, dưới ánh đèn sáng màu lên thật đẹp, cậu lựa ra một viên từ trong đó, sau đó đưa hạt châu cùng với bình an kết cho dì Trần.

Câu muốn đem hạt châu này xâu với bình an kết.

"Không được tháo phía trước ra"

Nếu tháo ra thì không còn là Kiều Lam làm.

"Chỉ đem hạt châu này xâu vào rồi làm thành vòng tay."

Dì Trần nhìn chằm chằm bình an kết với hạt châu thật lâu, thở dài.

"Để dì làm thử."

Dì Trần mang kiếng lão, ngồi cùng với Đàm Mặc dưới ánh đèn bận làm đến gần hai tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành chỉnh sửa thủ công có độ khó cao này, đeo lên cổ tay của Đàm Mặc, màu da trắng bệch làm nổi bật sợi dây màu xâu cùng hạt châu đen.

Rất hợp và cũng rất đẹp.

Đàm Mặc nhìn trái phải một chút, cảm thấy hài lòng rồi mới đẩy xe lăn về phòng mình.