Chương 56 – Bắt đầu.
Lục Vân Khai vừa trải qua một ngày nghỉ, buổi tối chơi xong còn mơ thấy ác mộng.
Còn Giang Hưng, anh vừa tham gia vào một dự án phim mới, tạm thời chưa có tên. Sau ba tháng, cuối cùng phim này đã chính thức khởi động máy, nhưng không may, vừa mới bắt đầu, đã có một diễn viên diễn không tốt, khiến cả tổ phim phải bầu bạn với nhau suốt đêm, từ đạo diễn, quay phim, diễn viên đến nhân viên công tác không một ai được về khách sạn nghỉ ngơi, mà phải túc trực tại trường quay cả một buổi tối.
Khi Lục Vân Khai gọi điện tới, Giang Hưng còn đang tựa vào ghế, chợp mắt trong chốc lát.
Lục Vân Khai: "?"
Bản thân cũng là diễn viên, cậu nhanh chóng hiểu ra: "Hôm qua anh quay đến tận sáng cơ à? Sao lại lâu vậy? Hai ba tiếng nữa là phải quay tiếp rồi, nói vậy nghĩa là cả đêm qua mọi người đều không được về nhà nghỉ ư?"
Khi đã trở thành diễn viên, ngôi sao, người ta mới thấy rằng thật ra việc này cũng không khác đi làm là bao: ông chủ có thể bắt bạn tăng ca vô điều kiện, nhưng bạn muốn tự tiện nghỉ ngơi ư? Đừng mơ!
Hơn nữa, bình thường mỗi ngày quay phim đều phải tốn chi phí cho sân bãi và thiết bị, nên nhiều khi, ekip phải yêu cầu "tăng ca" để đẩy nhanh tốc độ, dẫn đến việc hôm trước vừa mới diễn đến tận hai ba giờ đêm, hôm sau lại chín giờ phải có mặt ở phim trường.
"Chắc không cần phải về nữa, đạo diễn vẫn còn ở đây." Giang Hưng vừa nhỏ giọng trò chuyện, vừa đứng lên cầm chiếc cốc đến chỗ thùng nước rót ít nước ấm pha trà.
Nhân viên công tác đang ngồi cạnh thùng nước gật gà gật gù, nghe tiếng nước chảy thì giật mình tỉnh dậy, vội vã đứng lên muốn giúp đỡ.
Nhưng Giang Hưng khoát tay, bảo: "Không cần đâu, cậu cứ ngủ tiếp."
"Hả?" Lục Vân Khai hỏi.
"Không có gì, tôi đang nói chuyện với người bên ekip." Giang Hưng nói.
Lục Vân Khai lại bảo: "Diễn viên nào lại có thể khiến đạo diễn một đêm thức trắng mà bắt diễn đi diễn lại thế? Cảm giác áp lực thật là lớn."
"Muốn xem không?" Giang Hưng hỏi.
"Có có có!" Lục Vân Khai vốn ưa buôn chuyện, vừa nghe được xem trực tiếp từ hiện trường lập tức luôn miệng đáp lời.
"Vậy thì phải im lặng." Giang Hưng nhỏ giọng cười đáp, sau đó mở chức năng quay phim, vẻ mặt hết sức chính trực, bình tĩnh đi đến bên cạnh phim trường.
Lúc này Sử Sâm đang ngồi trên ghế dựa, vắt chéo chân hút thuốc. Giang Hưng vừa tới, qua làn khói thuốc, anh ta liếc mắt nhìn anh một cái.
"Anh Sử." Giang Hưng thấp giọng bắt chuyện.
Sử Sâm khẽ gật đầu. Anh ta là một diễn viên chính trong bộ phim lần này, đã từng hai lần đạt giải ảnh đế, là một ngôi sao vừa có danh tiếng vừa có địa vị.
Vừa nhìn Giang Hưng, Sử Sâm lập tức phát hiện manh mối, bèn hạ ánh mắt, nhìn đến di động trên tay Giang Hưng.
Giang Hưng lấy một chiếc ghế đến đặt bên cạnh, hơi lùi lại sau lưng Sử Sâm một chút, rồi nhẹ giọng giải thích: "Em đang nói chuyện với một người bạn ở Chúng Tinh, cho người kia xem trường quay một chút."
Sử Sâm "Ừ" một tiếng, không nói nhiều, chỉ hơi cười một thoáng.
Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện với nhau.
Nhân viên công tác và diễn viên đều biết, khi trên phim trường đang tiến hành quay chụp, tổ ekip muốn thu âm, nếu ai muốn nói chuyện riêng thì phải đi xa một chút, còn nếu muốn ở lại xem thì nhất định không được gây ra tiếng động.
Ánh mắt của bọn họ dừng lại bên trong studio.
Như đã đề cập qua, movie lớn tạm chưa có tên này do đạo diễn nổi tiếng cầm trịch, theo lý mà nói, đây là một phim văn nghệ.
Đề tài của nó là về "Giấc mộng Trung Quốc" —— cũng là một giai đoạn đặc biệt của Trung Hoa. Bối cảnh trong thời kỳ này là thời điểm mạng internet mới bắt đầu được mở rộng, dần dần lan tỏa đến toàn dân.
Phim có ba nam nhân vật chính.
Người thứ nhất là Trương Kiến Quang, do Sử Sâm diễn, là người có công đầu trong việc hoàn thiện hệ thống điện tử thương mại trong nước.
Nhân vật thứ hai, Ngụy Ngôn Giản, bạn của Trương Kiến Quang, do Giang Hưng phụ trách.
Vai thứ ba là Từ Hạo Lâm, bạn của Ngụy Ngôn Giản, đồng thời là một cổ đông của công ty Trương Kiến Quang.
Các vai nữ trọng yếu gồm có:
Đặng Bích, sắm vai người yêu của Trương Kiến Quang, Giang Oánh Oánh.
Lâm Tiểu Thiện, diễn vai người yêu của Ngụy Ngôn Giản và Từ Hạo Lâm, Dương Tình Kỳ.
Hôm qua, người phải đứng trên phim trường diễn suốt đêm, chính là Đặng Bích.
Nguyên nhân cô gái này lại xuất hiện trong đoàn phim... Kể ra thì tương đối phức tạp.
Trong dự án phim về "Giấc mộng Trung Hoa" này, ban đầu đạo diễn Cao Thiên Phương vốn không hề chọn Đặng Bích, cũng không xây dựng cho nhân vật Trương Kiến Quang một cô người yêu.
Nhưng trong giới giải trí này, đôi khi không tránh được cái gọi là "ân nghĩa" và "ích lợi". Cho nên cuối cùng, sau khi thoả thuận xong, phía đầu tư lại nhét thêm vào một nữ diễn viên.
Nếu chuyện chỉ dừng ở đó, thì dù Cao Thiên Phương có chút bực mình, nhưng sẽ không ngại để cô gái nọ xuất hiện trước màn ảnh một đôi lần.
Vấn đề là... Sau khi bắt đầu khai máy, Cao Thiên Phương mới phát hiện, cô diễn viên này vừa đòi phải có được vai nữ quan trọng, nhưng lại không có một tí kỹ xảo biểu diễn nào, chỉ một cảnh rất đơn giản, cô nàng lại biểu hiện cứng ngắc như một khúc gỗ, 360o không góc chết.
Tóm lại, biểu hiện của Đặng Bích thua xa so với Cao Thiên Phương dự liệu, ông ta tức như mua phải hàng giả, Cao Thiên Phương càng quay càng giận, kết quả là hôm qua nguyên cả ekip phim thức trắng một đêm, không ai được về nghỉ.
Nhìn đi nhìn lại một phân cảnh, lại không có âm thanh quả thật vô cùng buồn tẻ.
Cho nên Giang Hưng chỉ giơ điện thoại lên quay chừng năm ba phút, quay hết một cảnh thì dừng.
Anh tắt chế độ video, đi ra ngoài, đặt di động bên tai, nghe thấy giọng nói của Lục Vân Khai: "Có phải cổ đang diễn cảnh nhân vật bị shock nặng không? Toàn thân từ đầu đến chân đều đờ đẫn."
"Không... Là cảnh một cô gái trẻ đến vũ hội, mang tâm trạng vừa vui mừng vừa ngượng ngùng bước vào sân vận động."
Lục Vân Khai: "..."
Giang Hưng: "..."
Lục Vân Khai: "Cô ấy không thể diễn dù chỉ một chút?"
Giang Hưng: "Ừ, đại loại thế..."
Lục Vân Khai không biết nói gì: "Em không biết là nên buồn cho cổ hay thương cho đạo diễn nữa. Quay phim mà đυ.ng đến người như vậy đúng là khiến người ta khó mà bình tĩnh. Đừng nói diễn chung, dù có dẫn dắt cổ thì cổ cũng không đi nổi."
"Ha ha." Giang Hưng cười nói, "Nếu bỏ qua kỹ thuật diễn, thì cô ấy không tệ."
Đây không phải là lời khách sáo.
Tính tình đạo diễn Cao Thiên Phương không khoan dung hiền lành gì cho cam, một đêm bảy tám giờ, ban đầu ông ta còn kiên nhẫn giảng giải, thấy đối phương không làm được thì bắt đầu mắng chửi. Đến nửa đêm, Cao Thiên Phương rốt cuộc không nói gì nữa, nhưng ông vẫn không để người đi, chỉ ngồi trên ghế nhìn Đặng Bích diễn hết lần này đến lần khác.
Tựa như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, diễn không được, diễn lại, diễn không được, tiếp tục diễn lại.
Từ tối đến sáng, cả đoàn phim thấy một mình Đặng Bích đứng đó, diễn đi diễn lại một cảnh này.
Ngay cả diễn viên nam cũng chưa chắc chịu đựng nổi cảm giác bị mọi người thầm cười nhạo, nhưng Đặng Bích vẫn kiên trì mà tiếp tục.
Nữ diễn viên này, cho dù diễn xuất không được, nhưng tâm tính và khả năng chịu áp lực quả thật không tồi chút nào.
Có phẩm chất như vậy, chưa hẳn là không thể thành công.
"Được rồi."
"Khoan đã!"
Hai âm thanh từ hai hướng khác nhau cùng lúc truyền vào tai Giang Hưng.
Giọng nói phía trước là của Cao Thiên Phương, còn người sau là Lục Vân Khai.
Cao Thiên Phương kêu hai tiếng "Được rồi" thì không nói gì nữa, còn Lục Vân Khai, qua điện thoại, cậu nói nhanh: "Có trợ lý đến gõ cửa, bảy ngày tới em lại phải "bế quan" rồi. Em định hỏi anh ta có du di thêm năm phút không nhưng mà có lẽ không được. Lần sau mình lại nói chuyện tiếp. Tạm biệt Giang ca!"
Không đến một giây sau, điện thoại liền cúp máy!
Giang Hưng chậm nửa nhịp mới tiếp thu hết những gì Lục Vân Khai vừa nói.
Sau đó anh nghĩ: Nếu đã cúp rồi... Thì còn hỏi thêm năm phút nữa làm chi?
Cách đó gần nghìn km, trong một nhà nghỉ ở thôn nhỏ nọ, Lục Vân Khai mặc đồ ngủ đứng lên, ra mở cửa, thấy nhân viên công tác đứng ngoài tủm tỉm cười: "Lục ca, di động."
"Cho xin năm phút nữa được không?" Lục Vân Khai thử dò hỏi.
Nhân viên công tác kiên định mỉm cười: "Lục ca, cậu đừng làm khó đám làm công ăn lương chúng tôi."
Lục Vân Khai: "..."
Cậu đưa điện thoại cho người kia.
Bên kia, sau khi cúp điện thoại, Giang Hưng cũng trở lại studio.
Lúc này Giang Hưng đã tỉnh giấc chừng mười lăm phút. Sau khi nghe tiếng Cao Thiên Phương hét to lúc nãy, những người khác cũng lục tục tỉnh dậy.
Cao Thiên Phương lạnh lùng liếc Đặng Bích một cái, nhưng vẫn mở miệng nói: "Cảnh này qua, nghỉ ngơi một tiếng, mọi người đi nhà ăn ăn sáng. Bảy giờ tiếp tục, cảnh Sử Sâm Đặng Bích khiêu vũ."
Đây là cảnh sau khi nhân vật nữ vào sân vận động.
Đặng Bích vừa nghe đến mấy chữ "Cảnh này qua", thiếu chút nữa cả người đều dại ra, trợ lý cạnh đó vội vàng chạy lại đỡ cô, mang nước mang đồ ăn đến để bồi bổ, sau đó lại bóp bóp chân, bóp chừng khoảng mười lăm phút, đến khi cô tỉnh táo lại, mới đến nhà ăn mang phần ăn sáng ra.
Thời gian một tiếng nhanh chóng luồn qua khe cửa, trôi mất.
Trước khi đa số mọi người trở về, Đặng Bích đã chuẩn bị xong hết thảy, đứng chờ một bên, thái độ hết sức nghiêm chỉnh.
Sử Sâm nghiện thuốc nặng, đi đâu cũng ngậm một điếu thuốc, khi Cao Thiên Phương ngồi xuống ghế đạo diễn, Sử Sâm cũng không nói gì, dí đầu thuốc vào gạt tàn mà trợ lý cầm bên cạnh, rồi đứng lên.
Hai người đứng trước cảnh tượng được bố trí sẵn.
Clapperboard "Cạch" một tiếng, bắt đầu!
# Bên trong sân vận động, dưới ánh đèn.
Trương Kiến Quang (hồi hộp) (lịch sự yêu cầu): "Oánh Oánh, anh —— anh —— có thể mời em nhảy một khúc được không?"
Giang Oánh Oánh (thẹn thùng) (bướng bỉnh): "Nếu em nói không thì sao?" #
Trên gương mặt Sử Sâm mang vẻ hưng phấn xen lẫn thấp thỏm.
Ngón tay anh vô thức niết mép quần.
Anh đến trước mặt Đặng Bích, hồi hộp nói: "Anh —— anh ——" Anh ta bỗng khựng lại, nét mặt thay đổi, tràn đầy vẻ quyết tâm, sau đó nắm chặt tay, bờ vai vì cáng thẳng mà cương cứng, trên miệng lắp bắp, nhưng đôi mắt lại ánh lên đầy vẻ mong chờ. Cuối cùng, Sử Sâm hít sâu một hơi, bất chấp mà nói "Anh mời em nhảy một khúc được không?"
Giang Hưng đứng bên ngoài, khẽ nhíu mày.
0021 ở phía sau ngỏng đầu lên. Nó nói: [Sau khi "Ta —— ta ——" một hồi, vai nữ hẳn phải tiếp lời mới đúng.]
Giang Hưng không nói gì.
0021 lại đánh giá: [Đánh giá khách quan, trong cảnh này vai nam cứ như đang độc diễn với cái phông nền. Còn vai nữ chính là cái phông nền đó.]
Lúc này, Đặng Bích mới hơi quay mặt đi, đặt tay sau lưng nói: "Nếu em nói không thì sao?"
"Dừng!" Cao Thiên Phương không do dự ra lệnh, bây giờ ông cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chênh lệch lớn thế này... Dù có chỉ bảo như thế nào, trong thời gian ngắn Đặng Bích cũng không thể vươn đến tiêu chuẩn cơ bản trong ngành được đúng không?
Cuối cùng ông chỉ có thể buông một câu: "Phản ứng nhanh lên một chút, đừng có thất thần."
Sau đó lại quay lại vài lần.
Kết quả không ngoài dự đoán, càng quay càng thảm.
Giang Hưng nói với 0021: [Thật ra Sử Sâm không cần phải ra tay mạnh như vậy, rõ ràng anh ta không hề muốn diễn chung với Đặng Bích...]
Anh vừa dứt lời, trong trường quay lại truyền đến tiếng "Dừng lại!". Cao Thiên Phương ra lệnh xong thì bảo mọi người nghỉ ngơi mười phút —— có Sử Sâm diễn cùng Đặng Bích nên ông ta không thể bắt cả hai diễn liên tục như tối qua, chỉ có thể nói Sử Sâm đi nghỉ, rồi giữ Đặng Bích lại giảng giải.
Sau màn, Sử Sâm trao đổi với ekip của mình, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mấy phút sau, người đại diện lập tức đến nói chuyện với Cao Thiên Phương: "Đạo diễn Cao à, ngài xem, cứ như vậy anh Sử bên chúng tôi làm sao mà diễn được. Cảnh đơn giản như vậy, nào phải lỗi của anh Sử? Anh Sử đã rất cố gắng dẫn dắt, nhưng tôi xem hình như cô Đặng vẫn không theo kịp?"
Cao Thiên Phương nhíu mày.
Tối qua ông ép Đặng Bích như vậy, thật ra là vì ôm ý tưởng để người kia biết khó mà lui. Nếu đối phương chủ động, như vậy phía đầu tư cũng không thể phàn nàn gì, vì vấn đề nằm ở bản thân diễn viên chứ không phải do ông.
Nhưng thật không ngờ, cô gái kia thật sự chịu đựng được cả một buổi tối, ngay đến Cao Thiên Phương cũng có chút khâm phục, ông tự nhủ thôi thì đành vậy.
Vậy mà bây giờ Sử Sâm lại không muốn diễn với Đặng Bích...
Rắc rối này cuối cùng vẫn đổ lên đầu ông! Cao Thiên Phương bất lực nghĩ, ông thoáng nhìn Đặng Bích, ngay khi người đại diện vừa sang đây, Đặng Bích đã đi đến chỗ Sử Sâm, không ngừng nhận lỗi "Em rất xin lỗi".
Nhìn bề ngoài, cô chẳng qua là một thiếu nữ trẻ, chỉ chừng không quá hai mươi tuổi, tạo hình với mái tóc dợn sóng lại càng khiến gương mặt thêm phần ngây ngô, đôi mắt bây giờ đã ầng ậc nước.
Sử Sâm cũng không tỏ vẻ hung hăng hay tức giận gì, chỉ thản nhiên nói: "Tiểu Đặng không cần phải như vậy, em cứ về tập luyện thêm đi."
Diễn viên này quả thật không ổn.
Nhưng là do phía đầu tư đề cử đến.
Không những yêu cầu phải lộ mặt, mà còn phải diễn vai trọng yếu.
Tuy rằng diễn xuất quá tệ, nhưng được cái biết chịu khó chịu khổ...
Quên đi, hay là cứ theo ý Sử Sâm vậy?
Vị ảnh đế này cũng quá khó chiều. Cao Thiên Phương nghĩ đến đây thì có chút không vui. Ông đang muốn mở miệng, người đại diện của Sử Sâm lại đột nhiên do dự: "Đạo diễn Cao à, trên kịch bản, hai nữ chính là Giang Oánh Oánh và Dương Tình Kỳ, Giang Oánh Oánh có cá tính hoạt bát mạnh mẽ, còn Dương Tình Kỳ vốn xuất thân từ nông thôn, vừa đến thành phố lớn, nên có phần tự ti mặc cảm, ngài xem có phải vai thứ hai phù hợp hơn với tình huống hiện tại của cô Đặng không? Hay là hai cô ấy... đổi vai đi?"
Bên trong studio, rất nhiều ánh mắt tụ tập lại trên người vị đại diện này.
Giang Hưng ngồi gần đó cũng nâng mí mắt lên.