Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 8

Edit: Yuri

Beta: Yuri

Ôn Du Phi hung hăng gặm mυ'ŧ đôi môi của Ôn Lương, mùi vị ngon muốn chết, còn trơn mềm hơn cả rau câu, ngọt đến nỗi làm cho anh muốn thô bạo chiếm lấy nó, không tự chủ được mà muốn nhiều hơn nữa. Anh không ngừng mυ'ŧ lấy đôi môi đó nhưng lại bị người phía dưới ngăn trở, Ôn Lương cắn chặt hàm răng không cho Ôn Du Phi đi vào khiến cho Ôn Du Phi bất mãn cắn lấy môi anh. Nhân lúc Ôn Lương bị đau mà vươn đầu lưỡi vào khoang miệng của anh, tuỳ ý nhấm nháp. "Ưʍ... " Ôn Lương chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ, đầu lưỡi của Ôn Du Phi đang càn quét trong miệng anh, anh muốn đẩy Ôn Du Phi ra ngoài nhưng không ngờ lại bị đối phương càng quấn lấy hơn, Ôn Lương cảm thấy đầu lưỡi của mình vô cùng tê dại. Nước bọt của hai người hoà vào nhau khiến cho Ôn Lương cảm thấy vô cùng chán ghét nhưng anh lại tránh không được. Cảm nhận được động tác của Ôn Du Phi trong khoang miệng mình, Ôn Lương hung hăng cắn một cái, mùi máu tanh lập tức tràn đầy miệng anh. Bởi vì đau nên đầu óc đang hưng phấn của Ôn Du Phi tỉnh táo một chút, có điều mùi máu tanh càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hơn. Ôn Lương bị Ôn Du Phi ôm chặt vào lòng, không những giãy giụa không được mà còn khiến cho du͙© vọиɠ của Ôn Du Phi tăng cao, hô hấp cũng trở nên nặng nề... Ôn Lương khóc không ra nước mắt, anh bị Ôn Du Phi đè trên ghế sô pha ở phòng khác, tay chân đều bị khoá chặt không thể động đậy. Hình như Ôn Du Phi phát hiện chuyện thú vị nào đó, dán lấy môi anh lưu luyến không rời, Ôn Lương cảm giác môi mình vừa tê vừa đau, chắc là sưng rồi. Một lúc lâu sau, Ôn Du Phi rốt cuộc rời khỏi nơi đó, ở trên cổ Ôn Lương rơi xuống những nụ hôn li ti, một tay vươn vào trong áo ngủ, vuốt ve cơ thể anh. Hơi thở nóng bỏng phun lên động mạch cảnh của Ôn Lương khiến cho anh nổi da gà. Tay Ôn Du Phi sờ đến một chỗ nhô ra phía bên trái của Ôn Lương, mạnh mẽ bóp một cái, cảm giác vừa tê dại vừa đau đớn.

Ôn Du Phi ngẩng đầu, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ khiến người khác hoảng sợ. Cơ thể lúc 17 tuổi của Ôn Lương đúng là chưa trải chuyện đời, nhưng Ôn Lương 28 tuổi sao có thể không biết. Tình huống trước mắt rất quen thuộc, Ôn Lương không khỏi sợ hãi. "Ôn Du Phi, buông tôi ra..." Ôn Lương tức giận lớn tiếng quát Ôn Du Phi, âm thanh còn mang theo một chút run rẩy không dễ phát giác.

Cảm nhận được người đang bị mình đè phía dưới không có sức để giãy giụa, Ôn Du Phi khẽ cười, anh hôn nhẹ lên gương mặt của Ôn Lương, một đường hôn tới dái tai trắng như ngọc của anh rồi há miệng ngậm nó vào, tới khi nó trở nên đỏ như nhỏ máu mới chịu buông ra. "Ừm... Anh trai..." Ôn Du Phi mập mờ khẽ gọi bên tai Ôn Lương, bởi vì du͙© vọиɠ nên giọng khàn khàn, nghe rất gợi cảm.

Tầm mắt anh rơi xuống đôi môi đỏ bị sưng của Ôn Lương, ánh mắt trầm xuống, cúi đầu ngậm mυ'ŧ nó lần nữa.

Quần áo ngủ của Ôn Lương bị vén đến ngang eo trong lúc anh giãy giụa, lộ ra vòng eo hoàn mỹ, làm cho tay Ôn Du Phi không ngừng vuốt ve, chỗ đó không trơn mịn như phụ nữ, nhưng bởi vì được cưng chiều từ nhỏ nên cũng không thô ráp như những người đàn ông bình thường, xúc cảm tốt đẹp khiến cho Ôn Du Phi say mê không thôi, bàn tay nóng như lửa không ngừng vuốt ve cơ thể Ôn Lương. Anh cảm giác chỗ đó của mình hình như có xu hướng muốn ngóc đầu dậy chào cờ.

Ôn Lương cả kinh, cảm thấy vô cùng nhục nhã, anh dùng sức thúc đầu gối một cái, Ôn Du Phi bị đau nên khẽ hừ một tiếng, trong chốc lát không đứng vững được nên "bịch" một tiếng, bị Ôn Lương đạp xuống sàn nhà.

Không thèm nhìn tới dáng vẻ chật vật của Ôn Du Phi, Ôn Lương nhanh chóng trốn về phòng mình, đóng cửa, khoá lại.

Cảm giác cả cơ thể như dính đầy mùi của Ôn Du Phi, Ôn Lương không ngừng chà khắp cơ thể mình, chỉ chốc lát sau, làn da đã bị chà đến đỏ bừng.

Ôn Lương vô lực dựa vào tường trong phòng tắm, ngừng những động tác đang tự ngược bản thân lại. Anh cười tự giễu một tiếng, kiếp trước những chuyện thân mật hơn cũng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí linh hồn cũng rất quen thuộc với hơi thở của Ôn Du Phi. Ha ha... Lúc nãy ở trong tình huống đó mà anh còn có thể có phản ứng.

Ôn Lương nhắm mắt lại, trong ký ức không biết có bao nhiêu lần là cùng Ôn Du Phi quấn quýt, có khi là Ôn Du Phi vừa mới xuống giường người khác liền leo lên giường anh, cũng có khi vừa mới xuống giường anh liền lên giường người khác, giữa hai người ngoại trừ du͙© vọиɠ ra thì không còn gì cả. Buồn cười nhất là, vì là quan hệ như thế nên anh mới có thể dây dưa với Ôn Du Phi lâu nhất, thậm chí còn lâu hơn người trong lòng của Ôn Du Phi. Khi đó anh cố chịu đựng, xem như mình là một thằng điếc, một thằng mù, một người đàn ông mà có thể nhân nhượng đến mức đó, cuối cùng bị Ôn Du Phi coi như một thằng ngu. Anh ngu ngốc cho rằng sẽ có một ngày nào đó mình sẽ nhận được kết quả như mong muốn, sau này mới biết được hoá ra không yêu là không yêu, không phải cứ cố gắng là sẽ thành công.

Kiếp trước Ôn Lương rất hận người đó, không yêu nhưng cũng không nói rõ ràng, luôn hành động mập mờ để anh cảm thấy mình có hy vọng, y như một thằng ngốc lúc nào cũng vây quanh anh ta. Trong quãng thời gian dài đằng đẵng chờ người đó quay đầu, anh đã tự biến bản thân thành một người mình không quen biết nữa rồi.

Từ lúc mới bắt đầu lặng lẽ chờ đợi cho đến khi càng ngày càng cuồng loạn, hết lần này tới lần khác quấn lấy Ôn Du Phi hỏi anh rốt cuộc có yêu hay không, nhưng người đó chưa bao giờ chịu trả lời thẳng, tình cảm người đó cho anh như là hoa trong gương, trăng trong nước, tại sao không buông tha cho bản thân chứ? Người đó vẫn luôn làm hao mòn tình cảm của anh, cho đến khi ngay cả hận cũng không có sức để hận. Anh rất muốn hỏi Ôn Du Phi rằng, rốt cuộc anh có thiếu anh ta cái gì không? Rốt cuộc tại sao anh ta lại dùng thời gian dài đến thế để tổn thương anh?

Kiếp trước, Ôn Lương từng tự sát một lần, ôm một sự hy vọng xa vời, một sự hy vọng mà mình không thể nào đạt được khiến cho anh đó rất tuyệt vọng. Lần đó, Ôn Lương uống một lượt nửa chai thuốc ngủ nhưng lại chết không thành. Là người giúp việc đúng quy định phát hiện rồi đưa anh vào bệnh viện, cuối cùng Ôn Lương cũng tỉnh lại. Anh nằm trong bệnh viện một tuần lễ, Ôn Du Phi không có tới thăm anh lấy một lần, sau này anh mới biết ngày thứ hai sau khi anh tự sát, Ôn Du Phi và người trong lòng của anh ta đi du lịch Hawaii. Ban đầu anh còn mong đợi anh ta có thể tới nhìn anh một chút, nhưng dần dần anh cũng hết hi vọng rồi, đồng thời cảm thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng Ôn Du Phi đã có được người anh ta luôn tâm tâm niệm niệm nhưng vẫn không buông tha cho anh, chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy anh và người trong lòng của anh ta có vài phần giống sau nên không nỡ buông tay sao? Đúng là anh bày tỏ với anh ta trước, nhưng mà Ôn Lương anh chưa bao giờ cầu xin anh ta phải yêu anh, anh không phải là loại mặt dày mày dạn mà đi quấn lấy Ôn Du Phi. Rõ ràng Ôn Du Phi không yêu, nhưng mỗi khi anh muốn buông tay, anh ta luôn làm những chuyện khiến anh cảm động, làm cho anh không thể buông.

Chuyện lúc trước không nói nữa, nhưng chuyện bây giờ thì phải làm sao? Anh thật sự không muốn dây dưa với Ôn Du Phi, nhưng không biết tại sao Ôn Du Phi lại có hứng thú với anh, xong lại quấy nhiễu cuộc sống của anh. Ôn Lương của lúc trước cũng không có giỏi về việc che giấu cảm xúc của bản thân cho lắm, không lẽ bởi vì bản thân mình không còn ngây ngốc si mê anh ta như lúc trước nên lòng anh ta thấy không yên? Lúc trước Ôn Lương không giỏi che giấu cảm xúc của bản thân nên bị Ôn Du Phi phát hiện cũng rất bình thường. Có điều nếu là bởi vì lý do đó thì cũng quá buồn cười rồi.

Cho dù bây giờ chuyện Ôn Du Phi có hứng thú với anh là thế nào anh cũng không muốn quan tâm, nếu Ôn Du Phi quyết tâm muốn làm gì đó với anh thì anh ta cũng không làm gì được với Ôn Lương của hiện tại, hơn nữa Ôn Lương cũng không muốn bởi vì Ôn Du Phi mà thay đổi ý định ban đầu của mình.

Chỉ là vẫn phải nhanh chóng thoát khỏi... Ôn Lương nhức đầu, xoa xoa mi tâm, kệ đi, chỉ cần qua được học kỳ này là ổn rồi... Rất nhanh thôi Ôn Du Phi sẽ không dám làm gì anh nữa.