—————————————————————
Đời này, sẽ có người yêu hắn.
Có người để yêu, có người để được yêu.
—————————————————————
Cuối năm Tân Sửu, tiên môn bách gia lại tề tựu về Lan Lăng Kim thị để tham gia Thanh Đàm thịnh hội.
Thiệp mời đã được đưa đến các tiên gia từ hơn tháng trước, hôm nay chính là ngày diễn ra.
Đây là lần đầu tiên Kim Lăng đứng ra chủ trì Thanh Đàm thịnh hội từ sau khi lên làm gia chủ, Giang Trừng từ nửa tháng trước đã từ Vân Mộng chạy đến Lan Lăng để giúp đỡ.
"Giang tông chủ."
Giang trừng đang ở phòng trong lật xem sổ sách, kiểm kê chi tiết của lần yến hội này, bỗng nhiên nhìn thấy người hầu thân cận bên cạnh Kim Lăng đang vội vàng đi tới.
"Chuyện gì?" Hắn tiện tay khép lại sổ sách trong tay.
Người làm chắp tay bẩm báo: "Gia chủ sai đệ tử đến thông báo mời ngài đi Kim Lân đài, nói là người của Cô Tô Lam thị đã tới rồi."
Bàn tay đang cầm sổ sách của Giang Trừng khẽ dừng lại: "Trạch Vu Quân tới rồi?"
"Vâng, Hàm Quang Quân cũng tới." Người làm nói.
Quả nhiên.
Giang Trừng híp híp mắt.
Nếu chỉ là Lam Hi Thần, Kim Lăng cũng không đến mức phái người tới thúc giục, nhất định là người nọ cũng tới.
"Ta biết rồi, đi thôi."
Giang Trừng sửa sang gọn gàng lại đống sổ sách tán loạn trên bàn rồi đứng dậy rồi phủi phủi áo bào có gia văn Vân Mộng trên người.
Hắn từ phòng thu chi đi đến đại điện Kim Lân đài, trên đường dần dần nghe thấy tiếng trò chuyện.
"Kim Lăng, vì sao lại không thấy Tư Truy, Cảnh Nghi? Bọn chúng nửa tháng trước nói với ta là muốn đến Lan Lăng tìm ngươi". Một giọng điệu vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền vào tai hắn, kim đan trong người Giang Trừng tựa như cảm nhận được gì đó liền nóng rực lên một trận.
"Bọn họ đi mang theo Quỷ tướng quân nên bị cữu cữu ta đuổi xuống núi. Lúc này chắc đang vui vẻ săn đêm ở đỉnh núi nào đó rồi!". Giọng điệu Kim Lăng mang đầy sự ấm ức, biểu hiện thập phần bất mãn đối với hành vi của đám người kia.
Người nọ nghe vậy, quay đầu cùng người bên cạnh nói: "Sau ngần ấy năm Giang Trừng như thế nào vẫn......"
"Ta như thế nào?!"
Một âm thanh hung ác tràn tới đánh gãy lời nói của Ngụy Anh.
Mấy người đồng thời xoay người nhìn lại, liền thấy Giang Trừng cất bước vào đại điện, sắc mặt không vui.
"Cữu cữu......"
Kim Lăng trên mặt có phần hoảng loạn, quay sang nhìn Ngụy Anh, lại nhìn sang phía Giang Trừng.
"Vẫn là cái dáng vẻ này."
Ngụy Anh phun ra mấy chữ cuối cùng sau đó dựa người vào Lam Trạm đang đứng ở kế bên, một thân vận Cô Tô Lam thị gia bào, trắng đến lóa mắt.
"Ngươi cũng thế." Giang Trừng hừ lạnh một tiếng.
"Cữu cữu!" Kim Lăng vội tiến lên vài bước ngăn cách hai người, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Trừng.
Mấy năm nay Kim Lăng cũng cao lên không ít, thân hình to lớn, liền đứng ra chặn tầm mắt hai người.
Giang Trừng giơ tay kéo ống tay áo về, hướng mặt về phía gã sai vặt đứng một bên đang không biết làm sao trách mắng:"Ngươi thất thần cái gì? Còn không mau an bài chỗ ngồi cho khách!".
Gã sai vặt đó cuống quít gật đầu đưa tay mời Ngụy Anh cùng Lam Trạm, Giang Trừng nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người đi ra ngoài.
Kim Lăng ở hắn phía sau kêu: "Cữu cữu! Yến hội sắp bắt đầu rồi! Người đi đâu thế?"
Giang Trừng cũng không quay đầu lại.
Kim Lăng vội vã vội muốn đuổi theo liền bị Ngụy Anh gọi lại: "Kim Lăng, đừng quan tâm hắn, trước khi yến hội bắt đầu hắn chắc chắn sẽ quay lại."
"A?" Kim Lăng ngây người.
Quay đầu lại đi nhìn lại, Giang Trừng đã sớm không thấy bóng dáng, cậu chỉ có thể từ bỏ sau đó liền triệu người hầu đi tìm khắp nơi.
Quả nhiên trước khi yến hội bắt đầu Giang Trừng vẫn xuất hiện ở đó.
Ngụy Anh quay sang Lam Trạm đang đứng ở bên cạnh lắc đầu, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Ta nói rồi, hắn vẫn cứ mãi cái dáng vẻ như vậy."
Lam Trạm nhẹ nhàng nở nụ cười, bưng ly lên uống một ngụm.
Sau đó Ngụy Anh nhìn thấy Lam Trạm nhíu nhẹ chân mày.
" Trà làm sao thế?" Ngụy Anh hỏi.
"Không phải trà, là rượu trái cây." Lam Trạm nhấm nháp vị rượu nhàn nhạt trong miệng, "Quá ngọt."
"Ta nếm thử." Ngụy Anh tiến đến giật cái ly trong tay Lam Trạm uống một ngụm.
Bọn họ mấy năm nay bên ngoài vân du, thân cận quen rồi, hai người đều không cảm thấy hành vi này có vấn đề gì.
Nhưng lại làm Giang Trừng ngồi ở phía đối diện nhìn đến cay mắt.
"Quá ngọt, không nên uống." Ngụy Anh chép chép miệng.
Lam Trạm buông chén rượu, tự rót lấy chén trà, Ngụy Anh lại kề tay Lam Trạm uống hết phần rượu còn lại.
"Ngươi uống cái này sẽ say sao?" Ngụy Anh hỏi.
"Không biết."
"Thử xem, nếu say quá thì đêm nay ta......"
Khoảng cách chỗ ngồi hơi xa nên Giang Trứng không nghe rõ hai người nói cái gì, chỉ thấy hai người ghé vào nhau thân thân mật mật. Không biết Ngụy Anh nói gì đó khiến cho lỗ tai Lam Trạm đỏ bừng lên.
Hai người mặc Lam thị gia bào giống nhau như đúc làm Giang Trừng cảm thấy thập phần chói mắt.
Hai mươi ba năm trước trên Kim Lân đài, Ngụy Anh còn mặc áo bào tím cười nhạo áo bào của Lam thị.....
Giang Trừng rót một chén rượu, liếc mắt không nhìn đến hai người đó nữa.
Rượu trái cây hương vị ngọt ngào nồng đậm, Giang Trừng không biết bản thân rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu, rượu tự ủ có tác dụng chậm, hiện tại nó mới dần có tác dụng làm hắn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Kim Lăng trên người vận áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng, đứng ở chính giữa đại điện cầm ly rượu kính tiên gia, nhìn qua càng giống với Kim Tử Hiên năm đó.
Đảo mắt đã hơn hai mươi năm......
Mấy năm nay hắn nhúng tay vào công việc Kim gia càng ngày càng ít, nhiều thời gian hắn đều ở Liên Hoa Ổ, ít giao du với bên ngoài, ở nhà dạy dỗ đệ tử.
Năm đó Kim Lăng mới vừa tiếp nhận Kim thị liền nổi lên rất nhiều lời bóng gió, giờ cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Liên Hoa Ổ thì vẫn như ngày xưa, hắn ngồi thừ một mình ngẫm nghĩ nhớ lại.
Bỗng một trận cười đùa vang lên kéo hắn ra khỏi mạch suy nghĩ.
Ở chỗ ngồi đối diện, Ngụy Anh luống cuống ôm lấy Lam Trạm đang say rượu vào ngực, mọi người xung quanh đều cười hoặc lắc đầu tựa hồ đã quen với những hành động này của bọn họ.
Giang Trừng siết chặt chiếc ly trong tay, đột nhiên hắn cảm nhận thấy ngón tay đau đớn, cúi đầu nhìn liền phát hiện ra chiếc ly sưa trắng đã dính một mảng đỏ tươi.
Vật vẫn còn đó nhưng người thì đã không còn.
Giang Trừng phất áo ngồi xuống chỗ hành lang gấp khúc.
Gió tháng hai mang theo hơi lạnh thổi qua khiến cho những chiếc lá khô ở hồ sen khe khẽ đung đưa.
Đã hơn một tháng kể từ Thanh Đàm thịnh hội diễn ra.
Lần đó Giang Trừng không chờ yến hội kết thúc liền rời đi trước.
Kim Lăng đuổi theo muốn nói cái gì đó nhưng bị tiếng hừ lạnh của hắn làm cho nghẹn trở về.
Hắn biết được mấy năm nay Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện càng thêm thân thiết, biết trước lần này ở Thanh Đàm thịnh hội nhất định sẽ mời hai người kia đến, hắn cũng lười nghe tiểu tử này ba hoa nói dối giải thích gì đó nên liền phất tay áo rời đi.
Kim Lăng vốn mong lần gặp mặt này mối quan hệ của hai người có thể hòa hoãn một chút, không ngờ Giang Trừng không chút nào hứng thú mà còn trở nên khó chịu hơn, trong lòng Kim Lăng thập phần ủy khuất.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lần này Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện gặp nhau mà không lúng túng ngượng ngùng đã là tốt lắm, vẫn còn nhiều cơ hội để hai người họ gặp nhau, nói không chừng chuyện cũ năm xưa sau này có thể thoải mái mà trò chuyện trên bàn rượu.
Kim Lăng trong lòng thầm suy nghĩ cách để mời hai người cùng xuất hiện với nhau thêm lần nữa. Nhưng lại không hay biết rằng sau khi về Liên Hoa Ổ Giang Trừng liền đổ bệnh nặng một trận.
Giang trừng hôn mê ba ngày ba đêm, đại đệ tử Giang Dĩnh của hắn xưa nay luôn bình tĩnh giờ cũng như kiến bò trên chảo nóng, suýt nữa phái người đi Kim thị thỉnh Kim Lăng tới chủ trì đại cục.
Cũng may đến ngày thứ tư tông chủ nhà hắn liền tỉnh lại.
Tiếng bước chân tiến gần đến chỗ Giang Trừng đang nằm, cách vài thước liền dừng lại.
"Tông chủ, đệ tử đã tiễn đại phu đi." Giang Dĩnh nhẹ giọng nói.
Giang Trừng đã phục hồi tinh thần hỏi: "Ngươi phái người đi Kim Lân đài có tin tức gì không?"
"Tứ sư đệ truyền tin trở về nói bọn họ đã kiểm tra ao kia kĩ càng cũng không có nhìn thấy hoa sen nào màu đỏ cả." Giang Dĩnh nói, "Tông chủ ngài có phải nhớ lầm hay không, nếu không...... Đệ tử liền bảo sư đệ đem hái tất cả hoa sen trong hồ về đây?"
"Không được, không thể để Kim Lăng biết việc này." Giang trừng nói.
" Nhưng mà......" Giang Dĩnh nhíu mày, không nói hết câu.
"Nói vậy vẫn là tìm không thấy......" Giang Trừng lẩm bẩm, thanh âm ngay sau đó bị gió thổi tan.
Sau đó Giang Trừng liền nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy ở Thanh Đàm thịnh hội.
Từ sau khi sự thật bị phơi bày ở miếu Quan Âm thì hôm ở Kim Lân đài chính là lần đầu hắn gặp lại Ngụy Anh sau bảy năm.
Kim đan trong người hắn khi nhìn thấy Ngụy Anh liền nóng rạo rực lên, vô hình chung đè lên người hắn một áp lực vô danh.
Sau khi xoay người rời đi hắn ngẫm nghĩ nhớ đến buổi yến hội cũng sắp bắt đầu nên không đi xa, hắn đi lung tung vào chỗ sân không có người để yên tĩnh một chút.
Không ngờ ở chỗ sân này lại có một hồ nước nho nhỏ. Thời tiết lúc này giá lạnh, cây cối khó có thể sinh trưởng nhưng hồ nước kia lại mọc những đóa hoa sen diễm lệ đọng lòng người.
Giang Trừng lúc đầu rất sửng sốt, sau đó mới nhớ đây chính là chỗ mà năm đó Kim Tử Hiên cùng tỷ tỷ ở.
Kim Tử Hiên sau khi cùng tỷ tỷ kết hôn liền sai người xây hồ nước này, lấy một chút hoa sen từ Liên Hoa Ổ đem về trồng. Ngụy Vô Tiện lúc ấy đối việc này khịt mũi coi thường, nói thầm rằng hoa sen ở Vân Mộng chưa chắc sống được ở đất Lan Lăng, không bằng Kim Tử Hiên cùng sư tỷ về Vân Mộng ở còn tốt hơn, Ngụy Vô Tiện sau khi nói ra những lời đó liền bị hắn mắng là nói hươu nói vượn.
Từ sau tỷ tỷ khi chết...... Hắn chưa bao giờ đặt chân đến đây lần nào nữa.
Hắn tưởng là Kim Lăng sai người trồng hoa sen ở đây, lại còn làm phép cho nó sống được trong thời tiết giá lạnh như thế này không biết để làm gì.
Có lẽ vì nhớ đến tỷ tỷ nên buồn bực trong lòng Giang Trừng cũng tan đi phân nửa.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh ao, giữa màu xanh mướt của lá sen lại nổi bật hai đóa hoa sen màu đỏ khiến hắn chú ý.
Đây là một gốc tịnh đế hoa sen hiếm có. Cánh hoa có màu sắc đỏ sậm như màu máu, phản chiếu xuống nước trong ao một màu sắc thật quỷ dị nhưng cũng đầy mỹ lệ.
Giang trừng bất giác nhìn đến ngây ngẩn.
Tựa như bị ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay chạm vàm hoa sen màu đỏ kia. Hắn nghe thấy xa xôi có tiếng chuông ngân vang báo hiệu bắt đầu buổi yến hội từ xa xăm vọng đến nhưng hắn vẫn không khống chế được bản thân mà tiếp tục muốn chạm vào đóa sen đó.
Sau khi ngón tay Giang Trừng sau khi chạm vào cánh hoa hắn liền cảm thấy một trận hít thở khó khăn, cảm giác bi thương thống khổ như thủy triều ập đến từ từ bao phủ hắn.
Sắc đỏ rực rỡ kia làm cho hắn hít thở không thông.
Lúc này bỏ tay ra đã không kịp, tay hắn nắm chặt lại thành quyền đề phòng bất trắc gì xảy ra.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng vang nhỏ tựa như ngọc bị bóp nát, đóa hoa sen trong tay hắn nháy mắt biến thành bột mịn hòa theo gió bay đi mất, như thế nó chưa từng tồn tại.
Hô hấp của hắn dần trở về như bình thường, tiếng chuông báo Thanh Đàm thịnh hội càng trở nên rõ ràng.
Giang Trừng thở gấp ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình,rườm toàn không có gì khác, chỉ duy đầu ngón tay của hắn điểm một vết màu đỏ gai mắt.
"Tông chủ?" Có người nhẹ giọng gọi.
Giang Trừng từ trong hồi ức tỉnh lại, Giang Dĩnh vẫn còn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Ta không có việc gì, ngươi đi xuống đi." Giang Trừng hướng Giang Dĩnh nói. . Truyện Dị Giới
" Nhưng mà tông chủ, thương thế của ngươi......" Giang Dĩnh nhịn không được tiến lên một bước.
Lòng bàn tay trái đúng lúc truyền đến từng trận đau đớn.
Giang Trừng mở tay ra, lòng bàn tay một màu đỏ sậm màu máu kéo dài từ đầu ngón trỏ đến cổ tay, trông như một vết thương đầy diễm lệ.
— Loại độc này ta chừng thấy qua, nhất định phải tìm được thứ độc đó mới có thể hốt đúng thuốc để chữa trị.
— Tìm không được sẽ như thế nào?
— Độc chưa đi đến bên trong cơ thể, để ngăn độc tiếp tục truyền đi chỉ có thể chặt bỏ cánh tay này.
— Nếu không chặt bỏ thì sao?
— Thuốc và kim châm cũng không có cách nào cứu được.
"Giang Dĩnh, ngươi phân phó xuống mọi người, ta muốn bế quan." Giang Trừng khép lại mắt.
— Ta còn bao nhiêu lâu?
— Ước chừng...... Ba tháng.
"Ba tháng."
Bên cạnh vang lên một tiếng phịch, Giang Trừng mở mắt ra liền thấy Giang Dĩnh thẳng tắp mà quỳ trên mặt đất, mặt tái nhợt nhìn hắn, môi có chút run rẩy. Tựa như muốn nói gì đó nhưng há mồm rồi lại nghẹn ngào trong cổ họng.
Giang trừng nhìn hắn trong chốc lát, lần đầu tiên ở trước mặt đệ tử của mình khẽ thở dài.
"Đi thôi." Hắn nói.
Vân Mộng Giang thị tông chủ bế quan ba tháng, tránh không gặp bất kì ai.
Kim Lăng tới thăm mấy lần đều chỉ thấy mỗi Giang Dĩnh. Cậu cũng không dám tùy ý quấy rầy Giang Trừng, chỉ dặn dò Giang Dĩnh, cữu cữu xuất quan thì nhớ báo tin cho cậu.
Kim Lăng đến vội vàng, rời đi cũng vội vàng, chưa bao giờ chú ý qua nụ cười căng cứng khó nén bi thương của Giang Dĩnh.
Ba tháng sau, Giang Trừng rốt cuộc cũng bước ra cửa phòng.
Sau khi xuất quan chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là sai người đi thỉnh y sư tốt nhất ở Vân Mộng đến Liên Hoa Ổ.
Giang Dĩnh biết được tông chủ xuất quan vội vàng đi tới liền trông thấy một vị lão tiên sinh ngồi ở trước bàn đang chuẩn mạch cho Giang Trừng.
Giang Trừng bế quan ba tháng, lúc này trừ bỏ sắc mặt có chút mỏi mệt thì nhìn qua cũng không thấy rõ là có bệnh gì nguy kịch, Giang Dĩnh trong lòng cầu mong sau khi tông chủ bế quan ba tháng liền có thể ngăn được thứ độc cổ quái kia.
Sau đó lại nhìn thấy lão tiên sinh thu hồi tay, lắc đầu thở dài.
Giang Dĩnh mới vừa mới có hy vọng nhen nhóm giờ lại như rơi xuống hầm băng.
"Tiên sinh ngài......"
Giang Dĩnh chưa nói xong đã bị Giang Trừng giơ tay ngăn lại, thần sắc thoạt nhìn thập phần bình tĩnh.
"Giang mỗ đã biết, làm phiền tiên sinh lo lắng." Giang Trừng nói, "Chỉ là hôm nay thỉnh tiên sinh tới, cũng không phải vì việc trúng độc này."
"Giang tông chủ thỉnh nói."
Giang trừng dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Tiên sinh có bằng hữu là người tu tiên không?"
"Có một vài người."
" Thuật mổ đan.....không biết tiên sinh có nghe qua chưa?"
"Này......" GiangTrừng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào vị y sư, y sư nhíu mày do dự một lúc lâu sau đó mới gật gật đầu.
Giang Trừng thở hắt ra một hơi, đứng dậy cúi người chắp tay đối lão tiên sinh bái hạ: "Làm phiền tiên sinh."
Sau đó mấy ngày, Giang Trừng đem Liên Hoa Ổ trong ngoài quản lại một lần, chỉ đạo tất cả sự vụ, các môn sinh chỉ nghĩ tông chủ ít ngày nữa muốn đi đâu đó, nhiều người còn trong lòng thấp thỏm mong đợi, chỉ chờ tông chủ rời đi là bọn họ có thể trốn tu luyện để ra ngoài hái đài sen, săn gà rừng cho đã ghiền.
Vào ngày mổ đan, Giang Trừng cho lui hết tôi tớ, chỉ chừa mỗi Giang Dĩnh ở bên cạnh.
Y sư đột nhiên hỏi: "Lão phu mạo muội hỏi một câu, Giang tông chủ vì sao khăng khăng muốn mổ đan? Là muốn đổi đan cho người nào?"
Có lẽ biết chính mình là người sắp chết nên Giang Trừng không tức giận với câu hỏi đó, ngược lại còn cười tự giễu nói: "Trả nợ thôi."
Trong suốt quá trình mổ đan Giang Trừng luôn tỉnh táo cảm nhận rõ sự đau đớn đến lợi hại đó, nhưng càng đau thì lòng hắn càng vui vẻ.
Mãi cho đến khi kim đan được Giang Dĩnh thu về trong hộp Linh Khí thì trong lòng Giang Trừng mới thả lỏng, mệt mỏi hôn mê.
Từ sau sự việc ở Loạn Táng Cương, hắn chưa có đêm nào được an giấc cho đến bảy năm trước biết được chân tướng hắn lại càng không dám ngủ. Nhắm mắt lại là ác mộng đeo bám hắn không buông.
Trong giấc mộng đó cha, nương, tỷ tỷ, mỗi người đều máu chảy đầm đìa.
Hắn lảo đảo đi đến chỗ bọn họ nhưng lại té ngã trên đất. Hắn nhìn bọn họ, gào to nói họ đừng bỏ rơi hắn, đừng để hắn một mình.
Nhưng mà hết thảy gào rống giãy giụa đều là phí công, hắn trợn tròn mắt nhìn từng người từng người đi càng lúc càng xa, cho đến hoàn toàn biến mất, trên tay hắn dính máu đỏ đến chói mắt, bốn phía đều trống rỗng.
Không một bóng người.
Sau lần mổ đan này, suốt hai mươi năm qua lần đầu tiên hắn mơ thấy mộng đẹp.
Trong mộng hắn không phải là Tam Độc Thánh Thủ suốt ngày hỉ nộ vô thường, âm u khắc nghiệt nữa mà hắn vẫn chỉ là thiếu niên Giang Trừng, thiếu niên đó đứng dựa cột chờ Ngụy Anh chịu phạt xong, sau đó cả hai cùng đi săn đêm.
Tất cả buồn vui hờn giận đều từng chút từng chút được hắn ghi nhớ một cách kĩ càng.
Hai ngày sau, Giang Dĩnh bưng nước trà vào phòng.
Trong không khí ẩn ẩn sự bất an làm hắn đứng sững sờ ở cửa.
Hắn buộc chính mình bình tĩnh nhưng tay hắn run đến nỗi không cầm chắc được khay đựng trà, giống như ngày thường Giang Dĩnh đem khay đặt lên bàn, đi đến trước giường.
Sau đó lại đột nhiên quỳ phịch xuống.
Hắn mười tuổi bái tiến Vân Mộng Giang thị, suốt mười lăm đó giờ như rõ ràng ra trước mắt.
Người người đều nói Vân Mộng Giang tông chủ âm trầm tàn nhẫn, nhưng tất cả môn sinh đệ tử ai cũng đều xem hắn như sư huynh, như cha.
Vân Mộng có một Giang Vãn Ngâm che chở cho bọn họ.
Nhưng giờ......
Vân Mộng đã không còn một Giang Vãn Ngâm nào nữa.
Giang Dĩnh hướng về phía trên giường lặng lẽ cúi người cung kính mà dập đầu lạy ba cái.
Sau cái dập đầu cuối, Giang Dĩnh tiến lên một bước, tựa đầu lên thành giường đau lòng khóc thành tiếng.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhận được tin của Lam Hi Thần rồi chạy đến Vân Mộng đã là bảy ngày sau.
Liên Hoa Ổ một mảng trắng tang tóc che phủ khắp nơi.
"Đã chôn rồi?" Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn mà nhìn linh đường trống trơn.
" Vâng." Giang Dĩnh lạc giọng nói, "Kim tông chủ thủ bên linh cữu bảy ngày bảy đêm tới nỗi ngất xỉu, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Vậy hắn......" Ngụy Vô Tiện có chút mờ mịt, không biết nên nói cái gì.
Giang Dĩnh nói: "Tông chủ để lại đồ vật cho người, mời đi theo ta."
Giang Dĩnh đưa hai người đi xuyên qua điện chính của Liên Hoa Ổ, càng đi Ngụy Vô Tiện biểu tình càng thêm khác thường.
Giang Dĩnh mang theo hai người ngừng ở một cánh cửa sau đó duỗi tay đẩy ra: "Đây là nơi cuối cùng mà tông chủ đã ở."
Phòng trong bày biện vô cùng đơn giản, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ hết.
Hấp dẫn người chú ý nhất chính là hộp gỗ đặt ở trên bàn.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhảy dựng, cảm giác bất an mãnh liệt bủa vây lấy y.
Giang Dĩnh đi qua, cầm lấy hộp gỗ kia dâng đến trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhìn sang Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ gật gật đầu trấn an y.
Vào khoảnh khắc mở ra chiếc hộp kia, Ngụy Vô Tiện cho rằng bản thân chuẩn bị đủ tinh thần nhưng khi nhìn vào bên trong chiếc hộp kia, tay y vẫn không tự chủ được mà run lên.
Y theo bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Dĩnh, ý đồ từ chỗ cậu tìm được một đáp án gì đó khác để lật đổ thứ mà y đang nhìn thấy.
Nhưng Giang Dĩnh lại cúi mặt, tránh khỏi ánh mắt của y.
Bên trong là kiếm của y — Tùy Tiện cùng với một viên nhỏ trong suốt tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ - là kim đan của y.
Bàn tay Ngụy Vô Tiện run rẩy, vài lần muốn đi đến nhận lấy chiếc hộp gỗ nhưng lại không có can đảm tiếp nhận.
Y nhắm mắt, xoay người hung hăng nện một quyền trên tường, chỗ khớp xương nháy mắt có máu chảy dọc xuống dưới.
"Hắn như thế nào có thể...... Hắn như thế nào có thể!"
Ngụy Vô Tiện thấp giọng gào rống.
Lam Vong Cơ nhíu mày, tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện.
Ba người trầm mặc mà đứng, không khí giống như bị đình trệ, nặng nề mà đè ở trong lòng mỗi người.
Qua hồi lâu, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc thở dài ra một hơi, quay người lại hỏi Giang Dĩnh: "Hắn còn để lại cho ta thứ gì khác không?"
"Không có." Giang Dĩnh nói.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy tựa hồ cảm giác như y đã quên thứ gì đó.
Y nhìn về phía tường nơi mới vừa bị y đấm một quyền, ngực đột nhiên kịch liệt nảy lên.
Y đưa tay đẩy kệ gỗ đựng sách ra, hai hàng chữ trong bóng tối rốt cuộc bại lộ dưới ánh mặt trời.
Vân Mộng Giang Vãn Ngâm.
Vân Mộng Ngụy Vô Tiện.
Đây là hốc bí mật mà hai người thường giấu thư từ vệt cho nhau lúc còn thiếu niên.
Lúc Liên Hoa Ổ bị thiêu hủy là tất cả mọi bài trí, thư từ đều tiêu tán theo đám lửa đó.
Sau khi xây dựng lại Liên Hoa Ổ, y và Giang Trừng đều chưa có ai viết thư bỏ vào chỗ này.
Ngụy Vô Tiện khắc chế đôi tay đang run rẩy của mình, theo ký ức ấn vài cái, viết "Vân Mộng Giang Vãn Ngâm" hộc tối liền mở ra.
Chiếc hộc này trống rỗng.
Ngụy Vô Tiện cắn răng lại ấn vài cái, viết "Vân Mộng Ngụy Vô Tiện" hộc tối ngay sau đó cũng mở ra.
Có một chiếc phong thư lẳng lặng nằm trong đó.
"Kim Lăng nói rằng ngươi nói cho hắn biết là làm người cả đời này có hai câu buồn nôn nói nhất định phải nói.
Xin lỗi ngươi.
Cảm ơn ngươi.
Những gì ta nợ ngươi ngươi, tất cả đều trả lại cho ngươi."
Những gì ta nợ ngươi ngươi, tất cả đều trả cho ngươi, vậy chúng ta liền có thể trở về làm huynh đệ như ngày xưa đúng không?
Cho dù có hỏi thì cũng không còn người nào trả lời nữa.