Hữu Hạnh

Chương 6

Đàm Hữu từng tiếp xúc với nhiều người muôn hình muôn vẻ, người ngu ngốc giống như cô nàng Uông Tằng Kỳ này, lại không có bằng cấp cao như nàng. Có loại bằng cấp cao thế này, Đàm Hữu chỉ quen biết có một người.

Cũng không thể tính là quen biết, cũng không biết thế nào, liền cơ duyên xảo hợp mà có quan hệ hợp tác.

Vì xác định cô nàng này không phải thật sự ngu ngốc, Đàm Hữu còn cố ý hỏi một câu: "Cô là tiến sĩ sao?"

Cô nàng trả lời: "Đúng vậy."

Sau đó lại vội vã bỏ thêm một câu:

"Nhưng tuổi không lớn, không quá cách biệt so với cô."

Đàm Hữu không biết cô ấy sao lại phát ra câu "không quá cách biệt so với cô" này, trong mắt của Đàm Hữu, nàng thua kém cô nàng này quá nhiều.

Làn da cô ấy tinh tế như thể trứng gà chín đã bóc vỏ, còn Đàm Hữu chính là quả trứng còn nguyên vỏ.

Đôi mắt nàng long lanh như hồ nước mùa thu, đôi mắt Đàm Hữu giống như đã trải qua xuân hạ của cuộc đời, đang ngừng ở mùa thu vắng vẻ đìu hiu này, một khi có chút gió thổi cỏ lay, là có thể rơi rụng hết tất cả sum xuê trên cành cây.

Đàm Hữu ở trên đường trở về đoàn xe vẫn luôn nghĩ không ra, nghĩ không ra vì sao cô ấy tin tưởng nàng như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì lần đầu tiên gặp mặt nàng mâu thuẫn với mình, mà mình lại giúp nàng?

Nàng cũng càng nghĩ không ra, chính mình là một tay già đời trà trộn giang hồ đã lâu, đυ.ng tới loại khách hàng ngu đần có thể "làm thịt" được một đơn hàng lớn thế này, thế nhưng lại tốn thời gian gần hai mươi phút giải nghĩa tất cả cách thức xử lí phế liệu cho cô gái ngốc kia, sau đó nói rõ tỉ lệ mà mình rút ra, cuối cùng còn hỏi thêm một câu: "Cô thấy nhiều hay không, nếu cảm thấy nhiều tôi lại giảm xuống một ít."

Cô nàng cúi đầu dùng ngón tay vạch tới vạch lui lòng bàn tay, cuối cùng cho một trị số mà Đàm Hữu dùng máy tính đều tính không rõ, nàng nói: "Ngoại trừ trích phần trăm mỗi phân đoạn, tôi có thể lại cho cô thêm năm điểm."

Đàm Hữu không biết nên nói cái gì.

Suy nghĩ hiện tại của nàng đó là, có lẽ chính vì cô nàng kia ngu như vậy, cho nên nàng cũng cùng ngu ngốc theo.

Xe chạy trở về đoàn xe, trùng hợp mà gặp phải đội trưởng. Lần này xem như nàng làm việc tư, cứ việc trong công ty ngẫu nhiên chạy một chuyến việc tư là chuyện rất lơ lỏng bình thường, nhưng đội trưởng Hoàng tự cho là thanh cao, hận nhất người nào ngoại trừ hắn lấy việc công làm việc tư.

Hắn giơ tay ý bảo Đàm Hữu ngừng xe, ngậm thuốc lá hỏi nàng: "Đi đâu vậy?!"

Đàm Hữu nhanh tay từ trong túi lấy ra hộp Trung Hoa mềm, vốn dĩ tính toán rút một điếu đưa qua, nhưng nhìn tư thế đội trưởng Hoàng nghiêng mắt ngắm xe, Đàm Hữu dứt khoát đem hộp thuốc ném ra ngoài.

Đội trưởng Hoàng rất nhanh nhẹn chụp được: "U, bản thân cô không hút, trên người còn luôn mang thuốc ngon nha."

"Người khác cho." Đàm Hữu nói, "Không phải vì nhớ kỹ đội trưởng thích hút cái này sao."

Đội trưởng lập tức phun rớt điếu thuốc trong miệng thay đổi một điếu khác, hắn vội vàng châm lửa, không hề nhìn  xe nữa, giơ tay vẫy vẫy: "Nhanh đi ngừng xe đi."

Đàm Hữu đảo quanh tay lái, thật mau lướt qua người này, vững vàng ngừng xe ở tuyến nội.

Nàng trở về có chút muộn, trong nhà ăn ngay cả một ngụm đồ ăn cũng không còn, chỉ có thể đi cầm mấy cái xíu mại đã nguội lạnh, thêm nước ấm toàn bộ ăn vào trong bụng.

Đừng nói trong xe của đội, ngay cả nhà ăn công ty đều tản ra một mùi dầu máy, Đàm Hữu đã ngửi quen nên không thấy gì, nhưng một khi có người không thuộc về thế giới này tới gần, nàng vẫn sẽ lập tức ý thức được vấn đề này.

Tỷ như cô nàng Uông Tằng Kỳ kia, Đàm Hữu nghĩ đến nàng, liền lại ngửi thấy được hương vị dễ ngửi đó, ngọt ngào, tựa như vườn cam quýt.

Đàm Hữu nâng nâng cánh tay, muốn thử ngửi xem mùi hương dính trên người mình còn không, nhưng cái mũi hít đến sắp chảy nước mũi, vẫn không thể rút ra chút hương thơm nào từ mùi vị dầu máy dày đặc mạnh mẽ vây quanh.

Nàng giật giật áo khoác, là lúc đem giặt sạch.

Hạnh Gia Tâm lâm vào một loại trạng thái thần kỳ.

Từ sau khi gặp lại Đàm Hữu, sinh hoạt liền có một quỹ đạo kỳ diệu.

Rất nhiều kỳ vọng, ở trong đầu nàng từng cái mà hiện ra, dưới đáy lòng yên lặng mà nhắc mãi, nàng trả giá một ít hành động, trước nay lại không mở miệng nói cho người khác.

Nhưng sự tình thế mà lại phát triển tới phương hướng mà nàng khát vọng nhất.

Giống như là mua vé số trúng giải thưởng lớn, giải thưởng tới liên tiếp, đập đến nàng choáng váng đầu óc.

Nàng muốn lại nhìn thấy Đàm Hữu lần nữa, Đàm Hữu liền xuất hiện ở viện nghiên cứu, nàng muốn phương thức liên hệ của Đàm Hữu, số điện thoại liền được thông báo rõ ràng ở bên tai nàng.

Nàng muốn thành lập quan hệ với Đàm Hữu thêm lần nữa, chẳng sợ mối quan hệ này không dựa trên cơ sở đã từng quen biết, hoặc là nói, không có cơ sở như vậy càng tốt.

Nàng muốn Đàm Hữu quen biết một Hạnh Gia Tâm mới, chẳng sợ lấy cái tên sai lầm, mang gương mặt giả dối...

Hạnh Gia Tâm lướt ngón tay lên màn hình, một chút lại một chút, bộ phim truyền hình trên di động đã tự động phát đến tập tiếp theo, tai nghe bài hát chủ đề đã nghe quen, giọng nữ kiều tiếu hát vừa ngượng ngùng lại ngọt ngào mang tâm trạng của người đang yêu... Còn khá dễ nghe.

Đây là hoạt động sau khi ăn nàng vừa mới thêm vào, tránh ở một góc phòng thí nghiệm xem TV.

Năng lực xã giao của nàng có vấn đề, bản thân nàng cũng biết. Chỉ là ngày thường, vấn đề như vậy cũng sẽ không quá mức ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, nàng không cần phải thay đổi, cũng không định thay đổi.

Nhưng hiện tại, sau khi bức tường cứng rắn ngăn cách chính mình với bên ngoài bị nàng mở ra cánh cửa, muốn nối thẳng đến nơi của Đàm Hữu, Hạnh Gia Tâm hy vọng có thể tìm được lối tắt hữu hiệu nhất.

Học tập mấy bộ phim truyền hình mà ngày thường nàng không xem, Hạnh Gia Tâm cảm thấy là một phương pháp tốt.

Nổi tiếng, đang có độ hot, nhiều người thảo luận, người trẻ tuổi thích, xem đến mọi người kêu ngao ngao.

Đó nhất định cũng sẽ là mối quan hệ mà Đàm Hữu khát vọng đi...

Hạnh Gia Tâm không chỉ có xem phim, còn xem bình luận trực tiếp chạy trên màn hình, đến chỗ nào bình luận xuất hiện nhiều nhất, đều là cốt truyện nàng ghi tạc vào quyển sổ nhỏ để quyết tâm thử một lần.

Công trình phá bỏ, di dời và trùng kiến phía Nam đang trong giai đoạn tiến hành khẩn trương, thật nhanh, nhóm phế liệu thế hai đã thu gom lại để xuất ra, cơ hội lần thứ hai của Hạnh Gia Tâm cũng tới.

Nàng vừa hoan hô nhảy nhót lại khẩn trương thấp thỏm, vẫn như cũ là hẹn trước với Đàm Hữu, ngày hôm sau sớm tới kho hàng chờ nàng.

Xe vẫn là chiếc xe vận tải màu cam kia, người vẫn là con người xinh đẹp khi cười rộ lên có hai chú cá nhỏ bơi lội đó, nhưng chẳng qua là thay đổi cái áo khoác mà thôi, Hạnh Gia Tâm liền cảm thấy Đàm Hữu ăn mặc áo bông thân dài màu xanh quân đội, thật sự là đẹp cực kỳ.

Đẹp hơn bộ dáng trong đầu nàng tưởng tượng, so với lần trước nàng nhìn thấy còn xinh đẹp hơn, quả thực một ngày so với một ngày càng đẹp!

Lần này Hạnh Gia Tâm chuẩn bị càng phong phú, nàng cố ý mua ly nước giữ nhiệt mới, pha loại trà hương vị cực ngon, lúc lấy hơi giật mình đưa qua, Đàm Hữu rõ ràng ngẩn người.

"Sao vậy?" Đàm Hữu cong môi hỏi nàng.

"Uống nước." Hạnh Gia Tâm nói.

"Không phải." Đàm Hữu cúi đầu, lúc lại nâng đầu lên, trong đôi mắt sáng long lanh đều là ý cười, "Cô đối với người khác đều thân như vậy sao?"

"Không có." Hạnh Gia Tâm ăn ngay nói thật.

"Đó chính là chia làm hai loại." Đàm Hữu chỉ chỉ chính mình, "Tôi là loại mà cô thích."

Hạnh Gia Tâm cảm thấy lời nói này không sai tí nào, rõ ràng thời tiết lạnh, gương mặt lại bỗng nhiên nóng không chịu được, muốn gật đầu lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, dừng một chút, chỉ "Ừm" một tiếng.

Đàm Hữu trật phía dưới: "Chờ một lát."

Nàng xoay người lại lên xe, trong tay treo một chuỗi chìa khóa xuống dưới, đưa tới trước mặt Hạnh Gia Tâm.

"Này?" Chìa khóa nhìn quen mắt, Hạnh Gia Tâm không nhận.

"Đợt hàng trước không phải đã xử lý xong rồi sao, giá cả cô thấy vừa lòng chứ?" Đàm Hữu hơi hơi khom người, cười tủm tỉm mà nhìn nàng.

"Vừa lòng." Hạnh Gia Tâm trả lời thật sự mau.

"Vậy hợp tác của chúng ta vẫn có thể tiếp tục." Đàm Hữu nói, "Lần này tôi lấy hàng xong, sẽ trực tiếp liên hệ người mua, dùng một lần chở thẳng đến địa điểm, không cần chạy qua chạy lại trạm trung chuyển. Cảm ơn cô đã tin tưởng, chìa khóa trả lại cô."

Hạnh Gia Tâm từ một đoạn lời nói lấy ra một tin tức quan trọng: Liên hệ giữa nàng và Đàm Hữu chặt đứt một điểm nhỏ.

Nàng nhìn chằm chằm chuỗi chìa khóa kia, không mấy vui vẻ.

Đàm Hữu lại quơ quơ chùm chìa khóa: "Yên tâm đi, lần trước có kinh nghiệm, lần này tốc độ sẽ càng nhanh, giá cả cũng không phải ít."

Hạnh Gia Tâm cảm thấy nếu nàng lại tiếp tục do dự, Đàm Hữu nhất định sẽ nghĩ càng xa hơn, chỉ phải giơ tay tiếp nhận chìa khóa, cực kỳ không tình nguyện mà giơ tay ném tới trong túi.

Đàm Hữu cười cười, xoay người đi đến chỗ để phế liệu. Lần này Hạnh Gia Tâm cũng sẽ không để nàng dọn, cộp cộp cộp chạy tới, bưng ly nước đuổi theo ở phía sau Đàm Hữu như một cái đuôi nhỏ.

"Cô đừng vội đừng nóng vội." Nàng vội kêu một câu liên tiếp.

Đàm Hữu quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái: "Làm sao vậy?"

"Tôi kêu công nhân tới dọn, bọn họ lập tức đến ngay." Hạnh Gia Tâm tiến đến bên người nàng, "Cô chỉ huy thì tốt rồi."

Đàm Hữu dừng lại bước chân, nàng nhìn Hạnh Gia Tâm, biểu cảm trên mặt nhất thời có chút nghiêm túc: "Phí chuyên chở hàng của chúng tôi là bao gồm cả phí khuân vác."

"Sẽ không bớt tiền của cô." Hạnh Gia Tâm nói nhanh.

"Vậy một chuyến thế này cô có thể kiếm được bao nhiêu?" Đàm Hữu giơ tay chỉ chỉ đống phế liệu kia.

"Tiền không quan trọng." Hạnh Gia Tâm thuận miệng nói ra.

Tính toán một chuyến vừa rồi, nàng kiếm lời được 300 đồng, lúc này đây trừ bỏ tiền mướn công nhân khuân vác, đại khái nàng kiếm được 100 đồng.

Tiền thật sự không phải quan trọng, nhưng thuận miệng nói xong rồi, Hạnh Gia Tâm kịp thời cảm giác được không đúng lắm.

Hiện tại quan hệ giữa nàng với Đàm Hữu, không phải thành lập trên cơ sở tiền tài sao?

Hạnh Gia Tâm há miệng thở dốc, còn chưa thể mở miệng, Đàm Hữu quả nhiên thẳng thắn hỏi lại đây: "Vậy cái gì là quan trọng?"

Đây là Đàm Hữu mà Hạnh Gia Tâm quen thuộc, cũng là Đàm Hữu mà nàng xa lạ.

Biểu cảm có một chút hung dữ, giọng điệu bình đạm lại vô hình mang theo một chút ý uy hϊếp, thường xuyên tồn tại ở trên mặt Đàm Hữu mười lăm tuổi.

Nhưng khác với khi đó chính là, Đàm Hữu của hiện tại, xuất hiện cảm xúc như vậy, hình như bởi vì nguyên nhân hoàn toàn không giống nhau.

Nàng không hề mang hơi thở trung nhị(*) hiệp nghĩa, không hề là kẻ dũng mãnh không biết sợ hãi, nàng đây là chất vấn đã lây dính khói lửa thế gian cùng với hoài nghi mang theo bực bội, Hạnh Gia Tâm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

(*) trung nhị: trung nhị bệnh (中二病) là một từ lóng chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, ám chỉ các thiếu niên đang độ tuổi này thường có những hành vi, lời nói, suy nghĩ không lành mạnh, mang tâm lí phản nghịch, dễ bắt chước thói xấu

Những lúc thế này, phương pháp tốt nhất chính là dời đi lực chú ý.

Hạnh Gia Tâm nghĩ đến cốt truyện mình ghi vào sổ tay, nhanh chóng quyết định, vừa nhấc chân liền trượt ngã.

Đây là một cú trượt thay đổi tình thế, là cảnh sẽ được quay chậm và xoay tròn lãng mạn, là khi một người luôn luôn không té ngã lại đột nhiên trượt chân, giây tiếp theo, khi nữ chính trợn mắt, nàng nhất định đang nằm trong lòng ngực nam chính.

Bốn mắt nhìn nhau, khung cảnh dâng lên vô số bong bóng màu hồng phấn bay bay.

Cú ngã đẹp đẽ yên bình trên mặt đất bằng phẳng, Hạnh Gia Tâm chưa quên giữ gìn ly nước thật cẩn thận.

Kiểu dáng này nàng đã lựa chọn thật lâu, thế nên không hy vọng trước khi tới tay Đàm Hữu đã làm hư một góc cạnh nhỏ nào.

Giây đầu tiên kế hoạch được thực thi liền rất thành công, Hạnh Gia Tâm rõ ràng mà thấy biểu cảm trên mặt Đàm Hữu thay đổi trong nháy mắt.

Tay nàng duỗi về phía nàng, Hạnh Gia Tâm bỗng nhiên tim đập nhanh hơn...

Rồi sau đó, toàn bộ kho hàng đều dâng lên vô số bong bóng màu hồng phấn.

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Hữu: Ờm... Đọc sách nhiều quá sẽ trở nên ngu ngốc???

----------------------

Hạnh Gia Tâm bình thường là tiến sĩ tài giỏi nữ thần xinh đẹp nhưng hễ liên quan đến Đàm Hữu thì lại ngu ngốc đáng yêu như này đây =)))))

Dạo này đu Đại Ngu Hải Đường quên ăn quên ngủ quên cả edit =))))

Họ dụ dỗ tôi lên con thuyền đã gắn động cơ tên lửa, lấy đi mái chèo của tôi rồi thồn mỗi ngày 8 bát cơm chó làm tôi high quên lối về, coi tức không :33

Cuộc sống đang có phần nhạt nhẽo đột nhiên va phải đôi tình nhân này làm ngày nào cũng như trên mây, bức xúc chút thôi chứ yêu con zai và con dâu lắm lắm ❤️

Đại Ngu Hải Đường nắm tay nhau cùng xuất đạo!