Edit: Yuah
Beta: Yuri
Sau khi qua loa phát tiết xong một lần, tuy rằng vẫn chưa đủ thỏa mãn, nhưng cảm giác được người dưới thân đang run rẩy, Ôn Du Phi vẫn ngoan ngoãn giúp anh trai mặc quần áo lại cho tử tế. Cuối cùng cũng được đền bù như mong muốn... Được rồi, tuy chỉ mới làm được một nửa, nhưng có còn hơn không. Ôn Du Phi tuổi còn trẻ nhưng du͙© vọиɠ của anh không thua gì những người đàn ông trưởng thành, mà hiện tại anh đã hai, ba tháng không tìm được người để thỏa mãn. Anh luôn cảm thấy rằng nếu như anh còn buông thả không kiểm soát giống như trước đây, thì giữa anh và anh trai lại càng không thể nào. Được rồi, bây giờ anh cũng không cảm thấy giữa anh và anh trai sẽ có khả năng gì. Mà ít nhất, anh đã ăn được thịt vào trong miệng, tuy rằng không thể nuốt trôi, nhưng Ôn Du Phi tin tưởng đó chỉ là vấn đề thời gian. Chuyện tối hôm nay là anh ép buộc anh trai, nhưng anh trai cũng không bài xích chuyện anh đυ.ng vào không phải sao, thậm chí còn có phản ứng. Điều này làm cho Ôn Du Phi rất vui vẻ, ngay cả tâm tình bạo ngược khi nhìn thấy hình ảnh Đường Khả và Ôn Lương thân mật cũng tiêu tan không ít. Khoé miệng Ôn Du Phi khẽ nhếch lên, cười giống như con mèo trộm được con cá tươi ngon, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc. Tâm trạng tốt đẹp nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Ôn Lương một cái, nơi chạm đến tuy mềm mại nhưng cũng cực kì lạnh lẽo.
Khuôn mặt Ôn Lương cắt không còn một giọt máu. Ngày thường thì điềm tĩnh, dịu dàng như hồ nước vào tháng ba, mà hiện tại bây giờ trong đáy mắt đều tràn ngập sự sợ hãi. Ánh mắt nhìn Ôn Du Phi giống như anh là một con quỷ khát máu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh trai sợ mình, hơn nữa còn là vô cùng sợ hãi. Ánh mắt như thế khiến cho trái tim Ôn Du Phi co thắt lại, tại sao lại như vậy? Không thể nào... Ôn Du Phi cố gắng suy nghĩ một chút, xác định rõ ràng mình thật sự không làm gì khiến cho Ôn Lương sợ hãi như vậy. Chẳng lẽ là bị hành vi tối nay của mình doạ sợ sao? Cũng không đúng, lần trước mình uống say đυ.ng chạm lên người anh trai, cũng không thấy anh trai có phản ứng lớn như thế. Có điều, nếu anh trai sợ mình... Ôn Du Phi khẽ cúi đầu dưới ánh đèn heo hắt, trong đôi mắt sáng lên một ý tứ không rõ ràng. Nếu anh trai thật sự sợ mình, thì cũng không hẳn là tệ.
"Anh trai đừng sợ, đêm nay là do em hơi quá phận. Nếu như anh trai đẩy nữ sinh kia ra, thì em cũng không đối xử quá đáng với anh như vậy, cho nên chuyện này là do anh sai. Chỉ cần sau này anh nhớ rằng không nên cùng người khác thân mật như thế, thì em sẽ đối xử dịu dàng với anh hơn. Là do anh sai, tại sao anh trai lại đối xử với người xa lạ tốt như thế, dịu dàng như thế? Hửm?" Ôn Du Phi thấp giọng lẩm bẩm, nâng cằm Ôn Lương lên, muốn anh ấy nhìn thẳng vào anh. Bên trong đôi mắt màu cà phê rõ ràng phản chiếu bóng dáng của anh, chỉ có một mình anh. Như vậy thật là tốt, chỉ cần nhìn một mình anh thôi, sợ hãi cũng được, hoảng sợ cũng được, chỉ cần trong mắt anh trai không thấy ai khác ngoài anh, cho dù có căm hận, chán ghét, anh cũng có thể chịu đựng được. Nếu như trong mắt anh trai chỉ có một mình anh, là căm ghét căm hận cũng được, thì trái tim của anh ấy cũng vẫn bị anh chiếm giữ rồi.
"Anh trai không nên thân mật với người khác như vậy, em cũng không muốn làm tổn thương anh đâu, hi vọng anh trai sẽ không làm chuyện gì khiến em thất vọng nữa..." Ngón trỏ dịu dàng vuốt ve gương mặt của Ôn Lương, bởi vì thường xuyên cầm súng mà lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, khiến cho người khác cảm thấy ngứa ngấy.
Con ngươi của Ôn Lương đột ngột co rút lại, cả người giống như bị nhấn chìm trong băng tuyết. Những tâm tư tình cảm bộc lộ trong đôi mắt đen láy của Ôn Du Phi là cố chấp, điên cuồng, chăm chú thu hết tầm mắt của Ôn Lương vào trong mắt. Ôn Lương cảm giác giống như bị người khác bóp cổ, nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến anh khó thở, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích.
Không có ai biết rõ hơn Ôn Lương, Ôn Du Phi là một kẻ điên. Ôn Du Phi như thế này, rất giống Ôn Du Phi mà anh biết được ở kiếp trước. Điên cuồng, không chiếm được thì phá cho hư, cho dù cuối cùng chỉ còn là một cái xác không hồn cũng chẳng hề gì. Mà loại người như thế này gần giống với kẻ biếи ŧɦái chấp nhất, dường như chỉ nhắm vào một mình Ôn Lương.
"Anh thật sự không yêu em ư? Vậy thì cũng không sao cả, em thích anh trai nhất, chỉ cần anh vĩnh viễn ở bên cạnh em, chuyện gì cũng không thành vấn đề..." Bên tai vang lên lời nói đời trước Ôn Du Phi đã từng nói với anh, dùng giọng điệu dịu dàng, quyến luyến nhất, nhưng lại làm cho Ôn Lương hoảng sợ. Đó là quãng thời gian tối tăm nhất trong ký ức của Ôn Lương, sau khi sống lại cứ tưởng rằng đã có thể quên đi, trên thực tế, nỗi sợ kia từng chút, từng chút một, ẩn vào nơi sâu nhất trong trái tim từ lúc nào mà anh không hề hay biết.
Kiếp trước
Ôn Lương đã quên mất mình đã không nhìn thấy ánh mặt trời bao lâu rồi. Dường như chỉ hơn mười ngày ngày ngắn ngủi, nhưng cảm giác lại lâu như đã trải qua mười mấy năm. Từ sau khi ngày đó cố gắng trốn thoát chạy đi tìm Lăng Tiêu, Ôn Du Phi liền khoá chặt anh lại, không sai, là khóa lại. Giật giật tay chân, bên tai là âm thanh va chạm của kim loại. Xiềng xích được làm bằng sắt, giống như tù nhân trong ngục giam, không, phải nói là đến tù nhân trong ngục giam cũng không bằng. Kẻ tù tội còn có không gian nhất định để tự do hoạt động, mà anh lại bị Ôn Du Phi khoá chặt ở trên giường, thậm chí muốn cử động tay chân một chút cũng bị hạn chế. Bất kể làm chuyện gì cũng phải nhờ người khác giúp đỡ, mà Ôn Du Phi lại không cho phép người khác chạm vào anh, mỗi lần thân thể của anh nếu có nhu cầu gì, đều phải nhờ Ôn Du Phi hỗ trợ giải quyết. Nếu như ngày hôm đó Ôn Du Phi đến muộn, chuyện sinh lý bình thường cũng sẽ bức anh đến phát điên. Phải chăng Ôn Du Phi đang trừng phạt anh sao? Có lẽ vậy, trải qua mấy ngày này, Ôn Lương cảm thấy bản thân đến một chút tôn nghiêm cũng không còn sót lại. Trước đây anh đã từng hy vọng Ôn Du Phi sẽ đến gặp anh, nhưng Ôn Du Phi không đến. Còn bây giờ anh đã không còn muốn gặp lại Ôn Du Phi, nhưng vẫn không thể không trông mong em ấy đến đây, may mắn là mỗi ngày Ôn Du Phi vẫn đến đây đúng giờ. Rõ ràng Ôn Du Phi vốn dĩ đều chưa từng chú ý tới anh trong hai ba năm nay, thế mà bây giờ lại nhận được sự "cưng chiều" như vậy, cũng coi như là may mắn. Bản thân anh bây giờ đến tự sát cũng không làm được. Tuyệt thực sao? Hình như đã làm rồi, sau ngày đó anh bị Ôn Du Phi mạnh mẽ đút thức ăn vào miệng, no đến mức dạ dày muốn nứt toạc ra. Nứt toạc hết ra cũng tốt, dáng vẻ khi chết chắc sẽ khó coi một chút, nhưng vẫn hơn là sống không bằng chết như bây giờ. Ôn Lương khẽ nhếch môi, tạo ra vẻ mặt có hơi cứng ngắc, quỷ dị. Thôi xong rồi, mới có mấy ngày thôi mà, đến cười làm sao cũng quên mất. Càng tệ hơn nữa là, dường như anh vẫn chưa có dấu hiệu mắc phải hội chứng Stockholm*, xem ra kế hoạch của Ôn Du Phi thất bại rồi. Ôn Lương điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt một chút, cuối cùng cũng coi như là có thể nở ra một nụ cười nhợt nhạt.
*Hội chứng Stockholm (quan hệ bắt cóc) là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.(wikipedia)
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ánh sáng xuất hiện đột ngột khiến Ôn Lương không kịp thích ứng. Ngây người ở trong bóng tối lâu như vậy, đột nhiên xuất hiện tia sáng có ích lợi gì, dù sao cũng không tài nào nắm bắt được. Không cần suy nghĩ cũng biết là Ôn Du Phi đã đến, Ôn Lương cố gắng để thân thể thả lỏng một chút, nhưng vẫn không chịu được mà co rúm người lại, xích sắt nặng trịch kìm hãm cử động của anh, cuối cùng anh chỉ có thể nhìn Ôn Du Phi chậm rãi tới gần mình, thân thể không kìm chế được mà run rẩy.
"Ngày hôm nay anh trai có nhớ đến em không..." Ôn Du Phi áp sát vào người Ôn Lương, thấy Ôn Lương mím chặt môi không trả lời, hai con ngươi đen kịt kiên trì nhìn chằm chằm Ôn Lương, cố chấp đòi hỏi một câu trả lời.
Nhớ sao? Viễn vông. Bây giờ anh vẫn không bị vấn đề về sinh lý quấy nhiễu, nhớ đến Ôn Du Phi làm gì, tự chuốc lấy phiền phức vào người? Hiện tại anh đã đủ khó chịu lắm rồi. Nhưng lại không thể trực tiếp trả lời như vậy, nhớ tới thủ đoạn Ôn Du Phi dùng ở trên người anh mấy ngày nay, Ôn Lương rùng mình một cái, đánh trống lãng: "Ngày hôm nay cậu đến hơi sớm phải không?" Bị giam ở trong phòng, không nhìn thấy đồng hồ, nhưng vẫn ngờ ngợ có thể cảm giác được thời gian đang chảy trôi không ngừng.
"Phải." Chẳng biết từ lúc nào, Ôn Du Phi đã cắn lên vành tai của Ôn Lương, âm thanh hàm hồ nói rằng: "Em cố ý đến sớm để phục vụ anh trai này, anh có vui không?"
"Nếu như cậu có thể thả tôi ra ngoài thì tôi sẽ càng vui vẻ." Nghĩ như thế nào thì liền nói thế nấy. Chờ đến khi Ôn Lương phát hiện có gì đó không đúng, thì sắc mặt Ôn Du Phi đã thay đổi. Sự dịu dàng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt tái mét.
"Ồ..." Ôn Du Phi đột nhiên nắm tóc của Ôn Lương một cách dữ dội, buộc Ôn Lương phải ngẩng đầu lên. Bởi vì sợi xích sắt mà Ôn Lương không thể cong người được, Ôn Du Phi không một chút thương tiếc nào, toàn bộ da đầu của Ôn Lương bị kéo đến đau nhức. Cười khổ, hiện giờ câu Ôn Du Phi không muốn nghe nhất đó chính là đi ra ngoài. Nghĩ đến mỗi ngày Ôn Du Phi đến đây anh đều phải chịu tội, sắc mặt Ôn Lương liền trở nên trắng bệch.
"Anh trai muốn đi ra ngoài làm gì? Tìm đàn ông sao?" Ôn Du Phi lạnh lùng nói: "Sao hả, nhiều ngày trôi qua như vậy mà em vẫn chưa làm anh hài lòng ư, anh thích bị đàn ông làm như vậy à?" Trên tay càng ngày càng dùng lực, giống như muốn kéo toàn bộ da đầu của Ôn Lương xuống. "Nếu anh trai đã dâʍ đãиɠ rẻ tiền như vậy, thì em sẽ giúp anh trai thoả mãn thật vui vẻ." Vừa dứt lời, bên tai chính là tiếng vải bị xé rách.
"Dừng... Dừng tay..." Cảm giác toàn thân đột nhiên trở nên mát lạnh, giọng nói Ôn Lương hơi run rẩy. Trải qua sự dằn vặt mấy ngày nay, anh thật sự vô cùng sợ Ôn Du Phi .
"Thế nào, anh trai thích những người đàn ông khác bên ngoài sao? Cũng phải, hai ngày trước vì thằng khác mà làm trái lời em trốn ra ngoài có đúng không? Anh trai yên tâm, kỹ thuật của em tuyệt đối không hề thua kém người khác, chắc chắn sẽ làm cho anh khóc lóc van xin." Ôn Du Phi nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi xinh đẹp của Ôn Lương, sau đó đưa hai ngón tay vào bên trong đôi môi của Ôn Lương thăm dò.
Ôn Lương bị động tác của Ôn Du Phi làm cho sợ đến nổi da gà, nghiêng đầu để né tránh ngón tay của Ôn Du Phi, nhưng lại bị Ôn Du Phi dùng tay bắt lấy cằm, né tránh không được.
"Không..." Ôn Lương mới vừa phát ra một tiếng kháng nghị, liền bị nhét một viên thuốc vào trong miệng, viên thuốc này Ôn Lương đã quá quen thuộc. Trong những ngày qua, Ôn Du Phi đã không ít lần dùng nó để làm nhục anh. Cả người Ôn Lương rét run, giẫy giụa muốn nhả ra. Ôn Du Phi tiến lên ngăn chặn môi của Ôn Lương, dùng đầu lưỡi đẩy mạnh viên thuốc kia càng vào sâu trong miệng Ôn Lương, cuối cùng Ôn Lương cũng buộc phải nuốt vào.
"Khụ khụ..." Ôn Lương cố gắng ho thật mạnh, hy vọng sẽ ho ra viên thuốc. Ôn Du Phi lạnh lùng nhìn, cũng không ngăn lại động tác của anh.
Một lúc sau, dược hiệu dần dần phát huy tác dụng, trên mặt Ôn Lương ửng hồng bất thường, tiếng thở dốc cũng phát ra. Dùng sức nắm chặt ga trải giường dưới thân, chặt đến mức tấm vải bị nhàu nát, vẫn không thể nào ngăn chặn được cơ thể đang ngày một khô nóng. Ôn Lương dùng lý trí còn sót lại cố gắng để cho mình không chủ động áp vào người Ôn Du Phi.
"Tại sao anh vẫn chưa chịu van xin em, chỉ cần anh van xin em một tiếng, thì sẽ không cần phải khó chịu như vậy." Hơi thở mát lạnh sát vào trong mặt Ôn Lương, dường như làm dịu đi một chút trong cơ thể khô nóng, Ôn Du Phi dùng tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỗ mẫn cảm của Ôn Lương, đồng thời thấp giọng dụ dỗ nói: "Rất muốn có đúng hay không? Vậy thì van xin em đi nào, van xin em làm anh..."
"Không... Không cần..." Ôn Lương cắn đầu lưỡi của mình thật mạnh, dùng sự đau đớn để khiến cho bản thân trở nên tỉnh táo một chút. Dùng cách khuất nhục như vậy, không biết xấu hổ cầu hoan người kia, cho dù là do tác dụng của thuốc, Ôn Lương vẫn không tài nào tha thứ cho chính mình.
"Shit!" Ôn Du Phi mắng thầm một tiếng, dùng sức bóp miệng Ôn Lương, để cho Ôn Lương không thể khép miệng lại được. Đau lòng liếʍ máu tanh trong miệng Ôn Lương, Ôn Du Phi vô cùng phẫn nộ không cam lòng, "Thế nào, có người mới thì bắt đầu ghét bỏ em có phải không? Còn giả bộ cái gì hả, cũng không biết mấy lần trước là ai khóc lóc van xin em, là ai ở dưới thân em phóng túng như vậy." Ôn Du Phi cũng biết cách làm của mình quá mức đê tiện, nhưng mà như vậy thì có làm sao? Anh muốn như thế, từ xưa tới nay vẫn chưa từng buông tay, mặc kệ phải sử dụng thủ đoạn gì. Dù cho Ôn Lương không yêu anh, anh cũng phải giữ anh ấy ở lại bên cạnh mình.
"Xin... Xin em..." Cuối cùng, lý trí của Ôn Lương bị dược tính dằn vặt đến không còn gì, mở miệng cầu xin.
Lúc này, Ôn Du Phi mới thoả mãn nghiêng người đè lên, Ôn Lương ngay lập tức quấn lấy Ôn Du Phi. Chẳng mấy chốc, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ đan xen vào nhau.
Cuộc sống như thế, Ôn Lương đã chịu đựng được hơn một năm rồi. Ôn Du Phi không ngừng dằn vặt anh, không muốn thỏa hiệp hay dùng thuốc, nhìn anh mất đi lý trí gào khóc van xin rêи ɾỉ. Ban đầu là bởi vì tác dụng của thuốc, sau đó đã biến thành một loại bản năng quen thuộc. Anh ở trước mặt Ôn Du Phi đã sớm không còn chút tôn nghiêm nào. Thậm chí anh còn nghĩ, có phải Ôn Du Phi hận anh hay không, nhất định phải dằn vặt anh như vậy mới cam lòng hay sao? Có lúc Ôn Lương cũng không nhớ rõ mình còn sống hay là đã chết, lúc bị tình nhân bé nhỏ của Ôn Du Phi gϊếŧ chết, Ôn Lương thậm chí còn cảm thấy như được giải thoát.