Một Vạn Cách Giữ Thân Như Ngọc Ở Long Dương Đồ

Chương 7

Rùa: * Nhai H rồm rộp*

__________

Không gian vốn ngưng đọng hiện tại lại rơi vào một loại không khí kỳ quái xen lẫn xấu hổ. Tiên Âm cảm nhận cổ họng mát rượi như ướp băng, xem ra thần lực của Nhuỵ Vân Huyền Ngọc đã tiêu hao gần như cạn kiệt, giờ phải từ từ hấp thụ linh khí để bồi dưỡng tổn thương có lẽ sẽ cần một thời gian dài. Vậy là bản thân có thể tự do nói chuyện rồi? Tiên Âm suy nghĩ kỹ, không chút áp lực mở miệng:

" Con mắt nào của ngươi thấy rằng ta yêu Chiêu Hồng?"

A, tuy rằng còn một ít thần lực nhưng uy lực rất nhỏ, vậy là được rồi.

Kiệt Tu Hoàng nắm chặt tay đè nén cảm xúc muốn hôn lên cánh môi đỏ hồng kia nuốt đi thứ âm thanh khiến nhân tâm tê dại " Cả Thần giới đều thấy như vậy."

" A?"

" Cả Thần giới đều thấy rằng ngươi yêu Chiêu Hồng."

" Ngươi sẽ yêu kẻ ngươi coi là hài tử nuôi lớn sao?"

" Không, nhưng ta yêu người."

"....?"

"...??"

"..??!"

Cái đậu má gì ta vừa nghe thấy gì?!  Tiếng gió lớn quá! Không nghe thấy!

Tiên Âm hơi rũ mi mắt xuống, mi như hai cánh bướm che phủ đi cảm xúc không ngừng xoay chuyển càng là để tránh đi cái nhìn nóng bỏng của Kiệt Tu Hoàng.

" Ta...ta cùng Chiêu Hồng đều được thiên đạo sinh ra, lúc có được ý thức chỉ chênh lệch nhau chỉ một cái chớp mắt, sao có khả năng yêu hắn."

Nói theo kiểu của nhân gian chúng ta chính là bào thai song sinh! Tòi ra cùng một lúc! Cởi chuồng tắm mưa chim cò của đối phương còn rõ hơn mình! Khụ khụ, đoạn này bỏ qua.

Kiệt Tu Hoàng bình tĩnh nghe Tiên Âm qua loa giải thích, hắn không chen miệng cũng không trào phúng chỉ là bàn tay càng ngày càng siết mạnh khiến cổ tay Tiên Âm hằn lên vết tím đỏ.

" Dưỡng phụ, người biết rõ ta muốn nghe câu trả lời nào."

"..."

Tiên Âm yên lặng nghiêng mặt qua một bên, mái tóc dài phủ lên gò má khiến Kiệt Tu Hoàng không nhìn rõ được biểu cảm hiện tại của y.

Kiệt Tu Hoàng cười khẽ cúi đầu xuống, khoảng cách của cả hai ngày càng gần đến khi quanh chóp mũi đều tràn ngập hơi thở của đối phương, hắn nhẹ nhàng hôn lên khoé môi đang mím chặt của y, quả nhiên sự mềm mại khiến người qua quyến luyến không muốn rời. Hắn gần như ngừng thở chờ xem phản ứng của y, y không hùa theo cũng không chống cự giống như một khúc gỗ nhưng lại khiến hắn mừng như điên.

Dưỡng phụ không kháng cự ta!

Ngọn lửa du͙© vọиɠ bùng lên trong nháy mắt nhưng hắn vẫn chậm rãi dùng đầu lưỡi vẽ lên môi dưới của y, cánh môi ban đầu còn mím chặt giờ hơi thả lỏng khiến đầu lưỡi của hắn tiến vào khoang miệng đinh hương nhàn nhạt vị thuốc. Kiệt Tu Hoàng cơ hồ muốn điên lên! Vốn chỉ muốn thử thăm dò giờ đầu lưỡi đã hoá thành bá đạo càn quét qua từng ngóc nghách, nó như một con rắn nước quấn lấy chiếc lưỡi đỏ mềm đang trốn tránh của y không ngừng lôi kéo quấn quýt lấy nhau. Tiên Âm nhắm nghiền mắt lại mặc cho tê dại từ đầu lưỡi lan xuống khắp tứ chi bách hài.

Y sống qua trăm vạn năm dù bản chất ngây ngô cũng hiểu được hai người đang làm gì, và kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Y phục không biết đã trượt khỏi cơ thể từ lúc nào, bàn tay nóng dực chạm vào da thịt oánh bạch, rắn chắc dẻo dai khiến người ta không nỡ buông tay. Kiệt Tu Hoàng cắn nhẹ lên chóp lưỡi của dưỡng phụ, kết thúc nụ hôn triền miên. Dù sao Kiệt Tu Hoàng cũng nhìn qua không ít sách, thậm trí là người thật làm còn Tiên Âm đối với chuyện hoan hợp một chữ bẻ đôi cũng không biết, hiện giờ bị hài tử mình nuôi lớn hôn cho một trận đã buông vũ khí chịu thua.

Kiệt Tu Hoàng rải từng nụ hôn vụn vặt từ thái dương của Tiên Âm dần dần chuyển xuống cần cổ, lưỡi đảo qua yết hầu đang trượt lên trượt xuống khẽ cắn một ngụm đồng thời bàn tay vốn đang ở trên cơ bụng đã thò xuống nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã bán cương khiến Tiên Âm không khống chế được khàn giọng gọi " Kiệt Tu...ngươi...a"

" Dưỡng phụ." Ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt từ gốc dễ lên tới đỉnh nấm không ngừng trêu chọc đến khi dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng đội lên đũng quần như một túp lều nhỏ. Hắn hưng phấn nhìn thần sắc của y càng ngày càng mờ mịt, nhìn vị từng là thượng thần cao cao tại thượng Tam giới truy phủng hiện tại ở dưới thân mình bị du͙© vọиɠ nuốt đi lý trí, trái tim đập càng lúc càng nhanh, con dã thú trong người đang điên cuồng gào thét bản thân phải mau chiếm lấy y.

" Dưỡng phụ, người phải nhìn cho kỹ. Xem ta chiếm lấy người như thế nào."

Thời khắc Tiên Âm cảm nhận được du͙© vọиɠ sung huyết bị một nơi ấm áp chặt chẽ bao bọc mà Kiệt Tu Hoàng cũng cảm nhận được tư vị bị nhồi đầy, hai người đều không khống chế được kêu lên một tiếng thoả mãn.

Kiệt Tu Hoàng khoá ngồi trên eo của Tiên Âm, hắn ngửa đầu để từng giọng mồ hôi từ cằm chảy dọc theo cần cổ xuống bờ ngực phập phồng bị ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào phá lệ gợi cảm. Thân thể của Kiệt Tu Hoàng vô cùng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng cứng cáp, làn da màu đồng cổ hiện giờ bị mồ hôi cọ rửa vô cùng yêu dã, cái mông lớn của hắn không ngừng nhấch lên ngồi xuống, miệng huyệt bị mài đến đỏ tươi tham lam hút lấy dương cụ của người dưới thân, muốn đem nó chôn vào thật sâu, muốn bên trong chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của dưỡng phụ.

" Dưỡng...dưỡng phụ...ô..cho ta..cho ta..."

" Ngươi...câm miệng."

Giọng nói của Tiên Âm nguyên bản là từ tính trầm thấp, thấy nguy không loạn nhưng hiện tại bị tìиɧ ɖu͙© ép đến khàn cả đi xen lẫn vài tiếng nức nở  khiến người ta muốn chà đạp y càng nhiều. Cái này gãi đúng chỗ ngứa của Kiệt Tu Hoàng.

Hai người càng ngày càng điên cuồng, không, phải nói là Kiệt Tu Hoàng càng ngày càng điên cuồng. Kɧoáı ©ảʍ to lớn trên thân thể xen lẫn thoả mãn phát ra từ sâu trong nội tâm khi chinh phục được người trong lòng giống như xuân dược càng làm càng nghiện. Mà Tiên Âm có chút chật vật, bởi lẽ mỗi ngày đều bị Kiệt Tu Hoàng ép uống một loại thuốc khiến cho toàn thân vô lực, linh lực khai thông kinh mạch cũng chậm lại, hiện giờ hoan hảo cũng chỉ do Kiệt Tu Hoàng chủ đạo, y một ngón tay cũng lười nhấc lên.

Vì vậy đợi đến lúc Kiệt Tu Hoàng bắn ra tinh nguyên Tiên Âm đã ngủ say, chỉ là hạ thể bị hậu huyệt kẹp chặt cũng vô thức phóng xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem vách thịt ẩm ướt kia tưới cho tràn trề đúng ý của Kiệt Tu Hoàng.

Kiệt Tu Hoàng mất một lúc mới khôi phục thần trí nhẹ nhàng đem Tiên Âm ôm ngang lên, thùng tắm gỗ đằng sau tấm bình phong không biết đã đầy nước ấm từ lúc nào, mặt trên còn lượn lờ khói trắng nhè nhẹ. Kiệt Tu Hoàng để Tiên Âm dựa lưng vào l*иg ngực mình nhìn thuỵ nhan của y, thương tiếc hôn lên gò má, hắn vừa vốc nước cọ rửa thân thể của y vừa thì thào:

" Ta quả nhiên là rất yêu người mà, dưỡng phụ của ta."