Dịch: Xiaoxin
Bà cụ vì một miếng thịt mà đau lòng không thôi, một đêm này phải chịu ủy khuất không có chỗ phát tiết, vì vậy mà bà cụ ở cửa chính chờ ông Kiều trở về để tố cáo tội danh của Kiều Lam.
"Mẹ mua đồ cho Nguyên nhi ăn, vừa quay đi là đã bị ăn hết rồi, mẹ nói nó chừa lại một ít cho Nguyên nhi, vậy mà nó chẳng chừa lại chút gì..."
Đầu mày ông Kiều vừa bắt đầu nhíu lạ thì bà Kiều nhanh miệng nói: "Chẳng phải là một miếng thịt thôi sao, ăn cũng đã ăn rồi, Nguyên nhi muốn ăn thì ngày mai mua lại là được rồi, không có mất bao nhiều tiền, đừng để người khác nghĩ nhà chúng ta ngay cả một miếng thịt cũng không mua nổi."
Bà cụ Kiều đau ở hai bên ngực, ý là đang ngầm nói bà đây keo kiệt à!
"Cái này là mẹ mua cho Nguyên nhi ăn!"
Bà cụ Kiều nhấn mạnh lại một lần nữa.
"Hôm nay Nguyên nhi ở tiệm cơm được bố nó làm cho ăn bao nhiêu món ngon, nó cũng chẳng lạ gì một miếng thịt bò." Bà Kiều giận dỗi quay đi, ông Kiều vốn dĩ đang tính mở miệng nói nhưng nghe bà Kiều nói hôm nay Nguyên nhi được ăn ngon, tâm tình lại tốt lên.
Tâm tình trở nên vui vẻ khiến ông cảm thấy bà cụ Kiều có vẻ thích làm quá mọi chuyện lên, chuyện này có lớn gì đâu.
Hơn nữa, về mức độ keo kiệt thì ông Kiều còn thua xa mười phần với bà cụ.
Thấy con trai không lên tiếng, bà cụ Kiều tức đến đầu óc đau hết cả lên.
Trước đây, bà Kiều sinh liền tù tì ra ba cô con gái, bà cụ Kiều ngày ngày đều trách mắng bà Kiều không thể sinh được con trai, ông Kiều cũng không đánh thì cũng là mắng bà. Đó chính là nguyên nhân khiến bà Kiều luôn cảm thấy thiệt thòi khi ở nhà họ Kiều. Sau này bà Kiều cuối cùng cũng sinh được con trai, thoát khỏi kiếp nô ɭệ, địa vị trong nhà được nâng lên. Trước kia ông Kiều cũng vì con trai mà không thuận mắt bà Kiều, tâm tư đều không đặt trong đầu.
Sau này bởi vì nhận được không ít tiền lễ vật từ đám cưới của hai cô con gái đầu, cho nên mấy năm nay ông đối xử rất tốt với bà Kiều.
Đứa con dâu này của bà đúng là ranh mãnh, thái độ con trai bà cũng đổi sang trạng thái đối nghịch với bà. Mấy năm trước nó rất nghe lời bà, nhưng dạo gần đây nó ngày càng chỉ biết nghe lời vợ.
Bà cụ Kiều ghiến răng ken két.
Tâm trạng của bà Kiều trở nên rất tốt khi thấy bộ dạng tức giận của bà cụ Kiều. Mấy năm nay, cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu ngày càng thuận buồm xuôi gió, bà vừa nói xong thì lại bồi thêm một câu
"Nhà chúng ta hiện tại cũng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc, mẹ cũng thật là, vẫn như trước kia tiết kiệm từng đồng từng cắc, chỉ là mấy chục tệ thôi mà, để lát nữa con đưa mẹ bù lại."
Bà cụ Kiều không chút suy nghĩ liền nói lại: "Bù cái gì mà bù, cũng là tiền của con trai tôi thôi!"
Ông Kiều vốn dĩ không hài lòng với Kiều Lam qua lời kể của bà cụ, kết quả lại bị dọa sợ khi vừa nghe thấy lời này của bà cụ, nhìn sang thấy vẻ mặt tổn thương của vợ mình liền cảm thấy bà cụ nói chuyện thật không cẩn trọng, nhất thời không vui liếc mắt nhìn bà cụ Kiều để bà không nói linh tinh nữa, rồi quay sang an ủi vợ mình.
Bà cụ Kiều tức đến đỏ mắt nhìn con trai và con dâu đi vào nhà, đứng ngây ngốc ở đó một rồi lâu rồi ôm cục tức trở về phòng.
Tức qua tức lại khiến bà ngủ không được, thế là mất ngủ cả đêm.
Kiều Lam không biết bà cụ Kiều lại nhận thêm một cục tức, ngủ một giấc ngon lành cho nên sáng hôm sau cô rời giường rất sớm. Bà Kiều vừa tỉnh dậy muốn vào nhà vệ sinh, vừa hay quay đầu lại nhìn thấy Kiều Lam, nhớ đến dáng vẻ thua trận của bà cụ ngày hôm qua, tâm trạng liền vui vẻ, lấy hai trăm tệ từ trong ví đưa cho Kiều Lam.
"Thẻ ăn chẳng phải hết tiền rồi sao, không còn tiền cũng không lên tiếng, con gầy như vậy lại khiến mẹ bị hiểu lầm là ngược đãi con cái, cầm lấy tiền đi, đừng để bà nội con thấy được, nếu không bà ấy lại lải nhải." Nói xong cũng chẳng để ý Kiều Lam nói cái gì, ngáp một hơi rồi quay trở về phòng ngủ.
Kiều Lam nhìn tiền trong tay, lại nhìn bà Kiều quay người bước vào phòng.
Tốt lắm, đã có tiền để mua đồ ăn.
Buổi sáng chưa đến 6h20, Kiều Lam đã đến lớp.
Buổi tự học sáng nay chỉ học thuộc môn Ngữ văn và Anh văn, nhưng trước khi vào tiết tự học buổi sáng thì khoảng thời gian này được tự do sắp xếp, gần đây Kiều Lam đều đã học thuộc cả chính trị, lịch sử, địa lý.
Mặc dù cô chỉ vừa học được mấy tháng nhưng còn mười mấy ngày nữa sẽ đến kỳ thi giữ kỳ. Kiều Lam vẫn đang cố gắng hết sức học tập chăm chỉ để có thể đạt được thứ hạng mà mình mong đợi.
6h40 trường học mới bắt đầu mở cửa, hiện tại vẫn còn chưa đến 6h20, trong lớp chỉ có lác đác vài học sinh ở nội trú. Ban đầu, họ còn cảm thấy kinh ngạc khi thấy Kiều Lam đến lớp sớm như vậy, nhưng bây giờ thì không cảm thấy có gì mới lạ.
Mấy tuần gần đây, Kiều Lam mỗi ngày đều đến trường rất sớm.
Hơn nữa không còn giống như trước kia đều tìm cách gần gũi với đám người Trần Diệu Dương, mỗi ngày đều xem sách, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Đám học sinh đó chỉ tụ tập là giỏi,bình thường mà nói thì điều kiện của học sinh nội trú đều tệ hơn so với học sinh ngoại trú, ngoại trừ vài người học rất giỏi. Ngoài đám nội trú và Trần Diệu Dương thì đám người Tần Dương hầu như không kết bạn với ai, bởi vì vậy mà bọn họ không biết Tần Dương là người cầm đầu đội ngũ cô lập Kiều Lam.
Đã lâu rồi mới gặp Kiều Lam, mấy người trao đổi ánh mắt xem như chào hỏi với nhau.
Hôm nay Kiều Lam muốn học thuộc một chút kiến thức chính trị, nhưng trong lớp hiện giờ rất yên tĩnh, cô lo lắng sẽ quấy rầy đến các bạn học, cho nên cô cầm sách đi ra khỏi lớp, tìm được một nơi tương đối rồi bắt đầu học bài.
Kết quả chưa học được gì thì nghe thấy ở phía sau có người gọi tên cô.
Từ khi cô xuyên sách, ngoại trừ giáo viên thì không có ai gọi tên cô, Kiều Lam có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì nhìn thấy nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đứng ở phía sau cô, nếu Kiều Lam nhớ không nhầm thì bạn học này cùng lớp với cô.
Cô bạn này liếc mắt đến cuốn sách chính trị trên tay cô, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, cười khẩy, "Cậu ở đây học bài?"
Kiều Lam vô cảm nhìn cô bạn đó, cậu ta đến đây nói nhảm sao?
Kiều Lộ không tin, Kiều Lam rõ ràng là người không thích học, hơn nữa có nhiều chỗ để học như vậy, tại sao lại đến chỗ này chứ, chỗ này là...
Kiều Lộ theo bản năng nhìn về hướng nhà ăn bên kia, không muốn cùng Kiều Lam tranh luận, "Cậu đừng ngồi học ở đây."
Kiều Lam cảm thấy cô bạn trước mặt này hình như có bệnh.
"Không đi."
"Cậu học to tiếng như vậy thì tôi làm sao học được!"
Xung quanh nhiều học sinh như vậy, so với cô còn lớn hơn mấy phần, sao cậu ta không kêu người khác đi.
Kiều Lam thở ra một hơi, khống chế bản thân
"Theo thứ tự đến trước, cậu không muốn nghe thì tự mình tìm chỗ khác."
Kiều Lộ hung hăng trừng mắt Kiều Lam, sau khi trừng xong đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Biết ngay là cậu cố ý đến đây, có giỏi thì nên đọc nhiều sách hơn đi, Trần Diệu Dương làm sao có thể để mắt đến cậu, vừa xấu người lại còn xấu nết!"
Nói xong thì thở phì phò chạy đi.
Kiều Lam: ...
Kiều Lam ngu ngơ.
Cô không phải là đang đọc sách à?
Hơn nữa cô đến đây xem sách thì liên quan gì đến Trần Diệu Dương?
Ngồi chờ gần đến 6h40, Kiều Lam thu dọn sách vở chuẩn bị vào lớp, quay đầu thì lại bắt gặp đám người Trần Diệu Dương từ nhà ăn phía sau bước ra.
Kiều Lam: ...
Cuối cùng cô cũng hiểu ý cô bạn đó rồi. 。
Đại khái thì đây là con đường mà mỗi sáng Trần Diệu Dương đều đi qua.
Kiều Lam nghĩ đến chuyện cô bạn vừa nói, đầu mày nhíu lại, có chút bực bội, vừa nhấc đầu lên thì bắt gặp ánh mắt đầy ý vị sâu xa của mấy nam sinh xung quanh Trần Diệu Dương, còn có vẻ mặt bực bội của Trần Diệu Dương.
Cậu bực bội cái rắm.
Cô mới là người bực bội đây nè.
Sau này sẽ không bao giờ đến chỗ quỷ yêu này học bài nữa.
Vì thế mà ngày hôm nay trong lớp lại truyền tin Kiều Lam có ý ra bên ngoài học bài để gặp Trần Diệu Dương nói chuyện phiếm. Kiều Lam không nói lời nào bước vào lớp học, đúng lúc gặp Đàm Mặc vừa mới đến lớp.
Mặc dù lần trước Đàm Mặc không nói chuyện với cô nhưng Kiều Lam vẫn chủ động chào hỏi Đàm Mặc.
Sau khi chào hỏi cậu ấy xong thì cô cũng không nói gì, chỉ cười cười, rồi xoay người đi vào lớp.
Ánh mắt Đàm Mặc thâm trầm nhìn theo bóng dáng Kiều Lam một hồi lâu.
Đây là lần thứ năm cô ấy chủ động chào hỏi cậu.
Cô không phải cố ý tìm đến cậu, mà chỉ là tình cờ gặp được sẽ tự nhiên nói chào buổi sáng hay buổi trưa tốt lành với cậu, nhưng Đàm Mặc từ đầu đến cuối đều không lên tiếng đáp lại.
Cậu đã từ chối rất nhiều lần, nhưng tại sao cô vẫn cứ phải nhất định nói chào buổi sáng với cậu
Có phải cô nhìn không ra cậu muốn cách xa cô, nhìn không ra được bản thân cậu không thể trả lời cô sao.
Ngay từ đầu, Đàm Mặc đã quyết định sẽ đem bản thân giấu đi, đã quyết định sau này sẽ không bao giờ tin tưởng thiện chí của bất kì người nào, vì thế mà không còn ai muốn cùng cậu nói chuyện.
Mẹ cậu nói, làm như vậy sẽ khiến bản thân bỏ qua rất nhiều người đối xử tốt cậu. Nhưng Đàm Mặc không hối hận.
Bởi vì kể từ khi cậu từ chối hết tất cả, thì những lời tổn thương cũng từ đó mà biến mất.
Trên thế giới này trừ mẹ ra, sẽ không ai vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với cậu.
Khoảng thời gian mười lăm năm, Đàm Mặc đã sớm thấy được lòng người vốn không kiên định. Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn nhận lấy tất cả điều này.
Tựa như sự chủ động của cô gái này, có lẽ lần sau sẽ biến mất còn không dấu vết.
Đàm Mặc rũ lông mi, lặng lẽ đẩy xe lăn về chỗ ngồi của mình.
Thế nhưng vận mệnh khiến cô gái này không giống như bao người khác.
Hai ngày sau, vào một buổi chiều nọ, Đàm Mặc vẫn như cũ đẩy xe lăn trong sân trường, bất chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Kiều Lam đứng ở một nơi cách cậu tầm hơn hai mét, chào cậu.
"Buổi trưa tốt lành."
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, trầm mặc như cũ.
Kiều Lam cũng dần quen với thái độ của Đàm Mặc, hoặc có thể dạo gần đây bạn học trên lớp thì phớt lờ cô, về đến nhà lại không thể nói chuyện được với ai, mà Kiều Lam lại là kiểu người hoạt ngôn.
Kiều Lam từng bước, từng bước đến gần Đàm Mặc, "Để tôi đẩy cậu."
Ngón tay Đàm Mặc nắm chặt xe lăn, dáng vẻ tựa như đối mặt với kẻ thù.
"Tránh ra!"
Cậu không quan tâm đến cô gái này là ai, nhưng cậu không thể không để tâm đến lý do vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác muốn tiếp cận cậu.
Đối với cậu, tất cả sự quan tâm đều luôn ẩn giấu nguy cơ.
Kiều Lam nhìn dáng vẻ căng thẳng của Đàm Mặc, đột nhiên cô nhớ lại ngày hôm đó, cô cũng chủ động như vậy.
Rất rõ ràng, Đàm Mặc kháng cự lại tất cả người muốn tiếp cận cậu.
Kiều Lam lui về sau.
Cô không phải là người không biết nói chuyện, nhưng khi đối diện với Đàm Mặc, cô không biết bản thân nên mở lời ra sao, sợ bản thân nói ra những lời khiến cậu không vui. Cô quay đầu nhìn Đàm Mặc.
Tóc mái dài che khuất đôi mắt, mũi cao thẳng nhìn rất đẹp, miệng đang mím lại thành hình vòng cung lạnh nhạt, môi hơi khô.
Môi khô.... Kiều Lam nhìn ly nước trong tay, nghĩ đi nghĩ lại rồi mới nói, "Cậu có muốn uống nước không? Mình có thể giúp cậu rót nước."
Cô vừa dứt lời, đồng tử Đàm Mặc co rút lại, tựa như nghe thấy âm thanh tàn nhẫn nhất, ngón tay gắt gao bám chặt lấy xe lăn. Trong nháy mắt, xe lăn loạng choạng lệch ra khỏi đường thẳng.
Âm thanh Đàm Mặc rét lạnh như mùa đông tháng mười hai.
"Không cần."
"Cách xa tôi một chút."
Kiều Lam ngây người nhìn bóng dáng Đàm Mặc xa dần, mặc dù cậu chỉ nói có hai câu, nhưng Kiều Lam vẫn cảm nhận được cậu đang tức giận.
Cô làm Đàm Mặc tức giận.
Nhưng Kiều Lam nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra được mình đã chạm vào nỗi đau nào của Đàm Mặc.
Cô chỉ mới nói có ba câu, Kiều Lam phân tích đi phân tích lại ba câu đó, vẫn không nghĩ ra được.
Cuối cùng cô nói sai chỗ nào?