Lâm Cảnh trở về phòng ngủ nhưng lại không đi ngủ ngay.
Sau khi tắm xong, anh đi ra ngoài, thay một chiếc áo phông và quần dài thoải mái, ngồi dựa lưng trên chiếc ghế ở ban công.
Toàn bộ khu vực này đều bị cúp điện, bên ngoài chỉ có một mảnh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng sáng rọi chiếu xuống mặt đất.
Những ngày cuối thu, tiếng gió thổi làm lá khô lao xao vừa nhẹ nhàng mà lại vang dội.
Cả người Lâm Cảnh đều chìm trong bóng tối, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không biết nhìn vô định về nơi nào, thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tối nay rõ ràng anh uống rất nhiều rượu nhưng cồn trong rượu lại chẳng có chút tác dụng nào đối với anh. Cồn rượu trong người rút bớt đi, khiến cho giờ phút này, anh trở nên tỉnh tảo hơn bất cứ lúc nào. Anh vùi mình vào trong không gian tối đen như mực này, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên đối diện với chính trái tim mình.
Cho dù là uống say rượu thì trong đầu anh tất cả đều là hình bóng của Lục Chẩm Tuyết.
Dáng vẻ hoạt bát của cô, khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ, còn có đôi mắt có hồn hấp dẫn người khác kia nữa.
Tuy biết rõ cô cố ý tiếp cận mình, cố ý muốn khiến anh yêu cô nhưng những lúc cô cười với anh, thì chính bản thân anh lại chẳng thể ngừng rung động được. Anh đã từng phiền muộn, từng nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được trái tim mình.
Lâm Cảnh nghe thấy tiếng đóng cửa xe ở dưới lầu, sau đó tiếng xe hơi lái ra khỏi sân.
Ánh mắt anh rơi vào nơi sâu thẳm của bóng đêm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cả căn phòng lớn thế này cũng chìm ẩn trong màn đêm, thật yên tĩnh, không có bất kì âm thanh dư thừa nào phát ra.
Biết rõ Lục Chẩm Tuyết đã đi rồi nhưng Lâm Cảnh vẫn muốn đi xuống dưới lầu xem thử.
Hai tay anh đặt trong túi quần, đứng ở trên cầu thang nhìn xuống, nhìn thoáng qua phòng khách trống không vắng lặng. Sắc mặt Lâm Cảnh vẫn lạnh nhạt như vậy, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào trong mắt anh.
Anh nhìn một lúc, vừa mới xoay người chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Anh hơi ngạc nhiên, quay đầu, chỉ thấy cánh cửa bị ai đó ở bên ngoài đẩy vào.
Lục Chẩm Tuyết đi vào từ bên ngoài, ánh trắng tỏa xuống, hai người ở trong bóng tối mặt đối mặt với nhau.
Cô nhìn thấy Lâm Cảnh, nghi ngờ hỏi: “Không phải anh đi ngủ sao?”
Lâm Cảnh nhìn lại cô, nói: “Không phải cô đi rồi à?”
“Không có.” Lục Chẩm Tuyết vừa nói vừa lắc lư cái túi mình đang cầm trong tay, “Tôi đi mua thuốc giải rượu cho anh mà.”
Cô vẫn chưa đóng cửa, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào nhà.
Cô thay dép đi trong nhà, vừa đi đến bàn trà vừa nói: “Bên ngoài đang sửa chữa mạch điện khẩn cấp, đoán chừng phải mất một lúc lâu nữa mới có điện lại.”
Lục Chẩm Tuyết đặt chiếc túi mình cầm trong tay lên bàn trà nhỏ, sau đó lấy bình nước trên bàn trà, cầm cốc nước bị úp ngược trên khay để cốc lên, vừa rót nước vào cốc vừa nói: “Anh đừng đứng đó nữa, mau đến đây uống thuốc nào.”
Thực tế thì khi Lâm Cảnh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết trở lại, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Anh đi xuống lầu, ngồi lên ghế sofa.
Lục Chẩm Tuyết đưa cốc nước đã rót đầy nhét vào trong tay anh.
Mùi rượu trên người Lâm Cảnh đã phai nhạt đi rất nhiều rồi, cô ngửi được hương thơm bạc hà mát lạnh, giống như mùi của sữa tắm vậy, cô vừa mở hộp thuốc vừa thuận miệng hỏi một câu: “Anh tắm rồi hả?”
Lâm Cảnh nhìn cô, ánh mắt tập trung quan sát khuôn mặt của cô, ánh trăng sáng rực từ ngoài sân chiếu vào trong nhà, nương theo ánh trăng, có thể thấy hàng lông mi dài của Lục Chẩm Tuyết, đôi mắt cô hơi rũ xuống, lông mi vừa dài vừa dày, đẹp như lông vũ vậy.
Anh hơi ngẩn người, dời ánh mắt đi, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lục Chẩm Tuyết lấy hai vĩ thuốc ra, cô kéo tay Lâm Cảnh qua, bóc ra một viên thuốc rồi đặt vào lòng bàn tay anh, “Uống nhanh đi, nếu không ngày mai thức dậy sẽ nhức đầu lắm đó.”
Lâm Cảnh không uống ngay, đôi mắt đen nhánh của anh chỉ tập trung nhìn Lục Chẩm Tuyết, không nói gì.
Cô thấy anh đang nhìn mình, chợt bật cười một tiếng, hỏi: “Có phải anh cảm thấy tôi đối xử với anh quá tốt không?”
Lâm Cảnh nhìn cô thật sâu, hỏi ngược lại: “Tốt chỗ nào?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh đối xử với tôi tệ như thế, tôi còn lấy ơn báo oán để chăm sóc anh đấy, không tốt thì là gì nữa?”
Lâm Cảnh vẫn nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Khóe môi Lục Chẩm Tuyết cong lên gợi ra một nụ cười, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bên bàn trà, bỗng nhiên nhích ghế sát lại, thân thiết kéo cổ tay Lâm Cảnh, nói: “Vậy nên nể tình tôi hòa đồng chăm sóc anh tốt như vậy, có thể xóa bỏ chuyện lúc trước được không?”
Từ trước cô vốn không muốn phải chơi trò này, lại tiếp tục nói: “Trước kia tôi không nên có thù tất báo với anh như vậy, nhưng nghiêm túc mà nói thì anh cũng không phải là không sai. Cho nên việc mà tôi trả thù anh cứ xem như là đã hòa nhau được không. Dù sao chúng ta đều là người bận rộn cả mà, cũng không nhất thiết vì loại chuyện thế này mà cứ dây dưa không dứt mãi.”
Cô vừa nói, vừa nháy mắt mấy cái với Lâm Cảnh, lại hỏi tiếp một câu: “Anh cảm thấy thế nào? Lâm tổng?”
Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, anh hơi cúi người, đến gần cô hơn, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, thấp giọng hỏi ngược lại: “Tôi cảm thấy cái gì vậy?”
Anh đột nhiên dựa đến gần thế này khiến cho khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn lại.
Lục Chẩm Tuyết nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, trầm ngâm một lúc mới nói: “Xóa bỏ đó.”
Lâm Cảnh nhìn cô, thật lâu, nhưng chỉ trả lời lại một câu: “Không thể nào.”
Làm sao có thể xóa bỏ được.
Đời này tuyệt đối không thể.
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Cô nhìn Lâm Cảnh, không nhịn được hỏi thẳng: “Thế cuối cùng anh muốn thế nào?”
Lâm Cảnh cũng nhìn cô một hồi, không trả lời.
Anh ngồi thẳng người dậy, bưng cốc nước trên bàn trà, uống hết thuốc giải rượu. Sau đó mới nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, giống như chợt nhớ đến điều gì đó, nói: “Không phải lần trước cô nói làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho tôi à?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh, “Đúng vậy. Nhưng sau đó không phải anh đã nói tôi không cần đến nữa rồi à?”
“Bây giờ lại có hứng thú.”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Cô không nói gì, nhìn chằm chằm Lâm Cảnh một lúc lâu, sau đó bực bội mắng anh: “Lâm Cảnh, có phải anh bị bệnh gì rồi không?”
Lâm Cảnh nhìn cô, trái lại cũng không cảm thấy tức giận chút nào.
Anh đặt cốc nước xuống bàn, đứng dậy nói: “Sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát, tối nay cô có thể liệt kê những nơi muốn đi.”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Cô thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc Lâm Cảnh đang nghĩ gì. Chẳng lẽ đây chính là phương thức hành hạ cô của anh sao?
Vốn cho rằng Lâm Cảnh chỉ là muốn đùa bỡn với mình, nào ngờ anh đúng thật là có lòng muốn nhân thời gian rảnh rỗi để làm quen với thành phố Giang. Vào lúc ăn bữa sáng ngày kế tiếp, anh hỏi cô, đã nghĩ xong nơi muốn đưa anh đi tham quan hay chưa.
Lục Chẩm Tuyết không hào hứng chút nào, thuận miệng nói: “Đều đi tất, anh muốn đi chỗ nào trước.”
Không biết Lâm Cảnh lấy cuốn sách hướng dẫn du lịch thành phố Giang này ở đâu, sau khi ăn xong anh lười biếng tựa lưng vào ghế, nghiêm túc lật xem cuốn sách đó, lật đến một trang nói đến một địa điểm vùng núi tràn đầy những cây phong màu đỏ cuối thu, anh đẩy cuốn sách hướng dẫn du lịch đến trước mặt Lục Chẩm Tuyết, nói: “Đi nơi này.”
Lục Chẩm tuyết đang ăn cháo, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, cau mày nói: “Nơi này rất xa.”
“Ừ.”
“Đi đến nơi này phải mấy mấy ngày lận đó, nếu không chúng ta đổi địa điểm được không?” Rừng Hồng Diệp đúng thật rất đẹp nhưng lại hơi xa.
“Không.” Lâm Cảnh kiên định, không cho cô cơ hội từ chối nữa, kiên quyết nói: “Đi đến đây.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh, dù không mấy vui vẻ nhưng đành phải đồng ý, cô đặt cuốn sách hướng dẫn du lịch lại trên bàn, đe dọa nói: “Tôi có thể đưa anh đi, cơ mà sau lần này, anh còn làm phiền đến tôi nữa, đừng trách tại sao tôi lại tìm anh để trả thù đấy nhé. Dẫu sao thì bây giờ anh cũng biết tính tình tôi không tốt, có thù tất báo, bất kể lớn hay nhỏ.”
Lâm Cảnh bận mấy cũng phải ngưng lại nhìn cô, “Thế nào? Cô lại định dùng thủ đoạn gì để khiến tôi yêu cô hửm?”
“Không.” Lục Chẩm Tuyết nói: “Đến lúc đó tôi sẽ ngủ với anh, sau đó quăng anh vào xó.”
Lục Chẩm Tuyết đùa giỡn, cô vốn cho rằng Lâm Cảnh sẽ làm mặt lạnh, không ngờ rằng anh lại chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn nhườn mày lên cao, hỏi ngược lại cô: “Vậy sao? Thế cô định làm thể nào để ngủ với tôi?”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Vậy thì không phải rất đơn giản hả?”
Cô đá văng đi chiếc dép dưới chân mình, những ngón chân trắng nõn xinh đẹp dịu dàng đá vào bắp chân Lâm Cảnh, cong mắt hỏi: “Có cảm giác gì hông nà?”
Lâm Cảnh bình tĩnh nhìn cô, “Lục Chẩm Tuyết, không ai nói với cô rằng không nên tùy tiện trêu chọc đàn ông à?”
Lục Chẩm Tuyết phản bác anh, “Trước kia tôi trêu chọc anh lâu như vậy, anh cũng có mắc câu đâu?”
Anh nhìn cô, không nói thêm lời nào.
Lục Chẩm Tuyết cũng không nói đùa nữa, cô cười một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục ăn mứt trái cây ngon ngọt của mình, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cô ngẩng đầu nói với Lâm Cảnh một cách vô cùng đứng đắn: “Nhưng nếu đi rừng Hồng Diệp, đi lên đi về cũng mất đến hai ngày, anh có trăm công ngàn việc như vậy, sẽ không làm chậm trễ chuyện kiếm tiền của anh chứ?”
Lâm Cảnh nhìn cô, nói: “Không phải lúc nào tôi cũng bận rộn như vậy, thời gian ra ngoài hít thở không khí lấy tinh thần vẫn phải có.”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Quả thật rừng Hồng Diệp vào mùa này rất đẹp, có rất nhiều người đều đặc biệt chọn mùa này để đến thành phố Giang ngắm lá rơi.
Nhưng phải mất hai ngày để đi, hơn nữa khung cảnh tại rừng Hồng Diệp rất đẹp, nên khi đến đó có thể sẽ dừng chân ở lại hai ngày nữa, tính thêm cả thời gian về có lẽ sẽ mất bốn năm ngày, cho nên Lục Chẩm Tuyết phải ngay về nhà sửa soạn thêm hành lí.
Hướng dẫn Lâm Cảnh đi du lịch, đây quả thực là một hành trình nói đi là đi mà.
Lâm Cảnh lái xe đưa cô trở về lấy hành lí, thời điểm sắp về đến nhà, Lục Chẩm Tuyết vội vàng bảo anh dừng xe.
Anh nghi ngờ nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết chỉ huy anh đậu xe vào khu vực phía trước, rồi nói: “Tôi về nhà thu dọn hành lí đi rừng Hồng Diệp chơi, để người nhà biết anh đang ở bên ngoài chờ tôi, họ sẽ nghĩ thế nào đây?”
Lâm Cảnh đậu xe dưới tán cây trước mặt, nói: “Cô cũng biết sợ cơ à?”
Lục Chẩm Tuyết cúi đầu tháo dây an toàn, nói: “Tôi không sợ. Chỉ là sợ người lớn trong nhà hiểu lầm anh và tôi có gì đó với nhau, lỡ đâu biết rồi ông nội còn ép anh phải cưới tôi, không phải anh định đưa bộ mặt đen như nhọ nồi đến cửa từ hôn thêm một lần nữa đấy chứ.”
Làm sao Lâm Cảnh không nghe ra được sự oán trách trong giọng nói của Lục Chẩm Tuyết được.
Anh không kiềm được mà cau chặt mày, sắc mặt cũng rất khó coi.
Lời nói này của cô quả thật đã đạp vào vết thương của Lâm Cảnh.
Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu anh cần gì phải đi từ hôn đâu.
Đầu óc anh bị úng nước nên ngày đó mới có thể đến tận cửa để từ hôn đấy.
**