Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 1

Editor: Thienyetkomanhme

Đô thị phồn hoa náo nhiệt, ắt có những góc phố cũ nhỏ, đây là dấu vết của thời đại trước lưu lại.Mỗi khi từ đường chính nhộn nhịp, náo nhiệt bước vào phố cũ, ngõ hẹp sẽ làm cho người ta cảm giác như trở lại niên đại trước - hẻm Hồ Lô chính là một chỗ như vậy.

Thời tiết tháng ba, khi tốt khi xấu, hôm qua trời không gợn mây, hôm nay lại âm u giống như là muốn mưa.

Với loại thời tiết đặc trưng của mùa hạ, Hồ Lô hẻm mang kiến trúc xưa cũ lại càng thêm vẻ xám xịt.

Trong chốc lát, một thiếu nữ xách theo mấy túi đồ bước vội về ngõ nhỏ, khuôn mặt thoáng nhẹ nhõm. Tựa như so với đường chính phồn hoa thì ngược lại cô cảm thấy dễ chịu hơn với nơi đây.Bước chân cô dần dần chậm lại, thiếu nữ xinh đẹp, thanh tú, mặc một chiếc váy liền áo màu lam, kiểu váy có chút giống cổ phục làm cô thoạt nhìn mang một nét đẹp cổ xưa.

"Đông Đông à, vừa đi mua đồ ăn trở về sao?"

Hồ Lô hẻm hai bên trái phải còn có ngách nhỏ đi tới rất nhiều hẻm nhỏ khác. Ngồi ở đầu một cái ngách nhỏ, hai bà lão nhìn thiếu nữa đi đến liền cao giọng hỏi.

"Bà Vương, Bà Lý."

Thiếu nữ khoảng 17 - 18 tuổi dừng chân, dựa theo ký ức lễ phép chào qua hai người rồi trả lời:"Cháu đi siêu thị mua chút đồ ăn và gia vị ạ."

Bà Vương lặng lẽ đánh giá biểu tình cô gái, thấy cô giống như khôi phục chút tinh thần, lúc này liền mở miệng: "Nghe nói cháu muốn mở lại cửa tiệm một lần nữa?

"Đúng vậy."

Thấy cô gật đầu, Bà Vương liền sốt ruột, đang định nói cái gì, lại bị bà Lý bên cạnh dùng tay đυ.ng một cái.

Bà Lý ngăn cản bà bạn nói chuyện, xong liên cười nói: "Đồ ăn siêu thị không tươi mới, bà và bà Vương cháu trồng không ít thứ, cũng ăn không hết, lần tới cháu trực tiếp qua vườn rau chúng ta mà hái về ăn."

Trong thành phố tất nhiên không có chỗ làm vườn, nhưng đối với người già mà nói, chỉ cần có đất ắt có biện pháp để trồng ra cả một mảnh vườn rau.

Bà Vương nghe thế liền vội gật đầu phụ họa.

"Cảm ơn bà Vương, bà Lý." Mặc dù sẽ không qua hái rau, thiếu nữ vẫn nở nụ cười nói cảm ơn, sau đó giơ túi trong tay, " Đồ vật có chút nặng, cháu đi về trước."

"Bà giúp cháu cầm một đoạn" bà Lý lập tức đứng lên.

Thanh niên sao có thể làm phiền người già, cô uyển chuyển từ chối rồi rời đi một mình.Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ đi vào hẻm nhỏ, bà Lý thở dài rồi ngồi xuống một lần nữa.

Bà Vương nói:" Bà làm gì vừa rồi cản tôi? Trước chị Nguyễn bị bệnh, đứa nhỏ hiếu thuận vì chiếu cố bà mà không đi học thì không nói, nay chị Nguyễn không còn chúng ta nên khuyên đứa nhỏ đi học tiếp."

"Ông Ngô đã khuyên rồi, nói đứa nhỏ không cần vội trả tiền, còn muốn hỗ trợ nó đi học tới khi tốt nghiệp đại học trả sau cùng được, nhưng đứa nhỏ chính là không chịu. Aizz... Đứa nhỏ này nhìn rất ngoan, nhưng trong xương cốt lại rất quật cường giống y ông ngoại, bà ngoại." Bà Lý lại lần nữa thở dài.

"Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, thân thích bên đằng nội có cũng như không, họ hàng bên ngoại cũng không có, lại thiếu một khoản tiền không nhỏ. Hiện tại không đi học, một hai phải tiếp tục mở cái cửa tiệm nhà mình, nhưng hiện tại đâu có thể so với năm đó, lại nơi phố cũ hẻm nhỏ thì làm sao buôn bán? Con bé sau này phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy......"

Người mà hai bà đang lo lắng đã về đến nhà, đem mua tới nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị tiện tay đặt lên bàn.

Đây là một căn nhà 2 tầng cũ, tầng một phía trước là một gian phòng rộng bố trí bàn vuông thành tiệm cơm nhỏ, phía sau là phòng bếp, nhà vệ sinh cùng một nhà kho; tầng hai được ngăn cách bới cầu thang chia thành trái phải hai gian phòng, phòng bên phải có gác mái cao.

Thiếu nữa ngồi nghỉ ngơi trước cái bàn, cẩn thận lấy ra di động.

Di động đã sớm phổ biến nhiều năm, mà cô tuy cha mẹ mất sớm, được ông bà ngoại nuôi nấng, nhưng ông bà thương yêu cô nên khi tốt nghiệp cấp 2, bà ngoại đã mua cho cô di động.

Sở di cô cẩn thận cầm di động như vậy bởi vì thân thể hiện tại lại được chiếm đóng bớt một linh hồn tới từ cổ đại.

Giống như theo lời nói của hai bà lão ngồi đầu ngõ, nguyên thân vì sinh vào lập đông nên thường gọi là Đông Đông, tên đầy đủ là Nguyễn Miên Man là một cô bé đáng thương.

Mới ba tuổi, cha mẹ cô cùng qua đời, ông bà nội trọng nam khi nữ lại yêu thích con trai út hơn, tự nhiên không hiếm lạ đứa cháu gái của đứa con trai thứ, vì thế cô liền đổi thành họ mẹ và được ông bà ngoại nuôi dưỡng.

Từ khi nàng chưa sinh ra, ông ngoại Nguyễn dựa vào bán cơm chiên mà kiếm tiền, xây nhà thành 2 tầng, tầng hai để ở tầng một thành một tiệm cơm, đặt tên là "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc".

Ngôi nhà hiện tại thật bình thường, nhưng với năm đó cũng rất phong quang làm người ta hâm mộ.

Tuy rằng sở trường của ông ngoại Nguyễn chỉ có cơm chiên, nhưng dựa vào tay nghề đó cũng dư sức nuôi sống bạn gì và cháu gái.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi Nguyễn Miên Man tám tuổi, ông ngoại cô bệnh qua đời, để lại cô và bà ngoại sóng nương tựa lẫn nhau.

Từ khi kết hôn, ông ngoại Nguyễn không để bà ngoại Nguyễn phải nấu cơm, trù nghệ của bà Nguyễn cũng có thể tưởng tượng.

Chờ bà tiếp nhận "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc", chỉ có thể dựa vào lượng đồ ăn nhiều đảm bảo no hấp dẫn một ít người lao động lại đây ăn cơm, mức sinh hoạt của một già một trẻ giảm xuống rõ ràng, bất quá có phần tích góp của ông ngoại để lại, qua ngày cũng không đến nõi quá tệ.

Theo thời gian trôi qua, những nhà có điều kiện tốt trong hẻm Hồ Lô đều dọn đi tới nơi tốt hơn.Ngõ nhỏ chỉ còn lại người già và một ít trẻ nhỏ, người già thì tiết kiệm bình thường không có đi ăn tiệm, "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc" sinh ý càng thêm ảm đạm, chỉ còn lại có một ít khách cũ sẽ quay lại.

Kể từ đó, bà ngoại Nguyễn trừ bỏ bán cơm còn tìm chút việc khác kiếm tiền.

Nguyễn Miên Man là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết bà ngoại vất vả, vẫn luôn hy vọng nhanh lên lớn lên, nhanh đi làm, sau đó bà ngoại không cần mệt nhọc kiếm tiền nữa.

Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.Nguyễn Miên Man vừa thành niên, đang chuẩn bị thi đại học, bà ngoại bởi vì té ngã mà dẫn tới xuất huyết não.

Vì chiếu cố bà, cô lựa chọn từ bỏ thi đại học, thậm chí khi bệnh trở nặng, bà ngoại biến thành người thực vât cũng không tư bỏ, một bên tiếp tục chăm sóc bà, một bên tính toán lâu dài, chuẩn bị dựa vào cửa tiệm nhà mình để kiếm tiền.

Nhưng mà tại lúc yều cầu mở tiệm cơm hộp trên phầm mềm bán cơm hộp Bánh Trôi của cô đang chờ thông qua, bác sĩ tuyên bố bà ngoại Nguyễn não tử vong.

Thân nhân duy nhất qua đời, hơn nữa tại tang lễ, thân thích bên nội lại tới gây chuyện, lén nói thầm vài câu bị cô nghe thấy, nói mạng cô cứng khắc chết người thân. Như ngọn cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, tại đêm cúng đầu tuần bà ngoại Nguyễn, cô quá mức bi thống mà chết đột ngột trong nhà.

Ngày kế tỉnh lại, thân thể này lại thuộc về một linh hồn khác trùng họ trùng tên

Sau khi xuyên qua tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Nguyễn Miên Man cũng đồng dạng không có người thân lại có cảm giác đồng mệnh tương liên, theo sau đó là vô tận mờ mịt.

Trưa hôm đó, Ông Ngô, cũng chính là hàng xóm tốt bụng đã cho bà Nguyễn vay tiền xem bệnh tới, đem Nguyễn Miên Man từ không trung mờ mịt lôi về.

Bà con xa không bằng láng giềng gần những lời này ở thời điểm nào đó vẫn là rất có đạo lý, tại lúc bà ngoại Nguyễn nhập viện cần tiền gấp, thì người ra tay giúp đỡ không phải thân thích bên nội của Nguyễn Miên Man mà là ông Ngô hàng xóm.

Tiếp thu xong ký ức nguyên thân, Nguyễn Miên Man đối mặt với ông lão tốt bụng tự nhiên là lễ phép kính trọng, đặc biệt là đối phương đến không vì thúc giục trả nợ, mà là tỏ vẻ muốn hỗ trợ nàng tiếp tục đi học. . Truyện Kiếm Hiệp

Bất quá, cuối cùng Nguyễn Miên Man vẫn là cự tuyệt đề nghị đó.

Ông Ngô là giáo viên về hưu, cũng không ngại tuổi cô cần đến trường đọc sách mà cưỡng cầu cô theo ý mình.

"Sống đến già học đến già, đi học thì bất luận thời điểm nào cũng không muộn. Ông tôn trọng lựa chọn hiện tại của cháu, bất quá cháu phải đồng ý với ta, gặp vấn đề thì không cần tự mình chống đỡ...."

"Cháu biết, cảm ơn ông."

Nguyễn Miên Man tiễn đi lão ông Ngô, trong lòng có chút cảm động, đồng thời cũng đối với thế giới này cảm nhận vài phần chân thật.

Cô sở dĩ cự tuyệt ý tốt của ông Ngô hỗ trợ nàng đi học, môt là dù kế thừa ký ức nguyên thân nhưng trước sau đối với thế giới này còn có một loại cảm giác mông lung nên nàng tạm thời không muốn vào trường học; một lý do khác nữa là cô không muốn mắc nợ người khác.

Người có đôi khi, có mục tiêu vẫn là khá tốt, tựa như Nguyễn Miên Man, nghĩ đến nguyên thân còn thiếu người ta mười vạn, thực nhanh từ một người xuyên qua dị giới lên tinh thần, chuẩn bị trước đêm nợ nần trả hết.

Yêu cầu mở tiệm cơm hộp trên phần mềm Bánh trôi của nguyên thân đã sớm được thông quan, hiện giờ chỉ cần lên thực đơn liền có thể khai trương.

Nguyễn Miên Man ở trong trí nhớ biết được, nguyên thân trong nhà là mở tiệm cơm nhỏ, biểu tình có chút vi diệu, bất quá nghĩ đến mình hiện giờ cũng coi như là "Kiếp sau", rốt cuộc không quá nhiều rối rắm.

Mất thời gian hai ngày đem nhà cửa có chút hỗn độn quét tước sạch sẽ, đồng thời trong quá trình làm tâm tình của mình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Nguyễn Miên Man liền đi ra cửa mua sắm nguyên liệu nấu ăn.

Nếu nói trong phòng TV, tủ lạnh, nước máy, bếp gas đã làm cô ngạc nhiên, chờ bước ra khỏi hẻm Hồ Lô, bên ngoài nhà cao tầng san sát, đường phố ngựa xe như nước càng làm cho cô âm thầm kinh ngạc cảm thán.

Dù sao ký ức so ra cũng kém chân thật bằng tận mắt nhìn thấy, Nguyễn Miên Man đi ở trên đường cái, trong lòng sông cuộn biển gầm, trên mặt lại là một mảnh đạm nhiên, chỉ có bàn tay nắm chặt di động tiết lộ cảm xúc bất an trong cô.

Ở cái thời đại trong ngoại hình, cô gái tuổi trẻ xinh đẹp đi ở đầu đường, không tránh được bị người nhiều để ý.

Hai cô gái trẻ đi qua Nguyễn Miên Man, nhịn không được quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Váy trên người cô gái kia thật có phong cách."

"Đúng vậy, là theo phong cách cổ trang, khá xinh đẹp, bất quá chủ yếu vẫn là do người đẹp mặc gì cũng đẹp......"

Nguyễn Miên Man mơ hồ nghe được các nàng nói chuyện, nhịn không được cúi đầu nhìn váy trên người.

Bà ngoại nguyên chủ mỗi năm đều sẽ làm cho cô một bộ quần áo coi như quà sinh nhật, nguyên chủ cảm thấy kiểu dáng quá mức cũ, không mặc ra ngoài chỉ mặc trong nhà.

Bất quá đối với Nguyễn Miên Man người mới vừa xuyên qua tới, tư tưởng còn có chút bảo thủ của cổ nhân, ngược lại là quần áo này mang theo cảm giác niên đại cũ, váy áo rộng thùng thình càng dễ tiếp nhận hơn.

Không có người không thích được khen, Nguyễn Miên Man tự nhiên không thể ngoại lệ.Được hai cô gái xa lạ khích lệ, bước chân cô so với lúc trước thoải mái hơn một ít.

Dựa vào ký ức nguyên chủ, Nguyễn Miên Man thuận lợi ở siêu thị đi tới chỗ bán nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị cần thiết.Sau khi mua xong đồ, cô một mặt ở trong lòng cảm thán thế giới này thật tiện lợi, một mặt vội vàng chạy về hẻm Hồ Lô.