Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 24

Edit: Yuah

Beta: Yuri

Đường Khả chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng có ngày gặp chuyện đáng sợ như thế.

Miệng bị người ta bịt lại chỉ phát ra được tiếng kêu "ưm ưm", muốn xin tha cũng không được. Đôi mắt hạnh bởi vì sợ hãi mà trợn to, khóe mắt mở rộng đến mức muốn nứt toạc ra.

Đứng trước mặt Đường Khả là một người đàn ông từ trang phục đến tướng mạo đều vô cùng có nề nếp và mộc mạc, hoặc có thể nói là một người đàn ông hết sức bình thường. Nhìn từ trên xuống dưới cũng không thấy điểm gì nổi bật, cho dù thấy qua nhiều lần cũng không chắc có thể nhớ được gương mặt của ông ta, nếu đứng ở trong biển người thì sẽ không đời nào tìm thấy được ông. Trên tay người đàn ông có một ống tiêm, nhẹ nhàng đẩy lên, mũi tiêm sắc bén ngay lập tức tiết ra chất lỏng trong suốt. Từng bước từng bước, từ từ đến gần Đường Khả, trên khuôn mặt bình thường ấy nở một nụ cười dịu dàng: "Đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu, chỉ cần một chút nữa, chẳng mấy chốc sẽ không có cảm giác gì, đây là đồ tốt đó..."

Nước mắt Đường Khả không ngừng chảy xuống, liều mạng lắc đầu, muốn chạy trốn, muốn lùi về phía sau, nhưng cơ thể lại bị tên đồng bọn phía sau giữ chặt, còn để một con dao sắc bén trước cổ cô. Bởi vì Đường Khả giãy dụa mũi dao không ngừng cọ sát lên chiếc cổ mềm mại của Đường Khả, cần cổ trắng nõn lập tức xuất hiện một vệt máu dài. Đường Khả lại như không cảm giác được đau đớn, bây giờ cô đã bị cảm xúc sợ hãi đến chết bao lấy, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, không ngừng phát ra tiếng "ưm ưm", dường như khẩn cầu đối phương buông tha cho mình. Cơ thể không ngừng lùi lại, bất an giãy dụa trong l*иg ngực của người phía sau, nhưng chỉ có thể giậm chân tại chỗ, không trốn được, tư thế này chỉ làm cho hai tên côn đồ càng thêm khoái chí mà thôi.

Cuối cùng, ống tiêm chứa đầy chất lỏng tiến lại gần cổ cô, mũi kim lạnh lẽo chạm đến da thịt, Đường Khả sợ hãi đến mức không thể phát ra tiếng kêu gì nữa. Thân thể cứng ngắc không dám cử động, chỉ sợ mỗi một hành động của cô có thể khiến cô tiến đến cái chết cành nhanh hơn.

Người đàn ông vừa chuẩn bị tiêm vào bên trong thì bị đồng bọn của mình ngăn cản.

"Sao thế?" Người đàn ông nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Đây là nhiệm vụ cấp trên giao xuống, nếu như thất bại, người chết sẽ là họ. Họ cũng đã theo dõi cô gái này mấy ngày trời, vất vả lắm mới bắt được cô ta, nếu như xảy ra sai sót gì khiến cho cô ta chạy thoát, lần sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.

"Cấp trên không phải nói với chúng ta là không được để cô ta chết quá dễ dàng sao?" Người đàn ông đan ghìm chặt Đường Khả xuất hiện một loại cảm giác phấn khích mơ hồ không rõ.

"Nhưng mà..." Người đàn ông cầm ống tiêm do dự, nhìn bộ dạng Đường Khả khóc lóc như mưa có chút không đành lòng. Đối phương vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ cho thấy điều kiện gia đình cũng không tệ, không biết tại sao lại đắc tội vị cấp trên kia, khiến cho tính mạng cũng khó mà giữ được.

"Xì..." Một người đàn ông khác khinh thường nói: "Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như này, đừng nói với tao là mày không nỡ đấy."

Cũng phải, làm nghề này, có bao nhiêu lương tâm cũng đã mất gần hết rồi. Nếu khiến cho vị cấp trên kia không hài lòng, thì phải nhận một số hình phạt. Vị kia tuổi tuy không lớn, nhưng với thủ đoạn tàn nhẫn này, người khác có thể không sợ sao.

"Vậy mày nói đi, phải làm sao bây giờ."

"Làm sao à..." Người đàn ông bóp chặt miệng Đường Khả không cho phát ra tiếng, cánh tay khác sờ soạng mặt cô, giọng điệu đê tiện: "Đương nhiên là trước tiên ông đây sẽ làm nó, cái chân õng ẹo này khiến cho ông phát nóng rồi."

Người đàn ông cầm ống tiêm không tán thành: "Vẫn không nên tạo nghiệp như vậy, hoàn thành công việc cho mau chúng ta còn rời đi sớm."

"Dù sao người cũng ở trong tay chúng ta, không trốn được đâu, sớm muộn gì cũng chết, chi bằng để tao vui đùa một chút có sao."

Đường Khả vốn là do vô cùng sợ hãi nên đầu óc trở nên mụ mị, nãy giờ nghe không hiểu họ đang nói cái gì, bây giờ đã tỉnh táo lại, bàn tay bóp miệng cô cũng đã buông ra, nghe được đối thoại của hai người, cũng không còn sợ hãi, há miệng lớn tiếng kêu cứu: "Cứu... Ưm ưʍ..." Người đàn ông phía sau nhanh tay bịt miệng cô lại, uy hϊếp nói: "Em gái xinh đẹp nhỏ tiếng lại một chút, sau đó hầu hạ anh cho thoải mái, không chừng sẽ để em chết thoải mái một tí, không cần phải chịu dằn vặt nhiều."

Nghe nói như thế, toàn thân Đường Khả rét run. Một hai bàn tay tùy ý xoa nắn trên cơ thể cô, nụ hôn ướŧ áŧ chạm lên má và cổ cô, khiến người ta thấy ghê tởm buồn nôn.

Biết được những điều kinh khủng sắp xảy ra với bản thân mình, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả tuyệt vọng rơi nước mắt.

Ngày hôm nay sau khi tan học, hai người bạn bình thường cùng cô về nhà đột nhiên có việc bận, cho nên cô đành về trước. Khi đi tới lối vào con hẻm nhỏ thì gặp hai người đàn ông, vốn tưởng rằng hai người này chỉ là hai người đi đường bình thường, ai ngờ rằng bản thân lại bị họ bắt cóc vào trong con hẻm. Ngỏ hẻm này rất hẻo lánh bí ẩn, nhưng nó là con đường duy nhất để về nhà, bình thường đều không có chuyện gì, ai ngờ ngày hôm nay lại gặp phải một chuyện đáng sợ như vậy.

"Được rồi." Người đàn ông cất ống tiêm đi, biết rõ sở thích của đồng bọn, không thể làm gì khác hơn là thương hại nhìn Đường Khả một chút, cho dù thương hại nhưng cũng không đủ lớn để gã giúp đỡ Đường Khả, "Mày nhanh lên đi, tao đi ra ngoài trông chừng."

Dùng hết toàn lực giãy dụa cũng không có tác dụng, Đường Khả rơi nước mắt trong tuyệt vọng, trong miệng phát ra tiếng kêu "ưm ưm" cũng dần dần yếu đi.

Cứu cô... Ai đó làm ơn đến cứu cô với...

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"A..." Trịnh Lỗi gầm nhẹ một tiếng, bài thi Lịch Sử bị đè dưới khuỷu tay, hai tay vò tóc, thất vọng nằm sấp trên bàn.

"Tôi hận Hán Vũ Đế..."

Ôn Lương hiếu kỳ liếc nhìn cậu ta.

Trịnh Lỗi phẫn hận tiếp tục nói: "Có đốt sách thôi cũng không đốt cho hết nữa!"

"...Hình như người đốt sách là Tần Thủy Hoàng mà."

"Thật sao?" Trịnh Lỗi gãi đầu bối rối, đồng thời mang theo nghi ngờ hỏi: "Tần Thủy Hoàng không phải hoàng đế sáng lập ra triều Hán sao? Tớ nhớ chú tớ nói với tớ như vậy mà."

"...Hoàng đế sáng lập ra triều Hán là Hán Cao Tổ Lưu Bang."

Trịnh Lỗi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ, là cái người mà chú tớ nói gì mà tương ái tương sát với Hạng Vũ nè!"

Tương ái tương sát... Ôn Lương cạn lời đỡ trán, kiến thức lịch sử của hai chú cháu này là do thằng quỷ quái nào dạy vậy trời.

"Lịch Sử cậu được mấy điểm?" Đưa tay lấy cái bài thi dưới khuỷu tay Trịnh Lỗi ra, khi nhìn thấy điểm 0 to tròn như quả trứng gà thì Ôn Lương vẫn không nhịn được giật giật khóe môi một chút. Nhìn kỹ lại chút thì thấy Trịnh Lỗi viết đầy trang giấy, cảm khái, đến một điểm mà cũng không được thì cũng là một loại bản lĩnh.

Trịnh Lỗi ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời với góc 45 độ, long lanh mà ưu thương: "Lịch Sử thực sự là một môn có kiến thức phong phú."

"Ngu xuẩn ngu xuẩn..." Giọng nam trầm thấp giàu từ tính vang vọng trong lớp học, vốn dĩ đang ồn ào bởi vì tan học, trong nháy mắt yên tĩnh lại, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn Trịnh Lỗi.

Giọng nói này... Giọng nói này rõ ràng là... Trịnh Lỗi mặt đỏ lên, vội vã nhấc điện thoại, giọng điệu độc ác nói: "Chú út..." Tên khốn kiếp này lại nhân lúc cậu không chú ý mà thay đổi tiếng chuông điện thoại của cậu.

"Ồ, tức giận đến vậy hả, dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với chú, mày đúng là thằng cháu bất hiếu mà." Nghe thì như lời nói trêu đùa, nhưng ác ý ẩn giấu trong đó vẫn khiến cho Trịnh Lỗi giật cả mình.

Vẻ mặt đưa đám nói: "Cháu sai rồi, chú út..."

"Ngoan, kêu người ngồi cùng bàn của cháu nghe điện thoại."

Trịnh Lỗi lập tức trở nên cảnh giác: "Chú không được làm loạn đâu đó nha, chú lớn tuổi đến vậy rồi, đừng gieo vạ người khác." Xem ra ông chú háo sắc nhà mình vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Ôn Lương, là một người bạn tiêu chuẩn, cậu chắc chắn sẽ bảo vệ người bạn thân của mình thật tốt.

"Mày..." Trịnh Diệp quả thật bị thằng cháu ngu ngốc nhà mình làm cho tức đến phát khóc, từ đầu tới đuôi người bị thiệt là anh đó đm. "Ban đầu chú định ngày mai sẽ xuất viện, mà hình như cháu lại muốn chú ở thêm mấy ngày nữa phải không? Cũng đúng, chú cũng lớn tuổi rồi đương nhiên phải cố gắng tịnh dưỡng mới phải. Nếu như cháu đã có tấm lòng hiếu thảo như vậy, sao chú có thể phụ lòng cháu được đây." Hừ, dám nói chú mày già, chỉnh chết mày. Trịnh Diệp kiêu căng.

"Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi chú ơi..." Trịnh Lỗi. T^T

Trịnh Lỗi vội vàng nhét điện thoại vào trong tay Ôn Lương, Trịnh Lỗi cảm thấy rất bi thương, bạn thân à, không phải tớ không giúp cậu, là do kẻ địch quá mạnh.

Ôn Lương tiếp nhận di động của Trịnh Lỗi, hơi nghi hoặc tại sao Trịnh Diệp lại tìm anh, nhưng giọng điệu vẫn rất lịch sự: "Trịnh tiên sinh?"

"Hai ngày trước nghe Trịnh Lỗi nói tôi mới biết cậu ngồi cùng bàn với nó đó, đứa cháu này của tôi khá ngốc, mong cậu chăm sóc nó nhiều một chút." Nghe giọng điệu của Trịnh Diệp, hoàn toàn đúng là dáng dấp của một bậc phụ huynh đang quan tâm đến con cháu nhà mình.

"Ngài quá khen." Nghi hoặc trong lòng Ôn Lương càng sâu, không biết Trịnh Diệp hôm nay có uống lộn thuốc hay không.

"Đâu có đâu có, Ôn tiên sinh cậu là một người có tài đấy..." Trịnh Diệp hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn trò chuyện với Ôn Lương như vậy, nhanh chóng bắt sang chuyện khác, đi vào trọng tâm, "Tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, hóa ra trong tay Ôn tiên sinh có 3% cổ phần của "Phong Ngu" nha."

"Trùng hợp thôi." Hóa ra là vì việc này, Ôn Lương không nghĩ tới đối phương sẽ đi điều tra anh, mặc dù có chút giật mình, nhưng chuyện này để Trịnh Diệp biết rồi cũng không có gì ghê gớm.

"Đúng vậy, thật là trùng hợp..." Kéo dài ngữ âm lộ ra ý vị sâu xa, "Giống như chuyện cậu và cháu tôi ngồi cùng một bàn, em trai cậu lại từng đánh tôi nữa, thực sự là trùng hợp nha..." Câu nói cuối cùng kia có nồng nặc mùi thuốc súng.

Ôn Lương hơi bối rối, không biết tiếp lời thế nào. Mà câu nói này của Trịnh Diệp cũng không có ý muốn Ôn Lương trả lời.

"Đứa cháu này của tôi trông thì lớn xác như thế, chứ trên thực tế vô cùng đơn thuần dễ lừa, người trong nhà đều rất lo lắng, nếu Ôn tiên sinh là bạn cùng bàn của nó, phiền cậu quan tâm nó một chút, đừng để nó bị người ta lừa."

Thế nên, đây là một cảnh cáo trá hình phải không, quả nhiên mấy người mở công ty đều thích thuyết âm mưu kiểu này à? Thẩm Tiếu Nhiên như vậy, Trịnh Diệp cũng như vậy. Ôn Lương đưa tay sờ sờ mặt mình, nở một nụ cười rất ư là vô tội, nhìn anh giống những người có mưu đồ xấu xa lắm sao?

"Trịnh tiên sinh khách sáo quá rồi, Trịnh Lỗi là người rất tốt, tại sao có người muốn lừa cậu ấy được." Haizz, anh không phải là tên tiểu nhân thích tính kế sau lưng người khác đâu, nghĩ anh như vậy anh rất đau lòng đó.

"Ha ha... Ai biết được." Trịnh Diệp cũng không nói ra mình có tin hay không.

"Đúng rồi, tôi thấy tôi với cậu rất ăn ý, buổi chiều sau khi tan học cậu có thể cùng Trịnh Lỗi đến bệnh viện, tôi biết cậu sẽ không từ chối đâu, tôi cúp máy đây, sau khi tan học nhớ tới đó." Trịnh Diệp không chờ Ôn Lương trả lời, nhanh chóng cúp điện thoại.

Ôn Lương thật sự muốn chửi thề một tiếng, nhưng giáo dục tốt vẫn làm cho anh nhịn xuống. Đừng có mà vô liêm sỉ như vậy chớ!

"Sao thế?" Trịnh Lỗi thấy sắc mặt Ôn Lương hơi khó coi, mở miệng hỏi.

"Không có gì." Ôn Lương hít sâu một hơi, nhìn Trịnh Lỗi cười dịu dàng, "Chú của cậu hy vọng tôi có thể cùng cậu đến bệnh viện thăm chú ấy mà thôi."

"Anh đồng ý?"

"Ừm." Ôn Lương cười càng lúc càng dịu dàng, căn bản là chú cậu không cho tôi cơ hội để từ chối luôn đó hiểu không hả!

Trịnh Lỗi quay đầu, không dám nhìn nụ cười dịu dàng khiến cho người ta sợ hãi của bạn cùng bàn, cảm giác thằng bạn mình ngày càng đáng sợ là chuyện gì thế? Nụ cười này đẹp đến nỗi cậu không dám nhìn đấy.