Ba người đi đến nhà ăn của bệnh viện để ăn cơm trưa, bỏi vì sự tồn tại của Tần Hướng Bắc mà mặt Lâm Nhụy Nhi không mấy vui vẻ. Tần Hướng Bắc xem cô như là không khí vậy, đứng chắn chính giữa cô và Từ Sướиɠ.
Tần Hướng Bắc cứ lảm nhảm rất nhiều, khiến cô không chen được miệng vào dù chỉ một câu.
“Bác sĩ Từ, tay nghề anh tốt lắm nha. Mấy ngày trước em mới biết chuyện anh lên hotsearch weibo, đúng là chỉ có anh, chuyện này mà cũng có thể hot lên thôi.” Tần Hướng Bắc đùa giỡn trêu chọc Từ Sướиɠ, “Bác sĩ Từ làm bác sĩ ở bệnh viện chúng ta thật sự quá đáng tiếc, để một đám y tá quèn được hời rồi.”
Lâm Nhụy Nhi vừa nghe cậu nhắc đến chuyện này, lập tức chen vào một câu: “Bác sĩ Tần, vậy cậu có nhìn thấy tôi cũng được lên hotsearch đó.”
Tần Hướng Bắc nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ, nói: “Vậy sao? Tôi không nhìn thấy.” Sau đó lại quay đầu nói với Từ Sướиɠ: “Bác sĩ Từ, một lát nữa anh rảnh không ạ? Em còn mấy vấn đề phải xin chỉ bảo từ anh nữa.”
Từ Sướиɠ trả lời cậu là mình rảnh.
Lâm Nhụy Nhi tức đỏ mặt, hóa ra hai người này không nghe lời mình nói có phải không. Cô lại thản nhiên nói: “Bác sĩ Tần, sao cậu chỉ quan tâm đến bác sĩ Từ vậy, tôi cũng lên hotsearch đấy, cậu không thấy sao. Cậu có biết bạn bè trên mạng nói gì không? Bọn họ nói tôi là bạn gái của bác sĩ Từ đó. Những người trên mạng thất sự buồn cười quá, trí tưởng tượng quá phong phú làm tôi cũng phải ngượng ngùng.”
Tần Hướng Bắc lạnh nhạt hừ một tiếng, “Cậu cũng biết người trên mạng có trí tưởng tượng phong phú mà, nên không cần phải xem đó là thật, xem thử thôi là được rồi.”
“Tần Hướng Bắc, cậu!” Lâm Nhụy Nhi nghẹn họng vì lời nói này của Tần Hướng Bắc, người bạn chung lớp thời đại học này, vẫn luôn châm chọc cô, không biết mình đã đắc tội cậu ở chỗ nào. “Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Tôi ăn no rồi, đi trước đây.” Dứt lời, Lâm Nhụy Nhi nhịn cơn giận lại, trợn mặt nhìn Tần Hướng Bắc, sau đó đi ra ngoài.
Tần Hướng Bắc đáp lại một tiếng “chậc”.
Từ Sướиɠ cũng đã ăn xong, đặt bát đũa lại, hỏi cậu: “Tại sao em cứ nhắm vào cô ấy vậy, người ta đắc tội em à?”
“Em không vừa mắt với cô ta thôi. Là em nhỏ mọn mà, được rồi.”
Từ Sướиɠ khe khẽ thở dài, không thể làm gì.
Tần Hướng Bắc nhớ đến một chuyện, bỗng dưng cười xấu xa, “Có phải anh và chị em đang tiến triển tốt lắm đúng không?”
Từ Sướиɠ nghe cậu hỏi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát. “Không có, chị em không thích anh.”
“Đầu óc chị ấy có vấn đề rồi! Em muốn đi đánh chị ấy một trận quá!” Tần Hướng Bắc nổi giận.
“Nếu em dám đánh cô ấy, anh sẽ đánh em trước.” Không nghĩ đến Từ Sướиɠ lại nói như vậy, Tần Hướng Bắc đã hiểu rõ, Từ Sướиɠ thật sự rất quan tâm đến chị cậu, nên cậu cũng không dám nói xấu Tần Tương Nam nữa.
“Không phải là em tức giận thay anh sao. Hơn nữa chỉ có chị ấy bắt nạt em thôi, sao em dám đánh chị ấy được.”
Tần Hướng Bắc nghĩ đến dáng vẻ của chị cậu khi khiển trách mình, trong lòng lập tức run lẩy bẩy. Cậu nói tiếp: “Nhưng mà chị ấy đúng là hơi ngốc. Em thấy hình như chị ấy cũng thích anh đó.”
Từ Sướиɠ kinh ngạc.
Tần Hướng Bắc tiếp tục nói: “Anh biết tại sao chị ấy và Thẩm Chi Dương lại chia tay không?”
Tần Tương Nam và Thẩm Chi Dương ở bên nhau, hai người họ cùng thi đậu một trường đại học. Tần Tương Nam học ngành truyền thông báo chí, còn Thẩm Chi Dương học ngành tài chính.
Lúc còn học cấp ba, Lý Tô Tô nói với cô rằng trong tương lai Thẩm Chi Dương sẽ xuất ngoại du học, từ đầu đến cuối cô đều không hỏi Thẩm Chi Dương về vấn đề này, tại sao sau đó anh không xuất ngoại, lại lụa chọn học đại học trong nước.
Cô và Thẩm Chi Dương đã ở bên nhau hơn một năm, cho đến bây giờ vẫn chưa từng cãi vả đến đỏ mặt tía tai, Tần Tương Nam vô cùng hiểu chuyện, dù gặp chuyện gì cũng không cần sự giúp đỡ của Thẩm Chi Dương, cô chỉ tự nghĩ biện pháp giải quyết.
Cũng bởi vì như vậy, Thẩm Chi Dương cảm thấy Tần Tương Nam rất hời hợt với mình. Anh thật sự rất thích cô, hận không thể được ở bên cạnh cô mỗi ngày, nhưng mỗi một ngày của Tần Tương Nam đều vô cùng đầy đủ phong phú, Thẩm Chi Dương chỉ đóng vai một nhân vật có cũng được không có cũng được.
Ba mẹ Thẩm Chi Dương luôn muốn để anh xuất ngoại du học, nhưng anh gặp được Tần Tương Nam lúc học lớp mười hai, vì để có thể ở bên cạnh cô, anh từ bỏ vì xuất ngoại, hơn nữa còn thi đậu cùng một trường đại học với cô.
Thẩm Chi Dương cũng giống như Từ Sướиɠ vậy, là một đèn tụ sáng trong trường học, nợ đào hoa cũng có nhiều vô cùng, nhưng trong lòng anh chỉ có một mình Tần Tương Nam, tất cả các cô gái khác đều bị anh từ chối.
Sau đó có một lần, ngày đó là lễ tình nhân, không bao lâu sau ngày tựu trường bước vào học kỳ mới của năm nhất đại học. Thẩm Chi Dương hẹn Tần Tương Nam ra ngoài ăn cơm tối, Tần Tương Nam đã đồng ý với anh.
Thẩm Chi Dương đặt trước địa điểm hẹn là một nhà hàng món Tây đắt đỏ ở trung tâm thành phố S, lúc đó anh đã chọn một phòng bao có vị trí rất tốt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ từ nơi này, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên bờ sông. Cũng ở vị trí này, họ cùng nhau trải qua năm mới, cũng là lần đầu tiên anh hôn cô. Thẩm Chi Dương nhớ đến những điều này lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Anh chuẩn bị một bó hoa hồng, màu đỏ tươi xinh đẹp ướŧ áŧ, trên cánh hoa vẫn còn một giọt nước đọng lại. Ngoài ra, anh còn chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một chiếc dây chuyển màu trắng bạc, mặt dây chuyền là cỏ bốn lá đính kim cương rất đáng yêu. Anh rất hài lòng với món quà mình đã chuẩn bị, nghĩ rằng sau khi Tần Tương Nam nhìn thấy, chắc chắn cô cũng sẽ rất thích.
Thời gian hẹn của hai người sắp đến, Thẩm Chi Dương có hơi kịch động, nghĩ đến chuyện có thể hôm nay cô sẽ chú tâm đến cách ăn mặc trang điểm của mình hơn, lại nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ đáng yêu của cô, khóe môi anh vô thức cong lên. Nhưng anh chờ thật lâu, một tiếng đã tổi qua, cô vẫn chưa đến.
Anh có hơi lo lắng cho cô, lập tức gọi điện thoại cho Tần Tương Nam.
Cô nhận điện thoại, anh giả vờ nổi giận: “Tần Tương Nam, em để anh chờ lâu lắm rồi đấy.”
Không ngờ rằng cô lại nói: “Em xin lỗi, hôm nay em không đến được rồi. Bạn cùng phòng của em bị sốt, em phải ở đây chăm sóc cậu ấy.”
Thẩm Chi Dương nghe vậy thì vô cùng thất vọng, tại sao người bạn cùng phòng này phải bị bệnh vào hôm nay chứ, thật sự rất biết chọn ngày.
Nhưng anh vẫn nói với cô: “Được rồi, vậy em chăm sóc cho cậu ấy đi. Lần khác chúng ta hẹn lại vậy.”
“Thẩm Chi Dương, em rất xin lỗi, anh sẽ không tức giận chứ ạ.”
“Anh không có, em yên tâm, làm sao anh giận em được, Tiểu Nam, em cũng phải chăm sóc tốt cho chính mình đấy, cẩn thận không thì bị cảm.”
Tần Tương Nam đáp lại anh, hai người cúp điện thoại.
Thật ra anh cũng có tức giận, bó hoa hồng kia vèo một phát lập tức bị ném thẳng vào thùng rác.
Sau khi anh trở lại trường học, không biết như thế nào mà anh lại đi đến dưới lầu nhà trọ của Tần Tương Nam, nghĩ thầm đã trễ thế này, chắc cô đã ngủ rồi. Nhưng anh vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy cô, chỉ cần nhìn một chút thôi, anh đã thỏa mãn rồi.
Anh gọi điện thoại cho cô, và anh rất ngạc nhiên vui mừng khi cô còn chưa ngủ, sau đó anh hỏi cô có thể xuống đây được không, anh đang chờ ở dưới lầu nhà trọ cô ở.
Một hồi sau, Thẩm Chi Dương nhìn thấy cô bọc mình bằng áo khoác dày chạy xuống, anh cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, không kiềm được muốn ôm chặt cô.
“Hôm nay cho em xin lỗi nhé, em sợ bạn cùng phòng lại phát sốt nên phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Cô nói xin lỗi với anh.
Thẩm Chi Dương không nói gì, chỉ ôm cô như vậy, trong lòng anh biết rõ, nhà trọ thuê này không chỉ có một mình cô ở, nhưng anh không muốn chất vấn cô, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy khó xử.
“Tại sao anh lại không nói chuyện? Anh làm sao vậy ạ?” Cô hỏi anh.
Hồi lâu sau, anh mới buông cô ra, nói: “Lên nhà đi, đừng để bị lạnh.”
Cô ồ một tiếng, nói hẹn gặp lại, lúc vừa xoay người, Thẩm Chi Dương đã kéo cô lại.
“Lễ tình nhân vui vẻ.” Anh nói. Sau đó lấy ra một chiếc hộp tinh xảo bên trong túi áo. “Tặng em đấy, lên nhà mở ra xem thử đi.”
Cô nhận lấy, nói cảm ơn với anh. Sau đó đi vào nhà trọ.
Mặc dù anh đã tặng quà cho cô, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có hơi trống vắng.
Thẩm Chi Dương vì muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn, nên nếu cô đến phòng thư viện để tự học, anh cũng sẽ đi cùng cô, mặc dù không nói chuyện với nhau, anh chỉ cần nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc học tập, cũng đã cảm thấy rất vui vẻ.
Có một lần ở trong thư viện, hai người họ ngồi chung một chỗ đọc sách. Thẩm Chi Dương len lén nhét một tờ giấy nhỏ vào tay cô: “Một lát nữa cùng ăn cơm với anh nhé.” Tần Tương Nam nhìn, gật đầu đồng ý. Anh thu hồi tờ giấy, viết thêm mấy chữ rồi lại đưa đến cho cô: “Anh đến nhà vệ sinh một chút đã.”
Tần Tương Nam gật đầu.
Lúc Thẩm Chi Dương đi, còn không quên cưng chiều xoa nhẹ đầu cô hai cái, lúc đó cô đã cười khẽ.
Anh vừa mới đi khỏi, chuông điện thoại đặt trên bàn lập tức vang lên, trong thư viện vô cùng yên tĩnh, âm thanh này đột nhiên vang lên, mọi người xung quanh nhanh chóng nhìn về phía này, cô vội vàng cầm điện thoại Thẩm Chi Dương lên và nhấn tắt.
Không ngờ rằng, chỉ trong chốc lát chuông điện thoại lại vang lên, không còn cách nào khác, nếu cô nhấn tắt thì một hồi nữa vẫn gọi tiếp. Cô cầm điện thoại của anh lên rồi chạy ra bên ngoài. Sau khi ra khỏi thư viện, cô thấy trên màn hình hiển thị “Lý Hân Vũ”, cô bấm nhận.
“Xin chào, Thẩm Chi Dương không có ở đây, có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời lại Thẩm Chi Dương sau.”
Đầu bên kia sững sốt ba giây, một lát sau, giọng nói mềm mại đáng yêu cảu một cô gái truyền đến.
“Cô là bạn gái của anh ấy sao? Tôi có nghe anh ấy nhắc qua. Tôi cần tìm Thẩm Chi Dương để nói về chuyện xuất ngoại du học của anh ấy.”
Tần Tương Nam kinh ngạc, Thẩm Chi Dương muốn đi du học sao? Tại sao cô lại không nghe anh nhắc đến chuyện này.
“Anh ấy phải đi du học sao?”
“Làm sao vậy, xem ra cô vẫn chưa biết rồi. Là như vậy, nhà tôi và nhà anh Thẩm Chi Dương có quan hệ thân thiết, từ nhỏ hai chúng tôi đã cùng lớn lên. Năm nay tôi tốt nghiệp trung học sẽ lập tức xuất ngoại du học, vốn dĩ năm ngoái anh Chi Dương đã đi rồi. Cũng không biết tại sao đột nhiên anh ấy lại không đồng ý. Nhưng ba mẹ hai nhà chúng tôi đã thương lượng qua, năm nay anh ấy sẽ đi cùng tôi luôn, dù sao tôi cũng là con gái, họ cũng không yên tâm để tôi ở bên ngoài một mình. Nếu có anh Chi Dương ở bên cạnh chăm sóc tôi, thế thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa…”
Cô gái tên Lý Hân Vũ đó dừng lại một lúc, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, chỉ có xuất ngoại du học, mới tốt cho tiền đồ của anh Chi Dương. Nếu cô là bạn gái của anh ấy, sẽ không phản đối chuyện này chứ?”
Trong lòng Tần Tương Nam có hơi hụt hẫng, cô nói: “Dĩ nhiên tôi sẽ không phản đối, nếu đây là sự lựa chọn tốt nhất, tôi nhất định sẽ ủng hộ anh ấy.”
“Vậy thì tốt. Tôi vẫn còn mấy câu phải nhắc nhở cô. Ba mẹ anh Chi Dương và ba mẹ tôi đã định sẵn trong tương lai chúng tôi sẽ kết hồn, có thể bây giờ anh ấy chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi, chờ chúng tôi cùng nhau ra nước ngoài, anh ấy chắc chắn sẽ quên cô. Tôi khuyên cô bây giờ không nên quá thật lòng với anh ấy, nếu không về sau….”
Tần Tương Nam nghe đến đây, cái gì cô cũng đã hiểu, bất kể cô gái này có nói đúng không thì đó vẫn là sự thật, Thẩm Chi Dương thật sự muốn xuất ngoại, là do cô làm chậm trễ việc của anh.
“Tôi biết rồi, cô yên tâm, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh ấy xuất ngoại. Còn những chuyện khác, tôi không cần cô nhắc nhở, hẹn gặp lại.”
Cô cúp điện thoại, vẫn đứng ở nơi đó, trong lòng như bị thứ gì đó chắn lại.
“Tiểu Nam, em là sao vậy?” Thẩm Chi Dương trở lại, thấy cô đứng ngơ ngác ở cửa, lập tức hỏi cô.
“Không có gì, vừa rồi có người điện thoại cho anh. Em xin lỗi, vì sợ quấy rầy đến người khác nên em nhận giúp anh luôn.” Cô đưa điện thoại lại cho anh.
Anh nhận lấy, nhìn lịch sử cuộc trò chuyện, hơi hốt hoảng, vội vàng hỏi: “Cô ta nói gì với em?”
“Không có gì, tự anh hỏi cô ấy đi.” Tần Tương Nam xoay người đi vào trong thư viện.
Thẩm Chi Dương vội vàng kéo cô lại, giải thích: “Tiểu Nam, giữa anh với cô ta không có chuyện gì xảy ra hết, anh chỉ thích em, em phải tin tưởng anh.”
Tần Tương Nam nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Em tin anh mà.”
Mặc dù Tần Tương Nam nói cô tin anh, nhưng cả ngày đó anh vẫn không thể cảm thấy yên lòng được. Còn cô thì cứ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc sách của mình, cô càng như vậy, anh càng có cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cho đến khi anh chạy đi chất vấn Lý Hân Vũ, lúc đó anh đã thật sự nổi giận.
Cô gái Lý Hân Vũ này từ nhỏ chỉ thích quấn lấy anh, càng tức hơn là ba mẹ anh cũng rất thích cô ta, nhưng anh chỉ coi cô ta như em gái mình, vốn dĩ chưa từng nghĩ đến phương diện kết hôn. Lý Hân Vũ lại nói như vậy với Tần Tương Nam, anh tức giận mắng Lý Hân Vũ một trận.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, sợ Tần Tương Nam sẽ suy nghĩ bậy bạ, anh vội vàng hẹn cô ra ngoài sau khi đã nghĩ ra cách giải thích cho cô hiểu.
“Tiểu Nam, em thật sự phải tin anh nhé, giữa anh và Lý Hân Vũ không có bất kì quan hệ nào quá mức cả, tất cả đều là cô ta tình nguyện từ một phía.” Anh ôm chặt cô, chỉ sợ giây tiếp theo cô sẽ nổi giận và bỏ anh đi.
“Không phải em đã nói rồi sao? Em rất tin anh mà.” Cô bình tĩnh nói.
Thẩm Chi Dương vẫn không dám tin tưởng, “Vậy em thật sự không tức giận sao?”
Cô lắc đầu, trả lời anh: “Em không tức giận.”
“Vậy em….Tại sao anh vẫn không cảm thấy yên lòng được. Có chuyện gì thì em nói với anh được không, Tiểu Nam, cái gì em cũng không nói cho anh biết, như thế anh càng cảm thấy khó chịu hơn.”
Tần Tương Nam nhìn anh, nghiêm túc hỏi anh một câu: “Có phải anh có ý định sẽ xuất ngoại du học không?”
__
Lời tác giả: Tôi thật sự rất thích Thẩm Chi Dương, đau lòng quá.
Lời editor: Mình cũng rất thích nhân vật Thẩm Chi Dương này á, huhu, ảnh siêu tội nghiệp, dù là nam phụ nhưng anh rất đáng thương, Tần Tương Nam là thanh xuân của ảnh nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nắm tay cô đi hết cuộc đời được. Tự dưng muốn khóc cho ảnh quá.
**