Trao Anh Trái Tim Em

Chương 15

Lục Chẩm Tuyết về đến nhà đã trễ lắm rồi, cô rửa mặt xong liền leo lên giường, cuộn mình trong chăn gọi video nói chuyện với Tần Hâm.

Cô bạn vẫn còn đang ăn khuya, nghe cô nói, kinh ngạc há to miệng: “Anh ta thực sự nói như vậy?”

Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái. Trong đầu cô nghĩ đến lúc cuối khi Lâm Cảnh nhìn mình, nói câu nói kia, nghĩ thế nào đều cảm thấy hình như cô đã thật sự chọc phải Lâm Cảnh vậy. Anh không có ý định sẽ bỏ qua cho cô.

Tần Hâm nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự đồng tình, ân cần hỏi: “Vậy hiện tại cậu định làm thế nào?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Cái gì mà làm thế nào. Mình không thể chọc vào anh ta nhưng đâu đến nỗi không trốn được chứ? Ngày mai mình về thành phố Giang, mình không tin anh ta có thể làm gì được mình đấy.”

Lục Chẩm Tuyết nói như vậy, sáng sớm ngày tiếp theo liền thu dọn đồ đạc, mang theo vali hành lí và vé máy bay trở về thành phố Giang.

Nhưng hôm nay cô trở về thành phố Giang cũng không hoàn toàn vì tránh né Lâm Cảnh, vốn cô cũng đã lên kế hoạch sẽ quay về nhà mấy ngày trước rồi.

Bởi vì còn mấy ngày nữa là sinh nhật ba rồi, cô nhất định phải quay về nhà.

Chẳng qua là cô định sẽ quay trở về vào ngày thứ hai, về sớm hai ngày lận, thế nên khi cô kéo vali hành lí tiền vào cửa nhà, mẹ Lục rất ngạc nhiên không nói nên lời, bà vô cùng vui vẻ, đi từ trên lầu xuống nói: “Không phải con nói hai ngày nữa mới về sao? Tại sao lại về sớm đột xuất vậy?”

Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Con nhớ mọi người quá nên về sớm. Dù sao thì gần đây cũng không có chuyện gì bận rộn cả.”

Mẹ Lục vui vẻ đến độ không nhịn được cười, bà đi xuống nhà dưới, giúp con gái kéo vali hành lí vào nhà, hỏi: “Có đói bụng không? Đã ăn cơm chưa con?”

Lục Chẩm Tuyết vừa đổi dép đi trong nhà vừa nói: “Không đói bụng, con vừa ăn trên máy bay rồi.”

Buổi sáng hơn chín giờ cô đã phải lên máy bay, vừa lên thì đúng lúc đói bụng, nên đã ăn một món đơn giản lót dạ.

Mẹ Lục nói: “Vậy được, thế con lên lầu tắm rửa rồi nghỉ ngơi chút đi, buối tối đợi ba con về rồi chúng ta bên ngoài ăn.”

Đã lâu rồi Lục Chẩm Tuyết không đi ăn ở quán bên ngoài với ba mẹ, cô rất vui vẻ, lập tức đề nghị: “Chúng ta ăn cá đi. Lúc trước chúng ta hay ăn món cá chua cay.”

Mẹ Lục cười nói: “Được.” Bà vừa nói vừa giúp Lục Chẩm Tuyết mang vali hành lí lên lầu, cô vội vàng buông cốc uống nước xuống, chạy đến cầm lấy vali và nói: “Mẹ, để con đem lên ạ. Hơi nặng đấy.”

Bà hơi buồn cười, nói: “Vali của con chỉ mang mấy bộ quần áo trong đó thì có thể nặng bao nhiêu.”

Lục Chẩm Tuyết đang xách vali lên lầu, cô lên tiếng nói: “Cũng không phải chỉ có mỗi quần áo đâu mẹ, còn có sách và laptop nữa ạ.”

Cô cười bổ sung: “Hơn nữa, một bộ quần áo mùa đông đã đủ nặng rồi.”

Mẹ Lục đi xuống lầu rồi bưng đĩa cam đã được gọt vỏ từ trên bàn trà nhỏ xong lại đi lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Con đem hết quần áo mùa đông về à? Lần này định ở lại bao lâu vậy?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Nếu không có chuyện đặc biệt thì con sẽ ở nhà ăn tết luôn, dù sao cũng sắp đến rồi.”

Mẹ Lục vừa nghe nói con gái sẽ ở nhà lâu như vậy cũng lập tức trở nên vui vẻ khôn xiết, nói: “Vậy thì tốt quá. Hiếm khi con ở lại nhà lâu như vậy đấy, nếu thế nhân cơ hội này đi xem mắt với một số chàng trai đi, nhìn xem có thích hay không.”

Lục Chẩm Tuyết đẩy vali hành lí về phòng ngủ, tựa người vào tủ quần áo, vừa cởϊ áσ khoác treo treo vào tủ vừa nói: “Mẹ, nếu mẹ ép con đi xem mắt, con sẽ đi tiếp đấy ạ.”

“Rồi rồi rồi, mẹ không nói, không nói là được chứ gì.” Mẹ Lục hết cách chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, bà không biết phải nói thế nào. Cũng không hiểu tại sao cô nhóc này lại chán ghét việc đi xem mắt này đến như vậy.

Bà suy nghĩ, bỗng nhiên như nhớ đến gì đó, ánh mắt sáng rực lên, thử dò hỏi: “A Tuyết, có phải con có bạn trai rồi mà còn gạt mọi người không?”

Lục Chẩm Tuyết treo áo khoác vào tủ xong, lại giơ tay lên tháo dây thun buộc tóc xuống, cô cười nói: “Không có. Mẹ à, mẹ đừng quan tâm nhiều. Nếu con có bạn trai nhất định sẽ đưa về cho mọi người gặp mà.”

Cô vừa nói vừa đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, cầm cây lược lên rồi chải lại đầu tóc bù xù của mình.

Mẹ Lục nhìn con gái, không nhịn được cười, bà nói: “Được rồi, con đó nha, cứ nói thẳng là không thích nghe mẹ nói cho rồi.”

Bà đặt dĩa trái cây đang cầm trong tay lên bàn sách trước cửa sổ, rồi đi ngược trở về bàn trang điểm, cầm lấy cây lược trong tay Lục Chẩm Tuyết, rũ mắt dịu dàng chải tóc giúp con gái, bỗng nhiên lại nhẹ giọng cảm khái: “Nhưng nếu con thật sự không muốn yêu đương hay kết hôn thì mẹ cũng sẽ không ép buộc. Mẹ muốn con có thể tìm được một người thật lòng thích con, nếu vẫn không tìm được người nào, mẹ so với người khác càng không muốn con phải sống tạm bợ. Dù là đến cuối cùng có thực sự không tìm được, vậy thì không kết hôn cũng không sao cả. Chỉ cần con được vui vẻ là tốt rồi.”

Bà nói như vậy, nhưng vẫn bổ sung tiếp: “Thế nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể tìm được một người thích con, yêu con, thương con, như vậy thì trong tương lai dù ba mẹ không còn ở đây nữa, nghĩ đến việc con có người yêu thương chăm sóc, mẹ và ba con cũng có thể yên tâm hơn.”

“Mẹ, mẹ không nên nói như vậy.” Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu kéo tay mẹ: “Mẹ đừng nói như vậy ạ, mẹ và ba còn trẻ như vậy, sẽ luôn ở bên cạnh và chăm sóc con mà.”

Mẹ Lục cười, bà giơ tay xoa đầu con gái mình, “Được rồi, trước tiên đi tắm đi đã. Mẹ xuống lầu gọi điện thoại cho ba con, hỏi khi nào ông ấy về, buổi tối cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm sớm một chút.”

Lục Chẩm Tuyết cười đáp: “Vâng! Vậy con đi tắm trước.”

Cô đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ, xoay người đi đến phòng tắm mở vòi sen để tắm.

Buổi tối ba về, cả gia đình đi ăn món cá chua cay ở một nhà hàng bên bờ sông, ba Lục hỏi con gái xem lần này sẽ ở nhà bao lâu, Lục Chẩm Tuyết vui vẻ nói: “Con không đi, cả đời này con đều ở nhà phụng dưỡng chăm sóc ba và mẹ.”

Ba Lục hơi sững sốt.

Mẹ Lục cười nói: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, sao có thể cả đời này đều ở nhà với ba mẹ được.”

Trái lại thì ba Lục cảm thấy rất hào hứng, cười nói: “Ba thấy được đó. Sau này A Tuyết sẽ tìm một chàng trai bản xứ và kết hôn ngay tại thành phố Giang này, như vậy con sẽ ở gần ba mẹ hơn.”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, nói: “Vâng ạ!”

Cả gia đình ăn một bữa cơm tối thật vui vẻ xong lại đi dạo một vòng dọc theo con đường Tân Giang này, về đến nhà đã hơn mười giờ.

Lục Chẩm Tuyết ngồi xem tivi với ba mẹ ở lầu dưới một lúc, mười một giờ mới trở về phòng ngủ của mình.

Cô vào phòng tắm rửa mặt vệ sinh cá nhân xong mới đi ra, vừa ngồi vào bàn trang điểm, chuẩn bị dưỡng da, thì nhận được một cuộc gọi từ Tần Hâm.

Cô nhận, ấn nút bật loa ngoài và để sang một bên, vừa lau mặt vừa hỏi: “Tan làm rồi à?”

“Đúng vậy. Vừa về nhà đã vội vàng gọi điện thoại cho cậu đây nè.” Tần Hâm ở đầu bên kia điện thoại hỏi: “Cậu thật sự trở về thành phố Giang rồi hả?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Đúng vậy. Tối nay mình đã ăn món cá chua cay của lão Lưu đấy, ngon quá xá là ngon luôn.”

“Chửi thề vào mặt cậu, Lục Chẩm Tuyết à, cậu có thể phúc hậu một chút xíu không hả, mình bận bịu cả một ngày dài, vẫn chưa được ăn cái gì đây này.”

Lục Chẩm Tuyết cười, nói: “Vậy cậu mau về đây đi, mình lại mời cậu ăn nhé.”

Tần Hâm nói: “Chờ mình làm xong hạng mục này sẽ lập tức trở về mà.”

Vừa nói vừa hỏi: “Nhưng mà cậu trở về là để trốn tránh Lâm Cảnh à?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Mình đâu có sợ hãi đến mức đó đâu. Không phải là sắp đên sinh nhật ba mình à, mình vốn lên kế hoạch sẽ trở về nhà từ trước rồi mà.”

“Vậy cậu định khi nào sẽ về đây?”

“Qua năm mới rồi nói sau.”

“Được rồi. Vậy cậu chờ tờ về rồi cùng ăn cơm nha. Đoán chừng khoảng nửa tháng nữa là mình làm xong rồi.”

“Được, chờ cậu mà.”

Ngày sinh nhật của ba Lục Chẩm Tuyết đúng lúc rơi vào ngày cuối tuần.

Bởi vì cũng không phải là tiệc mừng thọ mà chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ bình thường thôi nên ba Lục không mời người ngoài đến, mọi người cũng nhau đi đến quán rượu Tứ Quý ăn một bữa cơm, buổi tối lại đến nhà ông nội ăn.

Nhưng cả gia đình họ Lục và gia đình bên ngoại của Lục Chẩm Tuyết đều rất đông người, cộng lại cũng không ít. Bao hết cả ba bàn ở tầng ba mới ngồi đủ.

Người một nhà ăn cơm với nhau nên không ai khách sáo cả, mọi người rất thoải mái vui vẻ.

Ăn cơm được một nửa, những người con cháu không thể trở về cũng gọi điện đến rối rít hỏi thăm sức khỏe, khiến cho ba Lục vô cùng vui vẻ.

Lục Chẩm Tuyết chống cằm nhìn, cô quan sát bầu không khí náo nhiệt, nhìn nụ cười trên mặt mọi người, đột nhiên cảm giác được, còn có gì hạnh phúc hơn việc người nhà được khỏe mạnh, bình an và vui vẻ cơ chứ.

Cô đang mãi suy nghĩ, đột nhiên điện thoại đặt ở bên cạnh run lên, cô cúi đầu liếc nhìn vào màn hình, là anh họ cả gọi đến.

Cô nhận máy: “Anh cả, đã lấy được bánh kem chưa ạ?”

“Lấy được rồi, lấy được rồi, nhưng vẫn còn một số thứ, một mình anh không thể cầm lên đó được, em xuống giúp anh với nhé.”

“Được. Vậy anh chờ em một lúc, em xuống ngay đây.”

Lục Chẩm Tuyết cúp điện thoại, mẹ hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh họ cả lấy bánh kem về rồi nhưng vẫn còn một vài thứ anh ấy không cầm hết lên được nên con đi xuống đó phụ ảnh lấy lên ạ.”

Cô vừa nói vừa cầm điện thoại di động và đi ra ngoài.

Vào thang máy đi xuống lầu một, vừa ra đến đại sảnh quán rượu đã thấy anh họ cả đang ôm một hoa to từ trong xe ra.

Lục Chẩm Tuyết vội vàng chạy đến, cô cười nói: “Cái này lớn quá ạ.”

Lục Phong nói: “Không phải đâu. Em năm luôn luôn khoa trương như vậy mà.”

Hôm nay em năm vẫn còn quay phim ở Hoành Điếm, hoa và bánh kem đều do cô bé đặt gửi đến đây.

Lục Chẩm Tuyết cũng biết em năm vẫn luôn khoa trương như vậy, không ngờ rằng hai năm nay lại càng lúc càng cầu kì hơn.

Cô ôm lấy bó hoa, không nhịn cười mà bật cười, “Ba em mà thấy em năm tặng ông ấy một bó hoa to thế này, nhất định sẽ vui muốn điên lên luôn đó.”

Lục Phong cũng cảm thấy buồn cười, anh đi ra cốp xe sau lấy bánh kem ngọt ra, cười nói: “Đây đã là gì đâu, bánh ngọt cũng rất to luôn này.”

Lục Chẩm Tuyết cười phá lên, “Khá tốt khá tốt, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ ăn hết mà.”

Hai người đi vào bên trong, vào thang máy đi lên lầu ba.

Bởi vì bánh kem và hoa quá to, hai người bọn họ vừa đi vào, toàn bộ không gian của thang máy cũng xem như bị chiếm hết.

Thang máy lên đến lầu ba, tầm mắt của Lục Chẩm Tuyết bị đóa hoa ôm trong ngực che mất, cứ đi ra ngoài theo bản năng, không ngờ lại đυ.ng phải người khác, cô khó khăn ló mặt ra bên khỏi bó hoa to tướng này, “Xin lỗi, tôi—–“

Cô còn chưa nói xong, nhìn thấy người đàn ông bị mình va phải liền ngây ngẩn.

Lâm Cảnh mặc một bộ âu phục đậm màu, sau lưng còn có hai người nhân viên trong công ty, rõ ràng là anh đang đi bàn công việc đây mà.

Mọi suy nghĩ trong đầu Lục Chẩm Tuyết cứ như gặp phải quỷ. Cô về thành phố Giang rồi mà vẫn gặp lại anh cho được cơ à.

Cô nhìn anh một lúc, vốn định xoay người rời đi, kết quả lại nghe Lục Phong hào hứng nói: “Lâm tổng, trùng hợp vậy sao, ngài đến thành phố Giang để công tác à?”

Lâm Cảnh “ừ” một tiếng.

Lục Phong vội vàng hỏi lại: “Ngài đã ăn cơm trưa chưa? Hôm nay là sinh nhật bác tôi, ở ngay đây luôn, mới vừa mang bánh sinh nhật lên đấy, nếu ngài chưa ăn, chi bằng vào ăn chung bữa cơm đi.”

Lục Chẩm Tuyết: “…???”

Lục Chẩm Tuyết thực sự muốn lôi anh họ cả đi. Anh ấy cũng thật không biết suy nghĩ gì hết, bây giờ Lâm Cảnh đang có công việc cần phải giải quyết đó. Còn nếu coi như không có, anh ta cao cao tại thượng thế kia, làm sao có thể ăn cơm chung với bọn họ được đây hả trời.

Cô không nhịn được mà nói: “Anh cả, Lâm tổng người ta là vầng thái dương sáng chói, anh không nên quấy rầy người ta như vậy đâu.”

Dứt lời, cô đưa tay kéo anh họ cả đi mất.

Cô vốn cho rằng Lâm Cảnh sẽ không đáp lại lời của bọn họ, thậm chí còn khinh thường nhìn cô mấy cái.

Ai ngờ khi cô vừa nói xong, Lâm Cảnh nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì bận mấy. Nếu có thể kịp đến buổi sinh nhật của bác trai, hẳn là nên chào hỏi một tiếng.”

Lục Chẩm Tuyết: “…?”

Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc Lâm Cảnh sẽ đến tiệc sinh nhật của ba mình.

Ba Lục cũng không nghĩ rằng Lâm Cảnh sẽn tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình. Mặc dù trước đây Lâm Cảnh đã từ chối chuyện kết hôn với con gái mình, nhưng thật ra chuyện này không ai lại đặt trong lòng làm gì cả. Dẫu sao thì quyết định hôn ước cũng là của thế hệ đi trước, vốn không thể cưỡng cầu bọn trẻ được.”

Ông liền vội vàng đứng lên, vui vẻ gọi Lâm Cảnh ngồi xuống cùng ăn bữa cơm với gia đình, rồi lập tức bảo người mang thêm bát đũa lên.

Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh ngồi ở bên cạnh ba mình, bởi vì cách khá xa nên cô không thể nghe rõ hai người đang nói cái gì. Nhưng trông ba rất hào hứng, trò chuyện không ngừng với Lâm Cảnh. Ngược lại thì anh lại lắng nghe rất nghiêm túc, luôn luôn đáp lại một câu.

Cô cảm thấy khung cảnh này thật giống phim huyền huyễn, Lâm Cảnh vậy mà lại chủ động chào hỏi với người nhà của cô, hơn nữa còn ngồi xuống ăn chung một bữa cơm nữa.

Bữa cơm này kéo dài đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc, mọi người lục tục đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài quán rượu, ba lục nói với Lâm Cảnh: “Tiểu Cảnh, vậy cháu xong việc thì buổi tối nhớ đến nhà ông nội ăn cơm nhé, chắc cháu vẫn còn nhớ đường chứ?”

Lâm Cảnh gật đầu một cái, đáp lại: “Nhớ chú ạ.”

“Vậy thì quá tốt rồi. Thế cứ quyết định vậy nhé, buổi tối chắc chắn phải đến đó.”

Lâm Cảnh gật đầu nhẹ, rồi nói: “Vâng chú, cháu xin phép đi trước ạ.”

“Được được. Trên đường đi chậm thôi cháu, chú ý an toàn đó.”

Sau khi Lâm Cảnh đi, Lục Phong đứng ở phía sau cũng nhìn bóng lưng của anh một hồi lâu, anh ta đang cảm thấy Lâm tổng của ngày hôm nay cứ khang khác so với Lâm tổng của trước kia thế nào ấy, không nhịn được mà nhỏ giọng nói với Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết, em có phát hiện ra hôm nay Lâm tổng thật không giống với trước kia không, trông bình dị gần gũi hơn?”

Lục Chẩm Tuyết nhớ đến lời của Lâm Cảnh nói với mình mấy ngày trước, trong lòng không kiềm được cười nhạt.

Người đàn ông này làm sao có thể bình dị gần gũi được cơ chứ.

Buổi chiều, Lục Chẩm Tuyết ở nhà ông nội xem mọi người chơi đánh bài nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an mông lung.

Cô luôn cảm thấy Lâm Cảnh đang nhằm về phía mình. Cô lại không thể nhìn thấu Lâm Cảnh, cũng không biết anh ta sẽ làm gì với mình.

Cô mong đợi rằng Lâm Cảnh sẽ không đến đây vào buổi tối nữa nhưng lại khác với mong muốn của cô, Lâm Cảnh đã thật sự quyết tâm sẽ không buông tha cho cô rồi.

Lục Chẩm Tuyết không tin chuyện Lâm Cảnh đột nhiên thuận mắt với gia đình cô, cả buổi trưa lẫn buổi tối đều đến đây ăn cơm. Câu trả lời duy nhất để giải thích cho chuyện này chỉ có thể là anh ta đang nhằm vào cô mà thôi.

Buổi tối này, người trong nhà ít hơn một chút so với buổi trưa, người lớn ngồi chung một bàn và một bàn dành cho con cháu trong gia đình.

Bởi vì Lâm Cảnh là khách, lại là khách quý của ông nội, dĩ nhiên sẽ được ngồi chung một bàn với người lớn rồi.

Lục Chẩm Tuyết ngồi ở bàn của thế hệ con cháu, hồn vía đều ở trên mây cả một buổi tối, thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc bữa cơm kết thúc, mọi người đang nói chuyện, cô nhìn Lâm Cảnh đi ra ngoài cũng lập tức chạy đi theo.

Lâm Cảnh đi từ trong sân nhà họ Lục ra ngoài, sau đó đến bên cạnh bờ sông để gọi điện thoại.

Lục Chẩm Tuyết đứng cách anh không xa lắm, chờ anh nói chuyện điện thoại xong mới tiến đi lên đó.

Lâm Cảnh đã sớm biết cô đi theo mình ra ngoài, nhưng anh không hề ngạc nhiên, hai tay đặt trong túi quần, đôi mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết chăm chú.

Anh nhìn cô đi về phía mình, không có ý định đời tầm mắt.

Lục Chẩm Tuyết đi đến trước mặt Lâm Cảnh, nói thẳng vào vấn đề chính: “Lâm Cảnh, rốt cuộc là anh đang muốn làm gì? Rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc, tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi!”

“Ai bảo là kết thúc?” Lâm Cảnh dời tầm mắt đang hướng về mặt sông và nhìn vào đôi mắt đen nhanh sâu thẳm của cô, giọng nói lạnh nhạt chất vấn cô: “Lục Chẩm Tuyết, cô nói bắt đầu thì bắt đầu, cô nói kết thúc liền kết thúc sao?”

Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không thôi, cô nhìn anh, hỏi: “Vậy anh muốn thế nào đây?”

Đột nhiên Lâm Cảnh cảm thấy rất phiền não, ánh mắt anh ngắm nhìn về mặt sông xa xa, im lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng nói gì nữa.

Lục Chẩm Tuyết quan sát anh, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhắc mới nhớ, tôi chỉ làm duy nhất một chuyện quá đáng với anh mà thôi, đó chính là trước kia có hôn anh một lần.”

Cô thản nhiên nhìn anh, nói tiếp: “Nếu anh cảm thấy thua thiệt, thì tôi để anh hôn lại một cái là được thôi mà.”

Lâm Cảnh cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn cô, anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Lục Chẩm Tuyết, có phải cô luôn tùy tiện như vậy không? Vừa ý ai đó sẽ đi trêu chọc họ, khiến cho tất cả mọi người đều yêu cô, có phải cô cảm thấy bản thân mình rất lợi hại hay không?”

Lục Chẩm Tuyết sững sốt, lên tiếng nói: “Tôi không có.”

Cô nghi ngờ nhìn anh, chần chừ một lúc mới hỏi một câu: “Anh yêu tôi sao?”

Lâm Cảnh cứng đờ cả người, trong lòng anh bỗng nhiên nổi lên cảm giác thẹn quá hóa giận, anh nhìn chằm chằm vào Lục Chẩm Tuyết, cười lạnh một tiếng và nói: “Tôi là người ngốc à? Hay cô thật sự cho rằng ai cũng sẽ rơi vào cái bẫy tình mà yêu cô đây?”

Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của Lục Chẩm Tuyết.

Lâm Cảnh mà yêu cô, mới là chuyện kinh dị.

Cô hỏi Lâm Cảnh, “Vậy nên cuối cùng anh muốn thế nào mới có thể nguôi giận, mới có thể bỏ qua cho tôi đây?”

Lâm Cảnh im lặng ngắm nhìn về chân trời phương xa, không nói gì.

Nhưng nhìn từ đường cong nơi gò má anh, có thể thấy được rằng anh đang tức giận.

Lục Chẩm Tuyết thật lòng không muốn dây dưa không dứt thế này nữa, hiếm khi cô nhượng bộ như thế, nói: “Vậy thì tôi nói xin lỗi với anh có được không? Trước kia không nên trả thù anh, không nên bày nhiều trò mưu ma chước quỷ để tiếp cận anh.”

Lâm Cảnh chỉ cảm thấy hô hấp thật khó khăn, anh nhắm mắt lại theo bản năng, vẫn không lên tiếng đáp lại như cũ.

Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, cô suy nghĩ một lúc, nói: “Bằng không thì tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh nhé?”

Cuối cùng Lâm Cảnh cũng quay mặt nhìn về phía cô.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, thử dò hỏi: “Du lịch thành phố Giang ba ngày? Cộng thêm giải thích về viện bảo tàng miễn phí?”

Lâm Cảnh nhìn cô trong chốc lát, nói: “Tôi muốn ở lại thành phố Giang mười ngày.”

“Du lịch ở thành phố Giang mười ngày à?” Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc nói: “Lâm Cảnh, anh có thể đừng quá đáng như thế không?”

Anh nhìn cô và nói: “Thế nào? Không muốn?”

Lục Chẩm Tuyết quan sát anh nửa ngày, cuối cùng mới thỏa hiệp hỏi: “Sau khi kết thúc có phải sẽ xóa bỏ thù hằn ngay không?”

Trong lời nói của Lục Chẩm Tuyết thể hiện thái độ nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, khiến cho đáy lòng Lâm Cảnh đã phiền lại càng thêm phiền.

Anh không kiềm được mà nhíu mày, xoay người đi về, quăng lại một câu: “Đến lúc đó nói sau.”

**