Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 60

Giang Gia Niên đứng ở bên người anh, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: "Chúng ta muốn đi gặp ai vậy?"

Cô không bất kỳ cái gì. Không hỏi vừa rồi là ai, cũng không hỏi vì sao thái độ của anh với người kia lại ác liệt như vậy. Cô chỉ hỏi hôm nay bọn họ muốn tới gặp ai, vấn đề vô cùng bình thường.

Tay Hạ Kinh Chước rũ tại bên người chậm rãi nắm thành quyền, ánh mặt trời núi rừng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, anh không nói chuyện, chỉ giữ chặt cổ tay cô đi về phía sau phòng nghỉ, phòng ở được thiết kế giữa núi rừng, từ cửa sau đi ra chính là một cánh rừng vô cùng mỹ lệ, mùa thu đúng là mùa thu hoạch, nơi chốn đều tràn ra sức sống, cũng chính ở nơi tràn ngập sự sống như vậy, trong một góc cánh rừng, dựng một khối bia mộ.

Đi đến trước mộ, Giang Gia Niên nhìn chăm chú vào ảnh chụp trên bia mộ, bỗng nhiên nghĩ đến ảnh chụp gia đình từng nhìn thấy trong rương hành lý của Hạ Kinh Chước.

Trên bức ảnh, một thiếu niên nhỏ tuổi ôm di ảnh của một người phụ nữ, đứng bên cạnh thiếu niên là một người phụ nữ khác có vẻ không hợp nhau, hiện giờ ảnh chụp trên bia mộ, chính là người phụ nữ trong di ảnh kia.

Cô vẫn nhớ rõ dòng chữ đằng sau bức ảnh kia.

Trung thu năm 1998, tiệm chụp ảnh Hòa Bình Giang Thành.

Năm 1998.....Khi đó cô bao nhiều tuổi? Hình như mười một tuổi, đang đi học.

Vậy Hạ Kinh Chước thì sao? Anh còn nhỏ tuổi hơn cô, hẳn chính là thiếu niên trong ảnh chụp kia.

Người phụ nữ trên bia mộ lại là ai của anh?

***

Mùa thu trên núi có chút lạnh lẽo.

Giang Gia Niên ăn mặc đơn bạc, đứng một lúc liền bắt đầu lạnh.

Hạ Kinh Chước rõ ràng đang nhìn bia mộ, lại giống như có thể cảm giác được tất cả xung quanh, trực tiếp cởi bỏ áo khoác tây trang, khoác lên trên vai cô.

"Tôi không lạnh." Giang Gia Niên vội vàng thấp giọng nói.

Hạ Kinh Chước nhìn phía trước mặt không đổi sắc nói: "Em đang phát run."

Cô cứng người, cúi đầu có chút hậm hực.

Đến đây hai người cũng không nói gì nữa, trong rừng lâm vào một mảnh trầm mặc, ở một nơi như vậy, mặc dù không nói lời nào cũng đủ cảnh đẹp ý vui, rốt cuộc cảnh đẹp như vậy không thể thấy được nhiều lắm trong thành phố.

Nhưng thời gian trầm mặc quá lâu cũng không phải chuyện tốt, Hạ Kinh Chước rõ ràng đang hãm sâu vào hối ức nào đó, trạng thái cũng không tốt, anh còn phải lái trực thăng đưa cô về, nếu vẫn luôn duy trì trạng thái này, Giang tiểu thư hẳn là cần phải vì an toàn của chính mình mà suy xét một chút.

Đúng vây, cô chỉ là suy nghĩ vì an toàn của chính mình mới đi nắm tay anh, tuyệt đối tuyệt đối không phải bởi vì đau lòng hay lý do cổ quái nào khác.

Hiển nhiên, Hạ Kinh Chước cũng bị động tác đột ngột của cô làm cho hoảng sợ, anh kinh ngạc mà chuyển mắt qua nhìn cô, Giang Gia Niên ngoảnh mặt nhìn chỗ khác nói: "Tay anh cũng thật lạnh, đều đã vào thu, mùa thu Giang Thành qua rất nhanh, chẳng mấy nữa sẽ bắt đầu lạnh, anh vẫn nên là mặc nhiều thêm chút."

Chỉ là bởi vì lạnh sao.

Hạ Kinh Chước lẳng lặng mà nhìn cô, không nói lời nào, bên tai Giang Gia Niên phiếm hồng, một lát sau mới nói: "Tôi có thể đoán không đúng, nhưng vị này hẳn là.....Là mẹ anh đi."

Giang Gia Niên thoạt nhìn là một người phụ nữ ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều có thể bảo trì kiên định không làm cho người khác chán ghét.

Cô có điều kiện vô cùng tốt cùng tiêu chuẩn xã giao tập mãi thành thói quen, cô rất biết xem xét thời thế, biết khi nào nên nói cái gì.

Nhưng lúc này cô giống như không đủ thông minh, nhìn bộ dáng Hạ Kinh Chước liền biết không nên nhắc đến những việc này, nhưng cô vẫn nói ra, loại cảm giác không bình thường này, có lẽ liên quan đến việc cô đột nhiên cầm tay anh.

Hạ Kinh Chước rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên chỗ tay hai người đang giao nhau, vẫn cứ im lặng.

Loại thời khắc này, im lặng liền chính là đồng tình.

Người trên ảnh chụp bia mộ, thật là mẹ anh.

Như vậy, việc này cũng có thể hiểu được một phần lý do vì sao anh có thái độ ác liệt với ba anh như vậy.

Mẹ anh qua đời, mà từ ảnh chụp trước đó có thể thấy qua đời từ rất sớm, nhưng trong ảnh chụp kia còn có người phụ nữ khác, bởi vậy có thể đoán được có thể sau khi mẹ anh qua đời không lâu, thậm chí là trước khi qua đời, ba anh cũng đã có người phụ nữ khác.

Chuyện xưa sẽ luôn có cùng một khuôn sáo như vậy sao? Người đàn ông phản bội gia đình, sau khi vợ qua đời đương nhiên không được con trai tha thứ, nhưng cũng không đến mức qua nhiều năm như vậy vẫn khó có thể ở chung đi.

Giang Gia Niên do dự mãi, cuối cùng vẫn nói với anh: "Thoạt nhìn bà hẳn là người hôm nay anh muốn tôi tới gặp."

Gió nhẹ trong rừng thổi phất qua, Hạ Kinh Chước  xoay người nhìn về một bên, giống như không nhìn mộ bia, liền không có áp lực lớn như vậy.

"Đúng vậy, tôi muốn kết hôn với em, liền phải có trách nhiệm với em, cho nên mang em tới gặp người nhà của tôi."

Người nhà của anh chỉ gồm mẹ của anh, không có người ba kia, anh đối với người đàn ông kia quả thực hận thấu xương.

Giang Gia Niên im lặng mà nhìn thoáng qua mộ bia, người phụ nữ trẻ tuổi trên ảnh chụp cười đến phóng khoáng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, cũng chỉ có gien tốt như vậy mới có thể sinh ra Hạ Kinh Chước hoàn mỹ đi.

"Em không cần an ủi tôi."

Anh giống như hiểu rõ gì đó, từ khi cô chủ động nắm tay anh, chủ động nhắc tới sự kiện kia không khó nhìn ra suy nghĩ của cô.

Anh hạ giọng, nặng nề nói, "Nhiều năm như vậy tôi đã buông chuyện này xuống. Tôi sẽ không tiếp tục cảm thấy khổ sở, bà ấy tuy rằng không thể tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, nhưng tôi cảm thấy bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh, tôi không cô đơn."

Tôi không cô đơn.

Rõ ràng đang nói rằng anh cũng không cô đơn, những giữa những hàng chữ lại lộ ra cảm giác tịch liêu nồng đậm.

Giang Gia Niên không thích xen vào chuyện nhà người khác, cũng không biết an ủi người khác, nếu để cô phân tích lợi hại của một việc, cô còn có thể làm được tốt hơn một chút.

Chỉ là mặc dù chính mình không am hiểu, làm cũng rất vụng về, nhưng hiện tại cô vẫn muốn thử một chút.

"Đúng vậy, anh không cô đơn." Đầu tiên là cô tán thành một chút, sau đó từ nắm tay anh chậm rãi chuyển thành mười ngón tay giao nhau, cô rõ ràng thấy đáy mắt anh dao động, ánh mắt liễm diệm lộ ra một chút dao động, lúc này Giang Gia Niên nói, "Mọi người đều nói hai chữ bỏ được là phân không được, mất đi cái gì đó liền sẽ được đền bù lại một cái gì khác. Cho nên thật sự anh không cần cảm thấy cô đơn, mẹ anh tuy rằng đi rồi nhưng để lại anh, anh thay bà ấy tiếp tục sông, tiếp tục ngắm nhìn thế giới này, anh đối với chính mình tốt một chút, cũng xem như không cô phụ bà."

Kỳ thật loại lời nói an ủi này không phải chưa từng có người nói với Hạ Kinh Chước, nhưng lời nói từ miệng Giang Gia Niên, giống như vô cùng khác biệt.