Một nửa thần hồn còn lại đang ở nơi nào? Hay nói đúng hơn là đang ở trong cơ thể ai?
Nếu như lại xuất hiện thêm một Chiêu Hồng Quân thứ hai thì hắn xử lý thế nào mới tốt đây?
Tiên Âm nhìn đôi mắt lập loè ẩn nhẫn lửa giận cùng bất đắc dĩ của Kiệt Tu Hoàng, y trầm mặc không đáp lại.
Không khí vừa rồi còn ám muội giờ chỉ còn nặng nề đè nén, giống như một túi khí thổi căng phồng chỉ chờ một lúc nào đó nổ tung. Kiệt Tu Hoàng luôn cảm thấy sau lớp tâm tư vô dục vô cầu của Tiên Âm ẩn giấu rất nhiều thứ, hắn mơ hồ nhận thấy dù hiện tại y đang nằm trong ngực mình nhưng mặc cho bản thân ôm y chặt thế nào đi chăng nữa chỉ cần đảo mắt đi nơi khác cũng có thể vụt mất người này...
Tình cảm biến hoá từ ỷ lại thành độc chiếm mang tới vô vàn bất an.
" Ta sẽ không trở về thượng giới"
Kiệt Tu Hoàng đang chôn mặt ở phần gáy của Tiên Âm lập tức bật người dậy, trong mắt Tiên Âm không có cảm xúc phức tạp nào cả, bình tĩnh như mặt hồ mùa thu. Môi của Kiệt Tu Hoàng giật giật, cười khổ " Quả nhiên dù ta dùng cách gì cũng không thể níu chân người sao, dưỡng phụ?"
Tiên Âm lặng lẽ ngồi dậy, sương phòng tối tăm chỉ có ánh trăng mờ nhạt rọi vào chiếu lên hai thân ảnh, Kiệt Tu Hoàng nhìn vị dưỡng phụ ban nãy vẫn còn bị mình đặt dưới thân ép buộc ý loạn tình mê giờ đây đã hồi phục vẻ mặt thản nhiên hờ hững, rõ ràng khoảng cách chưa tới một cái vươn tay nhưng lại như xa vạn trượng.
Giống như năm đó lần đầu tiên gặp y, cao cao tại thượng, không thể với tới.
Kiệt Tu Hoàng hít sâu một hơi " Con có thể hỏi tại sao không?".
Hắn đè ép lại nội tâm đang cuồn cuộn sóng ngầm, bên tai đều văng vẳng tiếng gào thét nói mặc kệ cảm xúc của y đi! Chiếm lấy y! Giam cầm y! Như vậy y vĩnh viễn không thể rời khỏi ngươi!
Hắn nghe Tiên Âm nói " Ngươi gϊếŧ Chiêu Hồng."
Túi khí căng phồng trong đêm nay bị câu nói như cây kim này chọc cho vỡ tung.
Mảnh tàn hồn của Thiên Đạo trong lúc gào thét nói năng lộn xộn còn mang theo trào phúng không dứt. Nó nói y có biết lúc nó tạo ra Cửu Cửu Thiên Kiếp đã sức cùng lực kiệt, căn bản không thể phát động thần lực khiến cho Cửu Cửu Thiên Kiếp giáng thế, Chiêu Hồng ngày ấy đáng lẽ sẽ có một con đường sống nếu như không có một cái đẩy tay của Kiệt Tu Hoàng ở phía sau.
Tiên Âm dùng hai tay nâng gương mặt của Kiệt Tu Hoàng lên, động tác ôn nhu như đang vuốt ve một món bảo bối vô cùng trân quý nhưng trong mắt đã chứa tầng tầng mũi băng, kiếm ý lạnh thấu sương không ngừng bủa vây lấy tâm trí của Kiệt Tu Hoàng.
Tiếng nói trầm thấp mê hoặc mang theo lạnh lẽo chui vào màng nhĩ, thấm vào nội tâm đã hỗn loạn " Ngươi vì ích kỷ của bản thân, gϊếŧ đệ đệ ta."
Đúng vậy, người ngươi gϊếŧ không phải là Chiêu Hồng Quân - chiến thần của thượng giới mà là đệ đệ Tống Hoàng Truyền của Tiên Âm. Người đệ đệ từ khi mở mắt đã cùng y nương tựa vào nhau chống đỡ hỗn loạn của tam giới tứ hải, người đệ đệ bị Thiên Đạo đối xử bất công đến khi cảm nhận được cái gọi là " tình" đã bị Cửu Cửu Thiên Kiếp nghiền nát. Hành động của Kiệt Tu Hoàng là giọt nước tràn ly.
" Ngươi đi đi. "
Tiểu tử mình tự tay nuôi dưỡng, chứng kiến hắn từ một đứa nhóc bốc đồng trở thành kẻ đứng đầu Cửu Trùng Thiên, vốn tưởng rằng tâm không thẹn với chúng sinh nhưng Kiệt Tu Hoàng lại vì thoả mãn lòng ghen tị, độc chiếm mà đẩy Chiêu Hồng cùng đạo lữ đến đường cùng, khiến cho Nhàn Vân trọng thương vì chống đỡ Cửu Thiên Kiếp kéo theo không biết bao nhiêu sinh linh vô tội...
" Vậy nên, từ đầu đến cuối vẫn là vì Chiêu Hồng? "
Nụ cười của Kiệt Tu Hoàng hoàn toàn biến mất, hắn nắm lấy cổ tay của Tiên Âm, động tác nhìn qua nhẹ nhàng nhưng chỉ có cả hai biết xương cổ tay của Tiên Âm đã bị bóp nát.
Lần đầu tiên, Tiên Âm không chống cự lại đau đớn, đáy mắt của Kiệt Tu Hoàng vì sự hờ hững của y mà càng trở nên thâm trầm hỗn loạn. Hai cái vòng bạc ở cổ tay cổ chân của Tiên Âm lập tức hoá thành xích sắt quấn lấy thân thể, sự thô ráp phá vỡ da thịt gằn sâu vào bên trong khiến máu đỏ ứa ra thấm vào chăn nệm dưới thân.
Kiệt Tu Hoàng móc ra cự vật bán cương của mình tuỳ ý tuốt lộng vài cái đã xé toạc chiếc quần mỏng của Tiên Âm, không có động tác dư thừa nào một cái thúc eo đã đâm sâu vào trong. Cự vật của Kiệt Tu Hoàng so với Tiên Âm không chênh lệch là bao, giờ phút này lại to hơn cả một đầu nấm, nó giống như một con dao cùn thô lỗ bổ ra mị thịt tầng tầng lớp lớp khiến Tiên Âm phải nhắm nghiền mắt lại.
Đau quá.
" Nghĩa phụ, ta phải thú nhận lần đầu tiên ta gặp người ta chỉ muốn gϊếŧ người, ta vô cùng sợ Chiêu Hồng. Nhưng sau này vị trí trong lòng ta đã đổi ngược lại. "
" Nghĩa phụ, người không biết mỗi lần hai người im lặng đứng cùng một chỗ, mỗi lần người mỉm cười với hắn ta chỉ có thể đứng đằng sau muốn vươn tay xé nát bức tranh hoàn mỹ ấy"
" Ta ghen tị đến phát điên! Người biết không? Trong tưởng tượng của ta ta đã đặt người dưới thân vô số vô số lần! Khiến người rơi lệ, khiến người đau đớn!"
Dương căn bị vách thịt khô khốc thít chặt gần như không thể động đậy nhưng Kiệt Tu Hoàng vẫn cố sức đem nó rút ra ngoài, vết nứt vỡ trên miệng cúc huyệt ngày càng rõ ràng, máu tươi theo rãnh mông chảy xuống thấm vào y phục đã nhàu nát bất kham. Từng cú thúc vào khiến cả cơ thể của Tiên Âm bị xô về phía trước, mới vừa rồi y còn là búp bê xứ đẹp đẽ được nâng trong lòng bàn tay, một giây sau đã trở thành con rối vải mặc người ta cào xé.
Tiên Âm không cắn môi đè nén âm thanh, y ngửa đầu ra sau để lộ cần cổ đầy vết răng ghê người đang lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng nhuận hé mở lại không phát ra nổi một tiếng kêu, mái tóc mượt mà giờ dính bết vào gò má cùng da thịt trước ngực vô tình che đi hai đầṳ ѵú mới bị cắn sưng to, nhưng cố tình bộ dáng đã chật vật bất kham khi bị kéo vào bể dục đôi mắt lại ráo hoảnh không hề mơ màng thậm trí mang theo xa cách cùng băng lãnh thấy rõ. Kiệt Tu Hoàng càng nhìn tâm càng đau, lửa du͙© vọиɠ đốt càng vượng.
Cuộc tra tấn kéo dài đằng đẵng, quá trình trầm mặc chỉ có tiếng da thịt nặng nề va chạm cùng mùi máu tươi trộn lẫn xạ hương vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa kịch liệt.
Mí mắt của Tiên Âm đã sắp sụp xuống nhưng y chỉ siết chặt lòng bàn tay dùng đau đớn để cảnh báo bản thân. Kiệt Tu Hoàng nhìn y cứng đầu không khuất phục, đôi mắt của hắn càng sát trở thành màu vàng kim vô cùng chói mắt mà chính hắn cũng không nhận ra.
" Dưỡng phụ, người cần gì như vậy..?"
Nhưng mà chưa dứt lời Tiên Âm đột nhiên dùng hai cánh tay bị xích quấn ôm lấy cổ của Kiệt Tu Hoàng, chủ động nhướn người hôn lên cánh môi mỏng ép lời muốn nói của hắn trở ngược vào trong, hắn còn chưa kịp vui mừng thì ngón tay của Tiên Âm đã đâm vào một nơi nào đó ở vùng gáy khiến thân thể của Kiệt Tu Hoàng cứng đờ ra như tượng. Vốn tưởng Tiên Âm sẽ đẩy mình ra nhưng y vẫn tiếp tục hôn bản thân, đầu lưỡi đầy vị gỉ sắt mặn chát khiến Kiệt Tu Hoàng phải nuốt máu của y vào trong, mà lúc này một luồng hơi thở mát lạnh tràn từ gáy tràn khắp toàn thân của Kiệt Tu Hoàng.
" Dưỡng phụ!"
Tiên Âm chỉ ôm Kiệt Tu Hoàng càng chặt, từ bên trong phần cổ của y có một thứ gì đó phát sáng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được vật sáng đó truyền từ môi lưỡi của hai người vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt chạm vào đầu lưỡi của Kiệt Tu Hoàng vật đó liền hoá thành dòng nước mát chải chuốt từng phần thức hải đang chồng chất lỗ hổng.
Thần Đế không phải tự nhiên được sinh ra, cũng không thể vĩnh viễn ngồi trên Thần vị để nắm giữ quyền lực vô hạn vì vậy từ lúc thiên địa khai sinh đã có một quy tắc ít ai biết được, mỗi đời Thần Đế sẽ luôn có một kiếp nạn chú định. Không ai biết kiếp nạn của bản thân là gì cũng không ai biết nếu vượt qua kiếp nạn sẽ được gì, nhưng có một điều chắc chắn, không vượt qua kiếp nạn sẽ chết. Sinh mệnh gần như vô tận này sẽ hoá thành bụi đất trộn lẫn ở một nơi hỗn tạp nào đó.
Hiển nhiên, Tiên Âm biết được mình chính là kiếp nạn của Kiệt Tu Hoàng.
Tự ti, độc chiếm, ích kỷ, lo sợ, dày vò...
Tất cả những thứ một vị Thần Đế không nên có Kiệt Tu Hoàng đều có đã dần dần tích tụ trở thành một mũi dùi ở trong lòng hắn, tâm ma của hắn, mà những thứ này ít nhiều đều từ bản thân Tiên Âm mà ra.
Thiên Đạo đè ép Chiêu Hồng cũng từ y, Kiệt Tu Hoàng hình thành tâm ma cũng từ y, Cửu Cửu Thiên Kiếp gây tổn hại sinh linh cũng liên quan tới y...
Một kẻ sống sung sướиɠ trên nỗi đau cùng sự hi sinh của kẻ khác xứng đáng thành thần sao?
Vì vậy, y không do dự rút nửa phần thần hồn cứu Chiêu Hồng khỏi giam cầm để hắn quay về với ái nhân, còn một nửa trước khi tiên thọ chấm dứt đã lặng lẽ đặt vào cơ thể của Kiệt Tu Hoàng chỉ tiếc chưa xong việc đã chết, hiện tại có cơ hội trọng sinh một lần coi như làm nốt việc còn đang dang dở.
Phần thức hải bị tâm ma tàn phá dưới sức mạnh của Nhuỵ Vân Huyền Ngọc mà tu bổ nhanh chóng, thần hồn mang theo ánh sáng xanh nhàn nhạt lặng yên len lỏi vào trong mớ ký ức hỗn độn dần dần tiêu trừ đi mọi hình ảnh hiện tại cùng ngàn vạn năm trước đó.
Kiệt Tu Hoàng không cử động được một ngón tay, lần nữa bất lực nhìn từng dòng máu chảy ra khỏi khoé miệng của Tiên Âm, đôi môi tái nhợt phủ lên một tầng đỏ tươi nứt nẻ nhìn vừa xinh đẹp vừa đau lòng.
Hắn nghe âm thanh đã khàn đυ.c của nghĩa phụ...
KHÔNG! NGƯỜI ĐỪNG NHƯ VẬY! NGHĨA PHỤ! NGƯỜI ĐỪNG NHƯ VẬY!!!
Nhưng đáp lại ánh nhìn tuyệt vọng của hắn chỉ là một nụ cười nhẹ.
Tạm biệt, hài tử của ta.
.
Nghe nói trong một đêm nọ phong chủ Vấn Tịnh dẫn theo hàng trăm đệ tử cùng năm vị phong chủ khác kéo nhau tới tập kích Vĩ Kiếm phong nhưng không hiểu vì lý do gì mà toàn bộ bị tận diệt bỏ mình, mà phong chủ của Vĩ Kiếm phong cũng truyền lại chức vị cho đại đệ tử Lý Tuệ từ đó mai danh ẩn tích.
Tam giới trải qua sóng to gió lớn một hồi cuối cùng cũng bình yên. Cửu Trùng Thiên được tu bổ trở về trước, chúng tiên lặng lẽ rỉ tai nhau về việc vị Thần Đế tại tầng mây cao nhất giờ đây so với ngày trước càng lãnh đạm nhưng trầm ổn uy nghi hơn rất nhiều, mỗi ngày ngồi trên đài đao nghe nguyện vọng của chúng tiên và sinh linh, xử lý chuyện Thần giới. Mọi người không biết hắn đã trải qua những chuyện gì chỉ có Nguyên Dương Quân thân cận bên cạnh Thần Đế nhìn hắn ngày ngày ôm một miếng ngọc đã vỡ trong lòng mà ngẩn người, không nén nổi thở dài.
Kiệt Tu Hoàng cũng không biết miếng ngọc này đối với bản thân có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản muốn bao bọc lấy nó....
Hắn đã quên điều gì?
Nguỵ Vân trao người.
Thần hồn đổi chủ.
Chẳng mong lưu danh.
Cầu người liêm chính.
Tình yêu của ngươi đối với một người và tình yêu đối với chúng sinh thật ra không khác nhau...
Nhưng ta quả nhiên vẫn thích ngươi hơn...
Vậy thì nhân quả này, để ta gánh đi.
Không thể yêu được...
Vậy đành phải bảo vệ cho tốt...
- hoàn-