Chương 3
Chu Hữu Thục và chồng đi thăm cô con gái thứ ba của mình trở về, trời vừa tảng sáng hai vợ chồng đã có mặt ở thôn, họ không biết tối hôm qua ở trong thôn biểu diễn tiết mục “Đêm khuya kinh hồn”, lúc vừa đến cửa thôn thì nghe được mọi người đang nói về chuyện tối hôm qua.“Hữu Thục, hôm qua bà không có ở nhà, thôn chúng ta vừa xuất hiện tội phạm gϊếŧ người, tối hôm qua mới bị cảnh sát bắt. Chính là cặp vợ chồng đã mướn phòng của nhà Vương Tam. Chậc chậc……… Nhìn rõ là người thành phố, cuối cùng lại là tội phạm gϊếŧ người”.
Chu Hữu Thục hoảng sợ há to miệng, “Thật sao? Hôm qua tôi tới nhà con gái, sáng hôm nay mới trở về, Chậc chậc………… thực là tạo nghiệt chứng.”
Trần Đức Cương vỗ vỗ vai bà vợ, “Tôi đi về trước, bữa giờ không biết gia súc ở nhà ra sao, bà muốn nghe những chuyện này, thì sắp tới nghe cũng được.”
Ở nông thôn không có trò giải trí tiêu khiển nào, lần này xuất hiện chuyện như vậy, nên mỗi ngày người trong thôn đều nhắc tới, có người còn tận mắt thấy cặp vợ chồng kia bị bắt, lập tức bị mọi người trong thôn bắt kể lại chi tiết chuyện tối hôm đó, tức thời cảm giác tự hào tự nhiên tăng mạnh ở trong lòng.
Chu Hữu Thục cũng lo lắng cho gia súc ở nhà, nên không ở lại nghe người khác nói chuyện, bà đi theo chồng mình trở về nhà.
Chu Hữu Thục mở cửa ra, thì Trần Đức Cương vừa mới đi nhìn chuồng gia súc, ông đếm số lượng, thấy không mất con nào, lúc này mới yên tâm. Ra khỏi chuồng gia súc, ông bước vào nhà lấy lương thực ra ngoài cho súc vật ăn.
Chu Hữu Thục đi lấy vài bó cỏ khô để nhóm lửa, vừa vươn tay ra, thì chạm phải cái gì đó, Chu Hữu Thục hoảng hốt, nhanh chóng gọi tên chồng. Trần Đức Cương mới vừa nghe tiếng la, đã lập tức chạy đến.
"Bên trong. . . . . . Bên trong có gì lạ, còn nóng hầm hập, ông nhìn thử đi."
Trần Đức Cương biết vợ mình nhát gan, cười cười không để ý thò tay vào đống cỏ khô, “A…………”
Chu Hữu Thục thấy bên trong là một đứa con nít, vỗ vỗ ngực, thì thào trong miệng nói: ”Đúng là cha mẹ không có lương tâm, lại vứt bỏ con mình được.”
Trần Đức Cương khẩn trương ôm đứa bé lên, sờ sờ đầu của nó, nóng đến bỏng tay, chắc là phát sốt rồi. Trần Đức Cương mau chóng ôm đứa bé đi vào nhà, xé bọc chăn bao lấy đứa nhỏ, nhìn thật kĩ, thì thấy có tờ giấy ở bên cạnh đứa bé, Trần Đức Cương lấy ra nhìn, ở bên trong là ngày sinh nhật của đứa bé, Trần Đức Cương cất tờ giấy, nhìn đến đứa bé, thấy ngoài việc nó phát sốt ra, thì không có bị tàn tật gì, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải những năm này ông chưa từng nhìn thấy con nít bị vứt bỏ, nhưng phần lớn mấy đứa trẻ kia đều bị tàn tật, có rất ít đứa trẻ được lành lặn, lại nói hiện tại năm nay cũng không có thiên tai mà.
Trần Đức Cương gói kỹ đứa bé, quay qua nói với vợ: ”Thân thể không bị khiếm khuyết, chỉ đang lên cơn sốt thôi, là một bé gái. Người gì quá độc ác, đứa trẻ tốt thế này nói bỏ liền bỏ, không hiểu sao làm được. Đứa nhỏ phát sốt nặng, bây giờ tôi ôm nó đi tới bệnh viện khám một chút.”
"Nhưng. . . . . . Đứa bé này còn không biết là con nhà ai."
Trần Đức Cương hung dữ ra mặt, quát lớn: “Đồng chí Chu Hữu Thục, tư tưởng giác ngộ của bà đi đâu rồi? Bây giờ đứa bé còn bệnh, có chuyện gì chờ nó khỏe lên thì tính tiếp.”
Trần Đức Cương vừa nói xong vừa bảo Chu Hữu Thục lấy tiền ra, dùng tấm thảm bao lấy đứa bé rồi đi.
“Này này, ông già, làm sao chân ông đi nhanh được, chờ tôi mang con la tới đã”
Chờ ông chồng đi rồi, trong lòng Chu Hữu Thục nhanh chóng suy nghĩ, sau khi suy nghĩ xong bà quyết định phải nói chuyện này với đứa con gái thứ ba của mình .
Trần Mai thay mẹ đi đến bệnh viện thành phố, Trần Đức Cương vừa nhìn thấy con gái, thì cười ha hả nói: “Sao con lại đến đây, mẹ đã nói cho con biết rồi sao?”
Trần mai cười cười, “Ba cũng thật là, chuyện lớn như vậy tại sao lại giấu con”
Trần Đức Cương thấy ở hành lang người đến người đi, không tiện nói chuyện, cười nói: “ Đứa bé này phát sốt nặng, ba đang gấp, làm sao có thể nói với con được. Ba vừa mới đi lấy nước sôi, đi vào trong trước rồi nói sau.”
Đứa bé ở phòng bệnh nhi, có khoảng mười chiếc giường bệnh vậy mà chỉ có một mình nó. Ba Trần đặt bình thủy lên cái tủ nhỏ sát mép giường, “Đứa bé bị viêm phổi, cần phải nằm viện quan sát vài ngày.”
Trần Mai nhìn bình truyền nước ở trên đầu đứa bé, thở dài nói, ”Thật đáng thương.”
“Đúng vậy, không biết là loại người đáng chết nào, đặt đứa bé nhỏ như vậy ở trong đống rơm rạ nhà mình. Nếu hôm nay mẹ con không tới lấy rơm nhóm lửa, thì đứa bé này còn không phải sẽ chết sao.”
Trần Mai nhìn đồng hồ đeo tay, “Ba, ở trường con còn có chuyện, bây giờ phải đi họp, hiện tại con lập tức phải đi, đây là tiền thuốc thang cho đứa nhỏ, ba cầm trước đi, sau khi con xong việc sẽ quay lại chăm sóc cho nó.”
Trần Đức Cương vừa biết hôm nay con gái phải đi làm, sợ là đang đi nửa đường thì ghé qua đây, vội gật đầu một cái.
Hà Tiểu Vi cảm thấy như đã ngủ rất lâu, đợi đến lúc cô tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy là vách tường trắng tinh, Hà Tiểu Vi rụt rè co chân đạp một cái, cô cư nhiên không có chết! ha ha ha, cư nhiên không có chết!
Ngủ gần một ngày, bụng Hà Tiểu Vi cũng đã đói, cô bắt đầu kéo cổ giọng gào lên. Ba Trần ngủ gật ở bên cạnh, nghe tiếng khóc, lập tức tỉnh lại, thấy đứa nhỏ đang oa oa khóc lớn, ông vội vàng ôm nó lên, ”A, để ông ngoại ôm, không khóc, không khóc.”
Giờ phút này Trần Đức Cương chưa hề phát giác ra trong lời nói của chính mình đã thêm cách xưng hô, cho đứa bé đi tiểu, sau đó đặt nó vào trong giường, thấy đứa nhỏ kia mở mắt tròn vo nhìn mình, ông không khỏi cười nói: “Để ông ngoại cho con uống sữa nha.”
Trần Đức Cương thấy đứa nhỏ hút sữa nhanh chóng, lập tức cười nói: ”Chậm một chút, chậm một chút, không ai giành với con. Thật sự là một đứa trẻ đáng thương.”
Hôm nay đã truyền hết nước biển , lúc trước bác sĩ nói phải nằm viện ba ngày để kiểm tra tình trạng, nếu như có chuyển biến tốt thì có thể được xuất viện. Ông Trần nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến sáu giờ, có lẽ con gái cũng sắp đến rồi.
Hà Tiểu vi sau khi ăn uống no đủ, đầu óc tinh thần cũng tính táo lại, biết là người trước mặt đã cứu cô, Hà Tiểu vi mở cái miệng nhỏ nhắn không răng hướng về đối phương cười, cái tay nhỏ xíu vung vẫy, trong miệng y y nha nha phát ra thứ âm thanh mà chính cô cũng không rõ là âm gì.
Trần Đức Cương chỉ mới năm mươi lăm tuổi, còn chưa có cháu trai và cháu gái, con trai duy nhất đến nay còn chưa kết hôn, vẫn ở bên ngoài xông xáo làm việc, ông già rồi nên cũng cảm thấy cô đơn, hiện tại khi nhìn đến đứa nhỏ ở trong lòng này, trong đầu ông rất thích, nhất thời liền cúi đầu cùng đứa bé chơi đùa.
“Ba………” Trần Mai vừa đẩy cửa ra thì thấy ba mình đang trêu chọc đứa bé, không khỏi cười cười. Trần Mai đặt sữa bột đã mua lên trên tủ.
“Ba, buổi tối để con coi đứa nhỏ cho, trước hết ba nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trần Đức Cương đang lôi kéo tay nhỏ xíu của em bé, cười nói: “Ba không bỏ mặc bảo bối của ba đâu, con nói có đúng không, bảo bối.”
Trần Mai thấy tình cảnh như vậy thì bật cười hì hì, cô nghiêng đầu nhìn về hướng giường, đúng lúc thấy con ngươi đứa nhỏ chuyển tới phía bên mình, há miệng cười thật to với cô, trong lòng Trần Mai lập tức mềm nhũn.
Buổi tối chờ sau khi đứa bé ngủ say, Trần Mai nhìn ba mình, nhẹ nhàng nói: “ Ba, mẹ nói đứa bé này bị bỏ rơi ở trong đống cỏ nhà mình, con muốn………… con muốn…………”
Trần Đức Cương biết tâm tư của con gái, thở dài, “Đứa bé này bị vứt bỏ ở trước cửa nhà mình, chỉ là….. Con gái à, chờ qua mấy ngày nữa, sau khi nghe ngóng hiểu rõ tình hình rồi lại tính tiếp, đừng nói là con thích, ngay cả ba đây cũng rất thích đứa nhỏ này.”
Trần mai cúi đầu, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng cảm thấy rất mềm mại, ở sâu trong nội tâm của cô tình mẫu tử bộc phát mạnh mẽ không cách nào thu lại, cô thật sự rất rất thích đứa nhỏ này.
Nằm viện ba ngày, bệnh của đứa bé đã khỏi hẳn, Trần Đức Cương và con gái cùng nhau mang đứa bé về nhà, tâm trạng mọi người trong nhà đều nặng nè , nguyên nhân gây ra còn không phải là tại vì cặp vợ chồng mang tội gϊếŧ người kia sao.
Người trong thôn nói đứa bé này là con của cặp vợ chồng gϊếŧ người nọ, nhưng sâu sa thì mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Trần Đức Cương vừa tới đồn công an làm việc, theo như bên phía cảnh sát nói thì cặp vợ chồng này là bọn buôn người chuyên môn buôn bán trẻ con, rất có thể đứa bé này cũng bị cặp vợ chồng này bắt cóc, chỉ là một đứa con nít, làm sao lại bắt cóc đi đến đây? Nếu đứa bé này thật sự bị bắt cóc, thì cuối cùng cũng sẽ được đưa về với cha mẹ ruột của mình, vậy thì ý định của con gái mình giờ phải tính làm sao…………. Ai, gay go quá!
Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau trở về nhà, ở trong thôn người ta nghe thấy ông Trần nhặt được một bé gái, thì đến coi, còn cười nói giỡn có phải Trần Đức Cương mới nhặt được con gái riêng của chính mình không, Trần Đức Cương cũng không để ý, mọi người thấy không còn gì hay ho để xem, thì sôi nổi dặn dò vài câu rồi đi về nhà.
Trần Mai vừa đùa giỡn với đứa bé trong ngực mình, vừa nhìn chằm chằm ba của cô. Chu Hữu Thục dọn dẹp phòng xong, đi ra ngoài thì thấy hai cha con đang mắt to trừng mắt nhỏ, bà cười nói: “Hiện tại hai cha con ông đang làm trò gì thế?”
Trần Đức Cương thở dài nói, “Được rồi, để ba đi hỏi Ngưu Nhi xem sao, hỏi thăm nó coi có phát sinh chuyện gì không.”
Lập tức trên mặt Trần Mai nở nụ cười thỏa mãn, cô ôm đứa bé trong ngực thật chặt, vừa nắm lấy cái tay nhỏ bé, vừa cười nói: “Tiểu bảo bối, con có thích mẹ hay không? Về sau con sẽ là tiểu công chúa của mẹ nè, chờ ba con trở về, không biết là sẽ vui mừng cỡ nào nha.”
Mắt Chu Hữu Thục mở lớn, bắt con gái đưa đứa nhỏ cho chồng mình, bà nắm tay con gái lôi vào phòng.
Trần mai ngồi ở trên ghế, thấy mặt mẹ mình nghiêm túc, gật đầu một cái, “Mẹ, con muốn chăm sóc nuôi dưỡng đứa bé này.”
“Con nhất định muốn như thế sao?” Chu Hữu Thục sợ con mình quyết định trong lúc nhất thời cao hứng, hơn nữa tuổi tác con bà cũng không phải là quá lớn, về sau nếu như nó sinh được em bé, việc này……..
Trần mai đau thương cười một tiếng, cô biết mẹ mình đang lo lắng chuyện gì? Thật ra có rất nhiều chuyện cô không có nói với mẹ, cô sợ bà ấy không thể tiếp thu nổi, chỉ dám nói với ba của mình.
Trần Mai không tự chủ xoa xoa tay, rất lâu sau mới mở miệng, “Mẹ, con và Khai Hoa đã kết hôn được bảy tám năm, nhưng chúng con vẫn không thể có con, mới đầu con tưởng rằng bởi vì hai vợ chồng con gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, mới tạm thời không có con, sau này con lại hoài nghi có thể là trong hai vợ chồng con có người có bệnh xấu gì đó, đợi sau khi Khai Hoa được nghỉ phép về nhà, con và anh ấy đã đi kiểm tra, thì mới biết được, con bị vô sinh………… Mấy năm nay, con lén lút đi khám không biết bao nhiêu là bác sĩ, bọn họ đều nói, trời sinh cổ tử ©υиɠ của con phát triển kém, đời này cũng không thể có thai. Từ lâu Khai Hoa đã khuyên con, nếu không thể có con thì hãy nhận con nuôi. Lúc đó trẻ tuổi còn nóng nảy, con làm sao chấp nhận được, con không đồng ý, con nghĩ là mình sẽ tốt lên, nhưng sự thật thì cả đời này của con cũng không thể mang thai em bé được.Mấy năm nay con nghĩ rất nhiều, cảm thấy rất có lỗi với Khai Hoa, con bắt đầu muốn cùng anh ấy ly hôn, ảnh không đồng ý, còn nói không thể có thai thì còn có thể nhận con nuôi, tại sao con có thể chỉ vì không có con liền muốn li hôn với ảnh! Mẹ, lần đầu tiên con vừa nhìn thấy đứa nhỏ này đã thích nó, nhìn nó, con cảm giác như mình được trở thành một người mẹ. Mẹ……….”
Chưa bao giờ Chu Hữu Thục biết đến những chuyện này, giờ phút này nghe được, bà cảm thấy đầu đau nhức, qua một lúc lâu, mới buông tiếng thở dài “Nghiệp chướng mà!”
Trần Mai lau khô nước mắt, nhìn mẹ mình, “Mẹ, mặc kệ như thế nào, lần này con sẽ tích cực tranh thủ. Nếu thực sự không được, thì đó cũng là mệnh của con, con sẽ không oán giận”