Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 27: Giáng Sinh

Dịch: Xiaoxin

Kiều Lộ lại một lần nữa chậm rì rì về nhà, cô ta nhớ đến lần trước bố cứ trách móc cô không có bằng chứng chứng minh Kiều Lam gian lận. Kiều Lộ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của bác hai Kiều, liền thu lại những lời oán trách. Đợi đến tối chiếu tin tức thời sự, cô ta mới đi tìm bác gái Kiều khóc lóc, kể lể.

Nhưng lần này ngay cả biểu hiện của mẹ lại nằm ngoài dự đoán.

Bác gái Kiều không thích bà cụ Kiều, cũng chẳng thích thím ba. Nhưng bà có chút dè dặt trước những người con của nhà chú ba.

Bác gái Kiều không phải là người không hiểu chuyện, bà không thích ai cũng có lí do riêng của mình. Ví dụ như bà không ưa bà cụ Kiều vì tính cách thô tục quê mùa, ví dụ như thím ba không những không có học vấn mà lại còn không có chính kiến riêng. Nhưng trong mấy đứa con nhà họ Kiều, bà ghét nhất đứa con gái thứ hai và Kiều Nguyên. Đứa đầu tiên rõ ràng là kẻ chen chân vào gia đình người ta mà suốt ngày vênh mặt tự đắc. Còn đứa thứ hai vì là cháu đức tôn nên bà cụ cưng chiều lên đến tận mây xanh

Bác gái Kiều không ghét chị cả và Kiều Lam. Tính cách chị cả nhà đó rất ôn hòa, còn Kiều Lam thì cũng chẳng làm chuyện xấu gì cả.

Ngoại trừ lần trước Kiều Lộ dám chắc như đinh đóng cột chuyện Kiều Lam gian lận.

Nhưng lần này Kiều Lộ vẫn nói Kiều Lam chép bài người khác, bác gái Kiều không tin. Giống như lần trước bà đã nói, Kiều Lam chép thì cũng chép được một lần thôi, chẳng lẽ còn chép được lần thứ hai?

Mà trong kì thi tháng trước, Kiều Lộ luôn miệng nói với bà rằng lần này Kiều Lam nhất định sẽ không chép được nữa.

Kết quả thì sao, thành tích của Kiều Lam vẫn rất tốt.

Kiều Lộ vừa khóc vừa nói hành động gian lận của Kiều Lam thật buồn nôn, nói các bạn học không tin mình. Thậm chí ngay cả bố cũng không tin.

Bác gái Kiều nhìn dáng vẻ con gái khóc lóc om sòm, luôn miệng mắng Kiều Lam khiến tâm trạng của bà rối như tơ vò. Bà nhớ lần trước vẻ mặt thẳng thắn của chồng mình khuyên bảo Kiều Lộ rằng nếu không có bằng chứng thì đừng tùy tiện gắn ghép tội cho người khác. Lúc đó bà nghĩ chồng mình đã quá nghiêm khác với Kiều Lộ.

Cho nên Kiều Lộ bây giờ mới biến thành dáng vẻ như thế này.

Bác gái Kiều ngồi trên ghế sofa hoài nghi bản thân có phải đã dạy dỗ Kiều Lộ sai phương hướng rồi hay không.

Kiều Lộ khóc rất lâu, thấy mẹ mình không phản ứng lại. Cô ta vừa ngẩng đầu thì thấy ánh mắt nặng nề của bà, trong lòng chợt rung, thỏ thẻ nói: "Mẹ...có phải mẹ không nghe thấy con nói..."

Bác gái Kiều khôi phục lại tinh thần, qua một hồi lâu mới nói: "Con không có bằng chứng thì đừng nói nữa, ngày nào cũng đặt tâm tư vào người khác cho nên học hành mới giảm sút."

Kiều Lộ thất thần nhìn mẹ mình, miệng mở to, vẻ mặt không thể tin được.

Bác gái Kiều chỉ thấy phiền lòng, không muốn Kiều Lộ tiếp tục nói chuyện này cho nên xoay người đi vào phòng ngủ tìm chồng nói chuyện.

Đêm đó, Kiều Lộ không những bị mẹ nói như vậy, mà còn bị bố mắng hết cả nửa tiếng đồng hồ khiến mắt cô ta sưng húp hết cả lên vì khóc.

Ở phía nhà họ Kiều.

Lần trước Kiều Lam đứng hạng nhất, bà Kiều vừa thấy ai là liền mở miệng khoe khoang con gái, nhưng trong tận đáy lòng thì bà vẫn cảm thấy trống rỗng. Sau này Kiều Nguyên lén nói cho bà biết Kiều Lộ nói với nó rằng bởi vì Kiều Lam gian lận nên mới được hạng nhất. Bà Kiều nghe xong cũng hơi hồ nghi về con gái của mình.

Nhưng có nghi ngờ thì đã làm sao. Bà Kiều chính là muốn hào quang hão huyền vây xung quanh mình mà chẳng cần biết Kiều Lam có gian lận hay không. Bà chỉ sợ lần này Kiều Lam thi không tốt thì đến lúc đó chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu.

Không ngờ lần này Kiều Lam tiếp tục thi được điểm cao. Mặc dù không đứng hạng nhất nhưng cũng được hạng nhì khối. Cái này đã đủ khiến bà nở mày nở mặt.

Kiều Nguyên đi đến tiệm cơm nhỏ của ông bà Kiều ăn cơm. Nó vừa bước vào là nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập mùa xuân của bà Kiều, cứ hễ thấy học sinh là đánh tiếng hỏi cháu học lớp mấy. Nếu là lớp 10 là mặt mày tươi hẳn lên nói con gái cô cũng học lớp 10, lần này thi không được tốt lắm, chỉ đứng hạng hai toàn khối thôi.

Vốn dĩ Kiều Nguyên cảm thấy Kiều Lộ bị đả kích tinh thần khiến tâm trạng nó thật sảng khoái. Nhưng bây giờ lại thấy mẹ nó như vậy, trong lòng bắt đầu hụt hẫng khôi thôi.

Đặc biệt là thành tích của nó sau này.

Xếp hạng của Kiều Nguyên đứng hạng 5 từ dưới đếm lên.

Ông bà Kiều lại hết mực yêu thương nó, cho nên không để tâm đến thành tích của Kiều Lam, nhưng sẽ để ý đến thành tích của Kiều Nguyên. Bà Kiều vừa kheo khoang Kiều Lam xong, nhìn thấy điểm số của nó, tức giận thiếu chút nữa là lên cơn nhồi máu não.

"Thi cũng chẳng bằng ½ của chị mày, đều là con tao sinh ra sao mà khác nhau thế chứ!"

Cả một buổi trưa Kiều Nguyên uất ức không thôi, lại nghe bà Kiều nói nó như vậy, khuôn mặt vừa béo vừa trắng nhăn lại một chỗ, bắt đầu khóc toáng lên. Kiều Nguyên vừa khóc, bà cụ Kiều bên cạnh liền đau lòng không thôi, ôm cháu trai vào lòng, miệng thì mắng con dâu. Bà Kiều thấy con trai khóc cũng chẳng mắng nó nữa.

Cuối cùng thành ra cả một nhà quay sang an ủi Kiều Nguyên.

Hôm sau bà Kiều đưa 50 tệ cho Kiều Nguyên để nó thích ăn gì thì mua cái đó. Kiều Nguyên hài lòng cầm tiền, dương cầm đắc ý, nhỏ giọng nói: "Chị học hành có giỏi thì mẹ cũng thích tôi nhất."

Kiều Lam cạn lời trợn trắng mắt. Đó là mẹ nó, cô cũng chẳng lạ gì.

Kiều Lam còn lạ gì bà Kiều, nhưng không ngờ bà ấy lại đem chủ ý đặt lên người Kiều Lam. Nếu bây giờ Kiều Lam học giỏi như thế, mà Kiều Nguyên học không lại thì để Kiều Lam mỗi ngày kèm cặp Kiều Nguyên. Bà không tin Kiều Nguyên không thông minh bằng Kiều Lam.

Bà cụ Kiều hiếm khi không phản đối ý kiến bà Kiều, bà cụ thấy cảm thấy cũng có lý. Kiều Lam có thể thi tốt như vậy thì sao Kiều Nguyên không được chứ, Kiều Nguyên còn là con trai nữa.

Bà Kiều không nghĩ việc này có gì mà khó khăn, dù sao Kiều Lam vẫn luôn rất nghe lời bà. Sáng hôm sau Kiều Lam đi học, bà Kiều lắc lư đi ra ngoài, tùy tiện nói với Kiều Lam.

"Sau này buổi chiều đi học về sớm một chút, mỗi tối dạy em con học."

Bà nói xong đang tính xoay người đi vào trong, thì lại nghe thấy giọng Kiều Lam.

"Con không có thời gian."

"Làm sao mà không có thời..." Nói được một nửa thì mới nhớ đến Kiều Lam đang đi làm thêm

Bà Kiều nghe nói Kiều Lam đang làm thêm ở một nhà hàng Tây khiến bà vui vẻ không thôi vì bà thấy mấy người đến nhà hàng ăn toàn là kẻ có tiền. Chị hai Kiều cũng là làm nhân viên nhà hàng mới gả được cho gia đình tốt, bây giờ Kiều Lam cũng làm ở chỗ cao cấp càng làm bà rất hài lòng.

Nhưng bây giờ lại đυ.ng chuyện của con trai, bà Kiều đem Kiều Lam đặt ra sau đầu, mặt xụ mày cau không vui.

"Còn đang đi học mà đi làm thêm cái gì, để người khác biết chẳng phải nghĩ nhà chúng ta thiếu ăn thiếu mặc. Con đi làm thêm quan trọng hay là chuyện học của em trai quan trọng. Nhà chúng ta chỉ có nó là con trai, mà bây giờ thành tích của em nó không tốt. Con là chị mà chẳng lo lắng cho nó chút nào."

Cô quan tâm làm gì chứ.

Kiều Nguyên xếp hạng từ dưới đếm lên thì liên quan gì đến cô, Kiều Lam vẫn không nhấc đầu lên.

"Con đã nói không có thời gian rồi, mẹ tìm gia sư cho nó đi."

"Tìm gia sư thì không cần tiền chắc." Bà Kiều nổi nóng.

"Tiền không phải của con nên làm gì biết đau lòng."

Kiều Lam cảm thấy thật buồn cười. Đối với Kiều Nguyên mà cũng có lúc bà Kiều thấy tiếc tiền.

Nếu thấy tiếc tiền mời gia sư.

"Vậy thì cứ để Kiều Nguyên duy trì thành tích như vậy đi."

Dứt lời, cô không thèm nhìn dáng vẻ há mồm trợn mắt của bà Kiều, xoay người ra khỏi nhà đến trường.

Không khí ở trường học so với chướng khí mù mịt trong nhà vẫn tốt hơn nhiều.

Đàm Mặc vẫn như cũ. Sau tiết tự học buổi sáng mới đến trường, nhưng hình như cậu ấy đến sớm hơn mọi hôm một chút.

Vẫn đến trường như thường lệ, nhưng cậu nhớ đến bản thân không còn ngồi một mình cuối lớp. Cậu đã có người bạn cùng bàn tên là Kiều Lam, mỗi ngày đi học đã không còn giống như trước.

Hôm qua giảng bài thất bại, Đàm Mặc có chút canh cánh trong lòng.

Cậu dựa theo tiến độ học tập hiện tại, lấy sách giáo khoa cùng bộ bài tập luyện đề ra ôn lại một lần. Sau khi ngồi vào chỗ ngồi, cậu muốn mượn Kiều Lam bài tập Vật lí cho nên xoay người hỏi mượn.

Kiều Lam không biết Đàm Mặc muốn làm cái gì, nhưng vẫn đưa vở bài tập cho cậu ấy.

Đàm Mặc mở vở, nhìn vào phần trống chưa làm được của Kiều Lam ở mỗi câu hỏi rồi ghi chép lại. Sau đó thì đem vở trả lại cho Kiều Lam.

Cậu có thể chuẩn bị trước một chút. Toàn bộ đều dựa theo chương trình học mà giải bài, như vậy khi giảng bài cho Kiều Lam mới không gặp trở ngại.

Kiều Lam nhìn nét bút xinh xắn của Đàm Mặc, vội nói: "Không cần phiền như vậy đậu."

Chuyện này, nếu như làm lãng phí thời gian của đối phương thì sẽ tạo ra phiền phức cho họ. Làm như vậy khiến lương tâm cô có chút bứt rứt, khó chịu.

Đàm Mặc nhìn thẳng vào Kiều Lam, đợi cô nói hết.

"Chuyện này thật sự phiền lắm, cậu còn có việc phải làm nữa, tớ nói không được..."

Kiều Lam suy nghĩ một chút.

"Tớ có thể đi hỏi Bùi Ninh."

Đàm Mặc giật quyển vở lại.

Cậu giữ chặt quyển vở, môi mím thành một đường thẳng, nói: "Không phiền."

Kiều Lam nhìn sườn mặt bướng bỉnh của thiếu niên, nhìn hơn nửa ngày rồi mới quay về chỗ ngồi, không so đo với Đàm Mặc nữa.

Cứ như vậy, mấy ngày sau, Kiều Lam cảm nhận được rằng Đàm Mặc giảng bài dễ hiểu hơn Bùi Ninh rất nhiều.

Bởi vì Đàm Mặc đã chuẩn bị bài từ trước cho nên khi giảng lại sẽ không gặp khó khăn.

Bùi Ninh dù gì cũng là học sinh lớp 10, kiến thức so với Kiều Lam cũng không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng Đàm Mặc không như vậy. Đàm Mặc hiểu biết sâu rộng, cho nên lúc giảng bài sẽ nhiều lúc nói thêm một vài kiến thức bên ngoài. Những thứ này rất giúp ích cho Kiều Lam sau này.

Còn có một điểm khác biệt rất lớn giữa Đàm Mặc với người khác khi giảng bài. Đó là cậu sẽ không nói lan man những thứ không liên quan đến bài học.

Ở trong thế giới của bọn họ, sẽ không nói những lời không cần thiết. Vì thế, lúc giảng bài cho người khác cũng sẽ không nói ra điều vô nghĩa.

Tốc độ giảng bài cũng nhanh hơn Bùi Ninh, chỗ không biết cũng ít hơn Bùi Ninh.

Ngoại trừ lúc Đàm Mặc giảng bài xong, Kiều Lam vẫn chưa hiểu bài, Đàm Mặc sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp trầm mặc nhìn cô.

Kiều Lam khóc không ra nước mắt, đáng thương mở miệng.

"Xin lỗi, là do tớ ngốc."

"Cũng được." Đàm Mặc nói, nghĩ gì đó rồi bổ sung thêm một câu.

"Không có quá ngốc."

Tốt hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều.

Kiều Lam:...

Được rồi, vẫn nên nghe tiếp bài giảng.

Đàm Mặc dùng thời gian ngắn nhất để thay đổi cái nhìn của mọi người đối với cậu.

Cậu vẫn lên lớp, nhưng chẳng bao giờ nghe giảng. Đôi khi giáo viên Vật lí ngẫu nhiên gọi cậu, mà lúc ấy trong tay cậu đang là cuốn sách Anh văn. Cậu ngẩng đầu nhìn câu hỏi trên bảng đen, trong vòng mười giây đã trả lời được đáp án chính xác.

Học sinh trong lớp kinh ngạc cảm thán một tiếng . Đàm Mặc không thể hiện bất kỳ nét mặt nào, lại cúi đầu đọc sách của mình. Bây giờ, không còn tóc mái che phủ, sườn mặt tinh xảo, sắc nét đều lộ ra.

Ác ý đối với cậu từng chút từng chút tan biến.

Thậm chí, một vài bạn học còn thay đổi cách nhìn trước đây với Đàm Mặc, họ thấy trong lớp có một thiên tài như vậy là chuyện vô cùng lợi hại. Mặc dù họ chưa từng nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc họ tâng bốc Đàm Mặc với học sinh lớp khác. Đương nhiên còn không quên kèm theo một câu Đàm Mặc thật đẹp trai.

Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, cái tên Đàm Mặc đã nổi tiếng ngang bằng với Trần Diệu Dương, Hách Anh. Hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết.

Người đẹp luôn luôn nhận được sự chú ý.

Thậm chí ngay cả trường THCS trực thuộc đại học cũng biết lớp 10 có nam sinh tên Đàm Mặc đi học không bao giờ nghe giảng, nhưng thi thì đạt được điểm tối đa. Cổ quái, điên khùng dưới ánh hào quang sáng chói của hai chữ "thiên tài" dần dần bị mọi người lãng quên.

Chàng thiếu niên đã từng bị mọi người xa lánh, bây giờ, ngay tại ngôi trường này. Mỗi lần xuất hiện cùng với chiếc xe lăn trong khuôn viên trường học, cậu lại nhận được nhiều ánh mắt chú ý hơn trước rất nhiều.

Một vài nữ sinh cách đó không xa đang líu ra líu rít nói chuyện nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cậu

Ngũ quan hài hòa, làn da trắng bệt không có sức sống, vẻ mặt lạnh lùng. Từ xa nhìn lại, có nữ sinh nói nhỏ cậu tựa như mẫu vật xét nghiệm xinh xắn được ngâm trong Formalin, cũng có người nói nếu sắc môi của cậu hồng hơn một chút thì càng giống như nhân vật ma cà rồng thần bí.

Đàm Mặc theo thói quen đi đến lối đi dành cho người khuyết tật, mấy nữ sinh cười hì hì nói cái gì đó. Sau đó có một bạn gái xinh xắn bước lại.

"Bạn học, tớ đẩy bạn lên được không."

Tốc độ đẩy xe của Đàm Mặc dừng lại, lạnh nhạt mở miệng.

"Không cần."

Bạn nữ đó kinh ngạc, có lẽ là không nghĩ đến sẽ bị từ chối. Bản thân bạn ấy ở trong trường cũng là một người xinh xắn cho nên có rất nhiều nam sinh yêu thích

Xung quanh có nhiều người xem như vậy khiến bạn gái đó khó nén được giận, nhưng mặt vẫn mang theo ý cười tiến lên phía trước.

"Tớ không có ý gì đâu, tớ chỉ muốn giúp cậu..."

Quá gần, đồng tử Đàm Mặc co rút, lạnh lùng nói: "Cút đi."

Mặt nữ sinh xinh đẹp dần trở nên khó coi, sắc mặt trắng bệt nhìn Đàm Mặc.

"Tớ chỉ muốn giúp cậu, cậu có bệnh à..."

Kiều Lam từ xa đi lại, nhìn thấy đám đông trước mặt tụ lại một chỗ.

Cô không có thói quen xem náo nhiệt nên chỉ tùy tiện nhìn một chút rồi đi, nhưng lại bắt gặp dáng vẻ cứng đờ người của Đàm Mặc. Cô đờ mặt ra, sau đó vội vàng tách đám người để tiến vào trong.

"Cho đi nhờ một chút."

Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, chỉ thấy một nữ sinh xa lạ chỉ tay vào Đàm mặc lớn tiếng mắng cậu ấy là kẻ điên.

Tim Kiều Lam như bị ai kéo một cái, vội vàng xông lên phía trước Đàm Mặc mà bảo vệ, kéo nữ sinh đó ra. Sau đó cô xoay người quỳ xuống trước mặt Đàm Mặc sốt sắng hỏi cậu có làm sao không.

Ngay tại thời khắc cậu nhìn thấy Kiều Lam, những ngón tay đang bấu chặt lấy tay cầm xe lăn cuối cùng cũng thả lỏng. Đàm Mặc cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh.

"Không sao."

Kiều Lam thở phào một hơi, đứng dậy.

Sau đó cô đi đến phía sau Đàm Mặc đẩy xe lăn, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía nữ sinh có lời nói ác ý với Đàm Mặc.

"Làm ơn nhường đường.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hai người họ xa dần, lúc này mới bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Đây là ai vậy. Ngay cả Đường Thi Lộ mà Đàm Mặc không để mắt đến, vậy mà để ý cậu ta?"

"Kiều Lam đấy, không biết à? Học hành cũng trâu bò lắm đấy nhé."

"Thì ra là Kiều Lam, nhưng không xinh bằng Đường Thi Lộ."

"Đường Thi Lộ học không giỏi bằng Kiều Lam."

Đường Thi Lộ vốn dĩ là đánh cược với bạn bè nhưng không ngờ lại bị mất mặt trước nhiều người như vậy. Thấy thế, bạn bè bắt đầu an ủi cô ta. Đường Thi Lộ xanh mặt đứng ở đấy cả ngày trời mới lớn tiếng nói.

"Chẳng phải là một tên tàn tật sao, còn dám xem thường tôi."

Đám học sinh xung quanh xem náo nhiệt, một là nhíu mày, hai là cảm thấy lời nói của Đường Thi Lộ có lí. Bọn họ xúm lại bàn tán xôn xao, nhưng đến cuối cùng thì cũng giải tán.

Nhưng hôm đó có rất nhiều người chứng kiến, chẳng mấy chốc ai ai cũng biết chuyện. Có lời nói nghe thật khó chịu, họ nói hoa khôi lớp 27 Đường Thi Lộ cố ý quyến rũ Đàm Mặc, không ngờ lại bị cậu ta bảo cút đi.

Có nhiều người nói Đàm Mặc thật không có phong độ. Nói năng quá khó nghe, nhưng cũng có người nói Đường Thi Lộ đáng đời.

Mặc dù Đường Thi Lộ xinh đẹp, nhưng thanh danh ở trường học không được tốt lắm. Không tính chuyện cô ta học kém, mà hầu như tất cả các bạn nam trong trường đều bị cô ta hỏi thăm ít nhất là một lần, ngay cả Trần Diệu Dương cũng không ngoại lệ.

Có rất nhiều người không thích Đường Thi Lộ, nhưng người ghét cô ta nhất là học sinh của lớp 13.

Bởi vì Đường Thi Lộ nói xấu Tống Dao, nói cô ta lớn lên xinh hơn Tống Dao nhiều.

Cho nên khi biết tin Đường Thi Lộ quyến rũ Đàm Mặc thất bại, đám học sinh lớp 13 hả hê không thôi. Chữ "cút" của Đàm Mặc phải nói là quá tuyệt vời.

Nhưng vừa kết thúc chuyện này, họ lại nhớ đến vấn đề thường ngày vẫn chưa được giải đáp. Ai là người đẹp nhất khối 10?

Mà cái người trong chủ đề nói chuyện của mọi người, Tống Dao đang đỏ mặt liếc qua Trần Diệu Dương. Sau đó bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.

Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao là vì chuyện liên hoan đêm Giáng sinh.

Hằng năm, trường THPT trực thuộc đại học sẽ tổ chức buổi tiệc tối Giáng sinh. Mỗi một lớp của một khối sẽ chuẩn bị một tiết mục và chọn ra phần trình diễn xuất sắc nhất. Đến đêm Bình an thì biểu diễn trước toàn trường cho tất cả học sinh.

Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Dao ra ngoài là muốn cô ấy chuẩn bị tiết mục cho lớp 13.

Tống Dao chơi piano rất giỏi.

Ai ai cũng muốn được một lần nổi bật dưới ánh đèn sân khấu.

Các bạn nữ trong lớp rất ghen tị, nhưng họ không nói ra. Đối với nữ sinh như Đường Thi Lộ mà nói, bọn cô có thể châm biếm chuyện học kém của cô ta. Nhưng đối với Tống Dao, bọn cô tìm không ra được điểm nào không tốt của cô ấy cả.

Xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, học tập xuất sắc, tính cách cũng tốt nốt.

Nếu nói về khuyết điểm của Tống Dao chắc chỉ có về vóc dáng của cô ấy. Tống Dao thuộc người có tầm vóc nhỏ nhắn, nhìn vào không chỉ thấy xinh đẹp mà còn đáng yêu.

Học sinh lớp 10 không có tiết tự học buổi tối, cho nên buổi tối liên hoan bắt buộc toàn bộ phải tham gia. Đương nhiên là ngoại trừ Đàm Mặc.

Trong mắt mọi người, Đàm Mặc luôn luôn có đặc cách.

Mỗi ngày, cậu ấy có quyền được đến trễ, cũng có thể tùy tiện nghỉ học. Thậm chí lên lớp không cần nghe giảng, cho nên Đàm Mặc có thể không đến buổi liên hoan.

Kiều Lam quay xuống hỏi Đàm Mặc có sắp xếp gì cho đêm Giáng Sinh không.

Đàm Mặc suy nghĩ có khi đến hôm đó có thể bố sẽ dẫn cậu đến nhà bên kia. Sau đó thì ăn cơm tối với vợ và con gái của ông ấy, anh không hề thích họ một chút nào hết.

Đêm Giáng Sinh, Đàm Mặc thấy ở nhà đọc sách còn thích hơn.

Vì thế Đàm Mặc trả lời: "Không có."

"Vậy thì là không rồi." Kiều Lam nói

"Hôm đó tụi mình đi xem chương trình Giáng Sinh của trường tổ chức đi."

Đàm Mặc không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Toàn khối 10 có ba mươi lớp, có hơn ngàn học sinh chen lấn nhau trong một chỗ như vậy. Đàm Mặc thấy đó quả thực là một sự tra tấn đối với cậu.

"Được rồi."

Kiều Lam hơi thất vọng, nhưng đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Đàm Mặc không thích những nơi đông người, không thể chịu đựng được ở trong môi trường đó.

Sắp đến cận ngày Giáng Sinh, đám học sinh nô nức không thôi. Vào đêm Giáng Sinh, trong trường học sẽ có cây thông bơm hơi cao ơi là cao, giáo viên mỗi một lớp thì trang trí đủ loại hình dán hoa tuyết trên cửa sổ.

Tiết học buổi sáng, đám học sinh nao nức đến buổi tối liên hoan. Nhưng các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở không để bụng đến bọn họ.

Đến khi tan học, xung quanh lớp học càng ngày náo nhiệt. Đám học sinh đã mua những quả táo đỏ hoặc là những trái cam xinh xắn dành tặng cho bạn bè của mình, hay là dành cho người mình thích.

Trước cửa lớp 13 đông đúc đến không thể tưởng tượng nổi. Các nam sinh, nữ sinh lớp khác mang táo đến tặng rất nhiều. Họ tặng cho Tống Dao, cho Trần Diệu Dương, tất nhiên người được nhận nhiều nhất là Trần Diệu Dương. Sau khi nhận hết táo, cậu ấy đem tất cả táo cho tất cả mọi người trong lớp.

Lúc đưa cho Kiều Lam và Đàm Mặc, hai người nhất quyết từ chối, không nhận.

Trần Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh, tiếng nói chuyện dừng lại, ánh mắt lạnh lùng không dễ nhìn thấy.

Đàm Mặc yên lặng nhìn chăm chú vào các bạn học trong lớp, rồi quay đầu nhìn Kiều Lam, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Sau tiết cuối cùng buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm cho tất cả học sinh về sớm ăn cơm. Đúng 18h40 thì đến lớp dọn dẹp bàn ghế, sau đó thì đến khán phòng. Đàm Mặc không cần đi, cho nên cậu từ từ thu dọn đồ đạc. Sau khi thu dọn xong thì Kiều Lam đã đi mất rồi.

Ánh mắt Đàm Mặc càng thêm u ám.

Cậu trầm mặc ngồi đó rất lâu mới lấy cặp sách chuẩn bị về nhà. Cậu cúi đầu nhìn xuống hộc bàn thì mới phát hiện trong đó có rất nhiều thứ.

Đàm Mặc lấy món đồ không biết tên kia ra. Đó là một tấm thiệp, bìa thiệp được trang trí bằng một cái mặt cười thật to, phía trên viết tên Kiều Lam, ở bên cạnh có một trái táo đỏ xinh xắn.

Tâm tình Đàm Mặc khó chịu cả ngày nay trong nháy mắt được tan ra.

Cậu cẩn thận cất tấm thiệp quả táo đỏ, sau đó ra khỏi sân trường. Sau khi lên xe, cậu không đi về nhà mà nói bác Trần đưa cậu đến một nơi.

Kiều Lam sau khi ăn tối xong thì quay lại trường học, cô thấy tấm thiệp táo đỏ đã không còn nằm trong hộc bàn của Đàm Mặc, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên. Đột nhiên, bàn bên cạnh rung lên, Kiều Lam không hiểu chuyện gì liền quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Trần Diệu Dương. Mặt này như ai đang thiếu tiền cậu ta vậy.

Kiều Lam thầm phỉ nhổ một câu đồ điên, rồi lấy ghế kéo ra xa cậu ta một chút.

Ngồi đợi giáo viên chủ nhiệm đến thì Kiều Lam cùng tất cả bạn học đi đến khán phòng.

Kiều Lam cảm thấy dù đứng hay ngồi thì cô đều thích ở phía sau cùng. Thực ra cô nghĩ đến lúc bỏ về cũng không bị ai chú ý.

Còn nhiều học sinh và mấy lớp khác vẫn đang ổn định vị trí. Tiệc tối đã bắt đầu, ngồi bên cạnh Kiều Lam là một bạn nam xa lạ chẳng biết đến từ đâu đến xem, cậu ấy hưng phấn nói Tống Dao là người thứ 7 biểu diễn.

"Lát nữa nhớ chụp hình lại đấy."

"Biết rồi, biết rồi."

"Đúng rồi, không phải lớp trưởng đi mua cái gì sao?"

"Cái gì?"

Vừa dứt lời, lớp trưởng đi mua đồ đã quay trở lại, tay xách bịch đen to đùng. Các học sinh chụm đầu chạy lại xem đó là cái gì.

Sau đó lớp trưởng lấy trong bịch đen ra một đống băng đô phát sáng.

Nữ sinh: !!!

Nam sinh:...

Giáo viên chủ nhiệm vui vẻ hớn hở nói rằng bọn họ ai cũng có phần, mỗi người một cái, không cần khiêm nhường.

Đám nữ sinh cười vang lên, chen chúc nhau đi đến lấy chọn lấy cho bản thân chiếc băng đô mà mình thích. Kiều Lam thuận tay lấy một cái, là cặp sừng hươu, đội lên đầu như bao nữ sinh khác. Trần Diệu Dương ở bên cạnh theo thói quen nhìn qua phía này, lưu lại vài giây rồi quay đầu đi.

Vì thế toàn thể lớp 13 trở thành cảnh tượng chói loại nhất đêm nay nhờ vào băng đô phát sáng. Các bạn nữ lớp khác mặt đầy nghen tị nhìn lớp 13, hơi trách móc lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm chẳng để tâm gì cả.

Lớp 13 rất quan tâm đến buổi tối Giáng Sinh hôm nay, nhất là tiết mục buổi diễn. Họ càng háo hức mong đợi hơn nhiều lần.

Độc tấu piano của Tống Dao.

Cô ấy mặc váy lụa màu trắng, mái tóc dài để xoã trên vai, bên sau tai cài lông vũ trắng. Càng nhìn càng thấy đây đúng là hình tượng thiếu nữ thanh thuần. Cô ấy nhã nhặn dưới ánh đèn sân khấu, vừa bước ra là đám học sinh phía dưới hò hét.

Đặc biệt là học sinh lớp 13.

Kiều Lam đội sừng hươu cho mình, rồi nhìn lên Tống Dao đứng trên sân khấu đàn piano. Trong lòng thầm nghĩ cô ấy thực sự rất đẹp.

Cô đang chìm trong suy nghĩ, chợt sau lưng có người đập cô một cái. Kiều Lam quay người lại nhìn thì thấy đây là một bạn học mà cô không quen.

Bạn đó nói bên ngoài có người tìm cô.

Kiều Lam nhíu mày, nghĩ không ra được người nào có thể tìm cô. Ngoại trừ bạn bè trong lớp ra thì cô không có quen ai cả.

Nhưng cô nghĩ ra được ai rồi.

Cô từ từ rời khỏi vị trí ngồi để đi đến cửa ra vào của khán phòng. Dưới ánh đèn xanh tím, cô nhìn thấy bóng dáng ngồi xe lăn của chàng thiếu niên.

Kiều Lam sửng sốt, nhanh chân chạy đến bên câụ.

"Không phải cậu nói không tới sao?"

Kiều Lam rất bất ngờ trước sự hiện diện của cậu. Bởi vì chạy nhanh nên nhịp thở của cô còn chút hổn hển.

"Sao tự nhiên cậu lại đến đây. Có phải bác Trần đưa cậu đến đúng không?"

Dứt lời, cô ngẩng đầu lên thì thấy bác Trần đứng cách đó không xa, tầm 10m nhìn cô mỉm cười.

Kiều Lam cũng cười lại với bác Trần, rồi quay lại nhìn Đàm Mặc, thử hỏi cậu.

"Có chuyện gì sao?"

Bởi vì bác Trần đang ở đây nên Đàm Mặc sẽ không nói cậu đến xem chương trình mà là có chuyện gấp tìm Kiều Lam.

Đàm Mặc không lên tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Lam, nhìn lên cặp sừng hươu trên đầu cô ấy. Đàm Mặc cảm thấy cặp sừng hươu ấy trông thật đáng yêu. Kiều Lam ở trước mặt cậu, đôi mắt đang nhìn cậu. Hôm nay đẹp hơn thường ngày biết bao.

Đàm Mặc ít khi để ý đến vẻ ngoài của người khác. Cậu từ trước đến giờ đều không để tâm đến người này đẹp như thế nào mà người nọ xấu như thế kia. Nhưng ngày hôm nay, khi cậu nhìn thấy Kiều Lam, trong lòng chợt nghĩ đến hai chữ.

Đẹp thật.

Cậu không tự chủ được mà muốn ngắm cô nhiều hơn một chút. Qua hồi lâu, cậu lấy hộp quà nhỏ từ túi ra đưa cho cô.

"Quà của cậu."

Kiều Lam ngạc nhiên.

"Ngày mai cậu đưa cho tớ là được rồi, cần gì phải mắc công đến đây."

"Ngày mai không phải là đêm Bình An."

Đàm Mặc vẫn nhìn cô.

Kiều Lam cười, đưa tay nhận lấy hộp quà nhỏ, nhẹ nhàng nói.

"Cảm ơn nhé."

"Không cần cảm ơn."

Cậu thiếu niên đang nhìn cặp sừng hươu trên đầu cô, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Kiều Lam từ khán phòng nhìn theo bóng dáng bác Trần đẩy xe lăn Đàm Mặc ngày càng xa dần. Cho đến khi không còn thấy được họ nữa cô mới mở hộp quà ra.

Là sợi dây chuyền mặt trái táo ngọc bích được chạm khắc tinh tế.

Còn có lời chúc muộn màng trong đêm Bình An của cậu.

Kiều Lam, chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.