Đàm Hữu từ chối Hạnh Gia Tâm, cũng đuổi nàng ra khỏi phòng.
Lúc này Hạnh Gia Tâm làm nũng cũng vô dụng, Đàm Hữu đen mặt, nhìn rất hung dữ nha.
Hạnh Gia Tâm bưng DV về tới phòng mình, bàn tay xoay ngược màn ảnh lại đối diện mặt mình: "Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, thất bại."
Bất quá cũng may nàng có dự kiến trước, trước khi vào phòng liền mở DV, cho nên hiện tại tốt xấu cũng chụp được một chút bộ dáng của Đàm Hữu.
Từ lúc đẩy cửa khi cô đang ghé vào trên giường đến nhảy dựng lên đi toilet, đến sau lại hơi hơi cau mày nói chuyện với nàng.
Đàm Hữu nhưng... Thật là đẹp mắt nha...
Hạnh Gia Tâm ôm DV nằm ngã vào trên giường, replay một lần lại một lần, xem đủ rồi mới thật cẩn thận mà thu máy.
Dùng chăn che mình lại, tưởng tượng Đàm Hữu đang ngủ ở cách vách, liền nhịn không được vui vẻ.
Đại khái là bởi vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều, cho nên đêm nay Hạnh Gia Tâm lại mơ thấy Đàm Hữu.
Lần này rõ ràng là bộ dáng khi trưởng thành, Đàm Hữu ép nàng vào góc tường, sau đó bắt được tay nàng.
Ánh mắt cô nhìn nàng tràn ngập sự dụ hoặc khó có thể ngăn cản, Hạnh Gia Tâm cảm thấy nhất định cô đang triệu hoán nàng, cho nên nàng thuận theo triệu hoán thò lại gần hôn lên môi Đàm Hữu.
Đúng, nàng vẫn muốn hôn vào nơi này. Nàng còn nhịn không được mà muốn nếm thử đầu lưỡi mềm mại của cô. Nàng muốn Đàm Hữu hoàn toàn đè lại đây, ngăn chặn thân thể của nàng, sau đó dùng đôi tay đầy vết chai của cô, chậm rãi mơn trớn thân thể nàng.
"Ưʍ..." Hạnh Gia Tâm ưm ra tiếng.
Đàm Hữu đột nhiên lại mở bừng mắt.
Lần này không có người đẩy cửa phòng cô, trong phòng an tĩnh không có thanh âm quái dị, cô bị giấc mơ của mìn làm bừng tỉnh.
Trái tim đập thật sự nhanh, một chút một chút, đập đến ngực đau, Đàm Hữu nâng một bàn tay lên ngăn chặn nó, ngược lại cảm nhận càng rõ ràng.
Thật là không dám tin được, không dám tưởng tượng, trong mơ cô lại sẽ làm chuyện như vậy.
Một người cơ hồ chưa từng lâm vào mộng xuân lúc tuổi dậy thì, một khi bắt đầu làm mộng xuân, thế nhưng lại hoang đường và mãnh liệt như thế.
Xúc cảm mềm mại kia thật sự làm người ta điên cuồng, Đàm Hữu căn bản không cách nào khống chế mình đi cọ xát, đi va chạm...
Dựa! Ngươi tên ngu ngốc này! Đâm ngươi cái đầu quỷ, lung tung rối loạn!
Tay Đàm Hữu đè ở ngực nắm thành quyền, hung hăng mà đấm vào đầu mình.
Ngươi mẹ nó là nữ mà, vậy mà lại đáng khinh hạ lưu như vậy.
Đối tượng vẫn là... Người bạn thân một lòng đối xử tốt với người.
Linh hồn và thân thể Đàm Hữu đều chịu đựng nhiệt liệt tàn phá, cô ngủ không được, nói chính xác hơn, cô không dám ngủ.
Hạnh Gia Tâm liền ngủ ở cách vách, cô không muốn đại não của mình tiếp thu tín hiểu không hiểu ra sao, sau đó làm ra chuyện không thể hiểu nổi.
Đàm Hữu lại một lần nữa vọt vào toilet, mở nước lạnh rửa mặt, hoàn toàn làm mình thanh tỉnh.
Thở ra một hơi thật dài, 90% may mắn cùng 9% phiền muộn, chỉ là mơ mà thôi.
1% dư lại kia là cái gì, Đàm Hữu cũng không nghĩ ra.
Hừng đông ngày thứ hai, Hạnh Gia Tâm nhìn quầng thâm mắt của mình trong gương, cẩn thận mà dùng kem che khuyết điểm che dấu nó.
Mặc quần áo xong trang điểm hoàn tất, vẫn là cô gái xinh đẹp tràn đầy sức sống kia.
Hạnh Gia Tâm đối diện gương cười cười, thử nói một câu lời chào "Buổi sáng tốt lành", luyện tập bảy tám lần, lúc này mới ra cửa phòng.
Dưới lầu giống như có tiếng động, còn có mùi hương mê người bay lên. Hạnh Gia Tâm kinh hỉ mà đi xuống, kết quả mới vừa đi ra hai bước, bị một tiếng mở cửa phòng đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp.
Đàm Hữu mới vừa đẩy cửa ra tới, nhìn đến nàng, ngẩng đầu, ánh mắt quơ quơ.
"Mới thức à." Hạnh Gia Tâm quên mất câu "buổi sáng tốt lành" đã chuẩn bị tốt.
"Ừm." Đàm Hữu hừ một tiếng, sau đó xoay người liền đi hướng dưới lầu.
Hạnh Gia Tâm muốn đuổi theo, nhìn đến eo Đàm Hữu lắc lư dưới áo lông, lại dừng lại.
Đàm Hữu thân cao chân dài, ngày thường đều mặc quần áo thoải mái rộng thùng thình, nhưng điều hoà trung ương trong phòng đủ ấm, cô ăn mặc cái áo lông mỏng, lại rộng thùng thình cỡ nào vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng vòng eo.
Còn có đặt bên cạnh eo sườn, ngón tay thon dài.
Hạnh Gia Tâm yết hầu động đậy, mặt đỏ như tôm luộc chín, nàng cưỡng bách mình thay đổi tầm mắt.
Từng tiếng bước chân Đàm Hữu đi xuống lầu giống như đập vào trái tim nàng, thật nhanh, liền hoàn toàn biến mất ở phạm vi nàng có thể nhìn đến.
Nhưng tròn đầu Hạnh Gia Tâm vẫn không chịu khống chế mà nghĩ tới cảnh tượng trong mộng tối hôm qua.
"A a a a..." Nàng dùng sức vỗ vỗ mặt mình, làm chính mình khôi phục bình thường.
Đàm Kỳ từ trên lầu đi xuống, đi ngang qua vừa lúc thấy được một màn này, cười rộ lên: "Tỷ tỷ, chị đang giành vinh quang cho bộ môn mát xa sao?"
Hạnh Gia Tâm không hề chướng ngại mà trong vòng một giây đổi thành mặt không cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừm."
"Con gái các chị thật thần kỳ." Đàm Kỳ bám lan can nhìn xuống, "Nhưng chị xem Đàm Hữu liền chưa bao giờ dưỡng da."
"Làn da cô ấy tốt, không cần dưỡng da." Hạnh Gia Tâm mắt mù mà thiên vị.
Đàm Kỳ cười cười, đôi mắt cong cong hỏi Hạnh Gia Tâm: "Tỷ tỷ, vậy chị xem làn da em có tốt không? Em còn trắng hơn cả Đàm Hữu đó."
"Không tốt." Hạnh Gia Tâm mặt lạnh, "Lông môi nhiều."
"Cái gì mà lông môi! Em đây là râu!" Đàm Kỳ vọt tới lầu hai, "Râu! Tượng trưng cho đàn ông!"
"Nga." Hạnh Gia Tâm bước ngang qua người hắn đi xuống lầu, "Vậy đặc điểm nam tính của cậu không quá rõ ràng."
Đàm Kỳ sáng sớm sắp biến thành con cá nóc.
Râu chả hắn xác thật không quá nhiều, ngày thường cạo sơ qua là rất sạch sẽ, nhưng đương nhiên không thể so với loại sạch sẽ của con gái.
Phiêu Lượng tỷ tỷ so sánh hắn với cô gái lôi thôi lếch thếch, hoặc là so sánh hắn với nam sinh ẻo lả, thật là quá đáng!
Không cảm giác được một chút nào mị lực giống đực vừa bồng bột lại phấn chấn mà trên người hắn phát ra sao!
Đàm Kỳ đi theo phía sau Hạnh Gia Tâm, lại không dám làm gì nàng, dứt khoát nhảy đến bên người Đàm Hữu, hung hăng vỗ cô một cái.
Đàm Hữu xoay người liền bóp lấy cánh tay hắn, khá dùng sức: "Mới sáng sớm phát điên gì vậy?"
Đàm Kỳ xoa xoa cánh tay qua lại: "Hai chúng ta làn da ai tốt hơn?"
"Sao ngươi gay quá vậy," Đàm Hữu nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi so làn da với ta?"
Đàm Kỳ cao giọng: "Ai gay ai gay, là Phiêu Lượng tỷ tỷ nói da ngươi đẹp hơn ta!"
"Thẳng nam sẽ không để ý làn da mình có đẹp bằng con gái hay không như vậy." Đàm Hữu cúi đầu, cũng không nhìn Hạnh Gia Tâm, "Được rồi, chuẩn bị ăn cơm."
Người bận việc trong phòng bếp chính là Tiếu Mỹ Cầm, bà lớn tuổi giấc ngủ ngắn, ở nhà người khác nên vẫn có chút ngượng ngùng.
Có thể làm thêm được việc gì thì làm nhiều một chút, người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng, cho nên bà sớm đã rời khỏi giường, quét tước nhà ở trước sau một chút, liền vào phòng bếp.
Bà chỉ biết làm bữa sáng kiểu Trung Quốc cơ bản nhất, chỉ có thể tận lực nấu cháo mềm mại hơn một ít, canh trứng hấp hơi hoạt hoạt nộn nộn, mấy món ăn sáng chay mặn phối hợp, cẩn thận điều chỉnh hương vị.
Sau khi đồ ăn dọn lên bàn, Hạnh Gia Tâm lại khoa trương mà "Oa!" một tiếng.
Tiếu Mỹ Cầm nhanh chóng nói: "Nhanh ăn đi."
Hạnh Gia Tâm lập tức thúc đẩy chiếc đũa, nếm một ngụm híp mắt cười một chút, nghẹn rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: "Ăn ngon!"
Tới lúc này, Tiếu Mỹ Cầm và Đàm Kỳ cuối cùng đã xác định, cô gái xinh đẹp vừa có tiền vừa thông minh này, là cái đồ tham ăn có khẩu vị cực dễ, không hề bắt bẻ chút nào.
Có ăn ngon liền vui vẻ.
Bốn người quét sạch bàn ăn, lần này là Đàm Kỳ chủ động đứng dậy thu dọn chén đũa rửa chén. Hạnh Gia Tâm cọ cọ đến bên cạnh Đàm Hữu: "Mình chưa từng rửa chén có phải không tốt lắm?"
Nàng vừa tới gần, mùi hương kia cũng nhích lại gần, đây là hương vị trong giấc mơ của Đàm Hữu, là hương vị trên cái giường ở phòng cô. Đàm Hữu hít sâu một hơi, nhấc chân nhích qua bên cạnh: "Không có việc gì."
Trốn tránh quá rõ ràng, Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô, muốn hỏi cô làm sao vậy, nhưng vừa trông thấy mặt Đàm Hữu, liền hỏi không ra.
Mặt đỏ, trên người nóng lên, ánh mắt cũng chưa chạm nhau thì đã có một cảm giác khó có thể miêu tả, nhảy nhót ở trong cơ thể, kích động đến thân thể không quy luật mà nhảy dựng lên.
Hạnh Gia Tâm chạy nhanh xoay người đi đến bên cạnh, cách xa bầu trong khí có từ trường của Đàm Hữu, cuối cùng mới có thể hô hấp thông thuận.
Trong đầu nàng toát ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, Đàm Hữu trốn tránh nàng, có thể nào là vì cùng một nguyên nhân giống nàng bây giờ không.
Anh... Tim đập đến sắp nổ tung.
Hạnh Gia Tâm đồ ngốc nhà ngươi, suy nghĩ nhiều quá rồi.
Giữa hai người kết nối mọi người đã xảy ra vấn đề, toàn bộ bầu không khí trong phòng đều kỳ quái lên.
Đàm Hữu mở TV, nhét điều khiển từ xa vào trong tay Tiếu Mỹ Cầm: "Mẹ, xem TV."
Tiếu Mỹ Cầm cũng không đổi đài, chỉ là tiết mục tin tức, bà nhìn một hồi lâu.
Đàm Hữu liền đứng ở bên người bà, dựa vào sô pha nhưng cũng không ngồi xuống, phát ngốc xong rồi lấy điều khiển từ xa qua, thay đổi một bộ phim gia đình.
Cô không có nhìn Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm liền ở một góc khác trong phòng khách, nơi đó có một bồn hoa lớn, nghe tiếng Hạnh Gia Tâm đang dùng thùng tưới nhỏ rửa từng cái lá cây cho bồn hoa.
Đàm Kỳ hoàn thành nhiệm vụ rửa chén với tốc độ mau, từ trong phòng bếp đi ra, vui vẻ mà hô một câu: "Rửa xong rồi."
Kết quả mọi người từng người đều lo làm việc của họ, không ai đáp lại hắn.
Đàm Kỳ sờ sờ chóp mũi, chạy đến ngồi xuống sô pha, mở ra chủ đề: "Mẹ mẹ xem cái này có ý nghĩa gì chứ, người phụ nữ này muốn nhào vào anh rể của cô ta rồi."
"Đừng nói bậy." Tiếu Mỹ Cầm nói, "Em gái này là người tốt."
"Ai, mẹ còn không tin." Đàm Kỳ tới hứng thú, "Mẹ xem ánh mắt kia, còn có xu thế đi hướng này, con nói cho mẹ biết, nếu là tập sau cô ta không có một chân với anh rể, con lấy tên của con viết ngược lại."
Nói xong hắn ngồi xuống bên người Tiếu Mỹ Cầm đi đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay bà: "Cái này là TV Internet, con mở mấy tập sau cho mẹ xem con nói đúng không."
Tiếu Mỹ Cầm đánh tay hắn: "Ta không cần, tránh qua một bên đi."
Đàm Kỳ quay đầu qua một bên kêu Hạnh Gia Tâm: "Tỷ tỷ, chị không qua đây cùng xem TV sao?"
"Không được." Hạnh Gia Tâm cũng không quay đầu lại.
Đàm Kỳ quăng một ánh mắt cho Đàm Hữu, một nhà bọn họ chiếm địa bàn của người ta, để người ta đứng ở trong góc tưới hoa, hình ảnh này thấy thế nào cũng không hài hòa.
Nhưng hắn biết hắn không có khả năng kêu được Phiêu Lượng tỷ tỷ, vẫn cần Đàm Hữu ra tay.
Đàm Hữu cúi đầu ho hai cái, bình tĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình xác thật làm không đúng.
Buổi tối mơ thấy cái gì, lại không phải đã xảy ra cái đó, cô đột nhiên không thể hiểu được mà vắng vẻ Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm lại mẫn cảm như vậy, nhất định đã cảm giác được.
Lại ngẩng đầu thấy dáng người gầy gầy kia tinh tế xoa từng phiến lá lớn, cùng bầu không khí hoà thuận vui vẻ bên này hình thành đối lập rõ ràng, trong lòng càng thêm áy náy.
Một giấc mộng xuân mà thôi, cô sẽ không thật sự đi dâʍ ɭσạи Hạnh Gia Tâm.
Đàm Hữu đi qua, tận lực làm động tác của mình thật tự nhiên, tới sau lưng Hạnh Gia Tâm, giơ tay chọc chọc vai nàng.
Tiếp xúc thân thể nhỏ nhất.
Hạnh Gia Tâm không quay đầu lại, chỉ là nho nhỏ giọng hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay không phải muốn đi mua đồ sao?" Giọng Đàm Hữu cũng rất thấp, cô còn không có quên kế hoạch tác chiến của hai người, "Đợi lát nữa chúng ta đi, cậu liệt ra một danh sách đồ mà cậu muốn mua, bằng không sẽ quên."
"Được, được." Hạnh Gia Tâm nói hai tiếng liên tiếp, sau đó xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
Lần quay đầu này, Đàm Hữu gần trong gang tấc, hai người mắt đối mắt, Hạnh Gia Tâm mắt ngập nước, Đàm Hữu...
Hạnh Gia Tâm nhíu nhíu mày, quầng thâm mắt của Đàm Hữu sao lại còn đậm hơn so với nàng?
"Cậu, tối hôm qua không ngủ được sao?" Hạnh Gia Tâm hỏi.
Đàm Hữu trong đầu lảo đảo một cái, luôn cảm giác bí mật của mình sắp bị chọc thủng, nhưng lý trí làm cô hết sức bình tĩnh: "Có chút không quen giường."
"Mình giúp ngươi che lại một chút." Hạnh Gia Tâm nói.
Cái này thật là ý tưởng trực tiếp nhất cử nàng, Hạnh Gia Tâm thề với lòng, nàng tuyệt đối không phải cố ý muốn gần gũi Đàm Hữu.
Vì làm cho chính mình xinh đẹp, nàng học trang điểm một thời gian rất lâu, xem qua một đống lớn video, sau đó không ngừng thử nghiệm, tìm được kiểu trang điểm thích hợp với mình nhất.
Cũng giống như làm một đề tài nào đó, khi thí nghiệm thành công trên một đám đối tượng thực nghiệm, người ta luôn sẽ gấp không chờ nổi mà muốn đi tiến hành thực nghiệm trên đối tượng khác, để nghiệm chứng xem lý luận của mình có chính xác hay không.
Cho nên hiện tại đối với Đàm Hữu, nhất định cũng là như thế!
Hạnh Gia Tâm yên lặng mà hít sâu, rốt cuộc tìm về được một chút bình tĩnh cần có khi làm thực nghiệm.
"Che thế nào?" Đàm Hữu không hiểu cái này, cơ hồ là hỏi theo bản năng.
"Phấn che có rất nhiều loại màu sắc, cậu cái này hơi thiên vàng một chút, dùng màu tím."
Đầu Đàm Hữu vốn dĩ đã phản ứng chậm chạp: "Ừm... Hả?"
Hạnh Gia Tâm xoay người: "Cậu nghe theo mình là được rồi."
Nàng cộp cộp cộp mà đi lên lầu, Đàm Hữu xoa xoa mặt, chậm mấy nhịp mà theo đi lên.
Hạnh Gia Tâm vào là phòng của chính nàng, cửa phòng rộng rãi mở ra, Đàm Hữu vừa vào cửa, phát hiện bộ giường chăn của người này thế nhưng giống bộ của cô ở phòng bên cạnh như đúc.
Hồng hạc màu hồng nhạt, hương thơm trong phòng cũng không có sai biệt.
Cô có chút không được tự nhiên mà ho một cái.
"Làm sao vậy?" Hạnh Gia Tâm hỏi cô, "Giọng nói không thoải mái sao?"
"Không có không có."
Hạnh Gia Tâm vẫy tay với cô: "Cậu, lại đây, ngồi ở đây."
Một cái bàn trang điểm bày đầy chai lọ vại bình, Đàm Hữu đi qua, nhìn đến chính mình trong gương, có chút giật mình: "Trang điểm sao?"
"Ừm, cần phải làm lót nền đơn giản, như vậy phấn che sẽ có vẻ tự nhiên."
"Không cần đâu," Đàm Hữu cười rộ lên, "Mình trang điểm khẳng định sẽ rất kỳ quái."
"Sẽ không." Hạnh Gia Tâm nhìn cô, "Cậu lớn lên rất đẹp."
"Cậu nghiêm túc à?" Đàm Hữu vẫn nhìn chằm chằm gương.
"Nghiêm túc." Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm mặt cô.
Đàm Hữu nhất thời không biết nói cái gì, hai người im lặng xuống.
Thật lâu sau, Hạnh Gia Tâm nói: "Thử xem đi."
Đàm Hữu nhìn đến gương mặt nàng trong gương đỏ bừng, không biết là bị màu sắc trong căn phòng này tô điểm, hay là hôm nay Hạnh Gia Tâm trang điểm chính là xinh đẹp phấn nộn như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút khát nước: "Thôi được rồi, cho cậu chơi."
Hạnh Gia Tâm thật vui vẻ, nàng có chút luống cuống tay chân mà cầm một đống đồ vật ra.
"Chúng ta trước tiên bổ sung nước." Nàng nói, "Mình xem trạng thái làn da của cậu..."
Vừa nói ngón tay liền điểm ở trên mặt Đàm Hữu, nhẹ nhàng vừa trợt, lại lạnh lại mềm.
Kích đến Đàm Hữu đều sắp nổi da gà.
"Khá, khá tốt." Hạnh Gia Tâm nói chuyện lắp bắp, "Không khô, cũng không dầu, cơ sở dễ chịu là được."
Nàng đổ kem dưỡng ẩm vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó bàn tay đặt ở trên mặt Đàm Hữu, ôn nhu xoa đều.
Đàm Hữu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Kế tiếp là cách ly..." Hạnh Gia Tâm nói, chấm từng chút ở trên mặt Đàm Hữu, sau đó dùng một cái viên bọt biển hình trứng tròn tròn tán ra.
"Phấn che..." Hạnh Gia Tâm giống như một beauty blogger, mỗi khi làm động tác nào đều phải giải thích một chút, "Chấm lên nơi cần che đậy, nhất định không cần bôi quá mạnh, sẽ vô dụng."
Đàm Hữu cũng không nhìn gương được, cô nhắm mắt lại.
"Phấn nền..." Hạnh Gia Tâm tiếp tục.
Lần này, nàng dựa gần, khom lưng dựa gần cô, có thứ gì đó mềm mụp đè lên bả vai Đàm Hữu.
Cái gì, đó là cái gì...
Loại mùi vị và cảm xúc này, Đàm Hữu đột nhiên mở mắt: "Còn có bao nhiêu tầng?"
"Lập tức liền xong." Hạnh Gia Tâm dừng tay đang lau một nửa phấn nền lại, "Cuối cùng đắp một tầng phấn cố định."
"Được, nhanh lên." Đàm Hữu một lần nữa nhắm mắt lại.
Hạnh Gia Tâm động tác đúng là rất nhanh, nhưng sau khi đánh xong cái loại phấn gì đó nàng cũng không có dừng lại: "Lông mày... Cậu trợn mắt đi, để mình nhìn xem đường khép kín của mắt cậu."
Đàm Hữu ngoan ngoãn mà mở bừng mắt, Hạnh Gia Tâm xa xa quan sát sau lại dựa sát vào đây: "Mình hẳn là trước tiên tu sửa lại lông mày cho cậu, đuôi lông mày có chút hỗn độn..."
Hơi thở nàng nói chuyện, đôi môi hồng nhuận lờ mờ của nàng, còn có cặp mắt lóe sáng, nghiêm túc nhìn Đàm Hữu kia, tất cả đều làm Đàm Hữu cảm thấy khẩn trương.
Đàm Hữu thậm chí ngừng lại hô hấp, ngón tay cũng giấu trong tối trộm dùng sức, cô đang nhẫn nại một loại cảm giác và tư duy kỳ quái.
Thật là lấy mạng người...
Đàm Hữu giương mắt nhìn về phía Hạnh Gia Tâm, thẳng tắp ánh vào đồng tử của người này.
Hạnh Gia Tâm không nói, nàng yên lặng nhìn Đàm Hữu, Đàm Hữu phát hiện, nàng cũng ngừng hô hấp.
Không có hơi thở giao lưu, cũng không có lời nói qua lại, nhưng các phần tử trong không khí phảng phất lây dính độ ấm trên người nhau, lắc lư một cái liền dính vào nhau, dây dây dưa dưa, tách ra không được.
"Đàm, Đàm Hữu..." Hai cánh môi của Hạnh Gia Tâm nhẹ nhàng chạm nhau, đột nhiên hít sâu một hơi.
"Làm sao vậy?" Đàm Hữu cảm thấy thanh âm của mình đang phát run.
Ngón tay Hạnh Gia Tâm nhẹ nhàng chạm vào tay Đàm Hữu, tựa như đang thử nghiệm, một cái rồi hai cái, làm người càng thêm tâm ngứa khó nhịn.
Đàm Hữu một phen cầm tay nàng lại: "Đừng lộn xộn."
"Vẫn động." Hạnh Gia Tâm mạnh miệng, người cũng đã hoàn toàn cứng đờ.
"Lại đυ.ng đến mình liền..." Đàm Hữu dừng lại.
"Như thế nào?"
Đàm Hữu đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Hạnh Gia Tâm, bất quá khoảng cách hai bước, lập tức liền ném nàng tới trên giường.
Mềm mại giường nệm, mùi hương mê người quen thuộc, còn có màu hồng phấn làm người ta choáng váng này.
Đàm Hữu không có buông tay Hạnh Gia Tâm ra, cứ như vậy đè lên, hai khối thân thể va chạm, làm dậy lên cảm xúc quay cuồng như sóng biển.
Đàm Hữu vùi đầu cắn vào cần cổ thon dài trắng nõn kia: "Ăn cậu."
-----------------
Editor không chịu trách nhiệm với mọi hình thức xỉu up xỉu down =)))
Làm mộng xuân mà cũng có đôi có cặp nữa, ngộ ghê *chống nạnh*
Đàm Hữu: Mình sẽ không thật sự dâʍ ɭσạи Hạnh Gia Tâm
Vẫn là Đàm Hữu: Doạ ăn luôn đồng chí bánh quy
Editor không rành về trang điểm nên có dùng sai sót gì thì xin chỉ giáo 🙇 biết xài kem chống nắng là mừng rồi á =)))