Chương 44 – Ra oai phủ đầu.
"Cảnh thứ ba, chuẩn bị." Tiền Bách Tâm hét to một tiếng, các camera đồng loạt hướng về phía bối cảnh quán rượu đã được bố trí hoàn chỉnh, Giang Hưng đã thay trang phục xong, ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cầm trong tay một chiếc quạt, khi tai vừa nghe một tiếng "cộp" phát ra từ chiếc clapper-board, anh lập tức tiến vào trạng thái Vạn Nguyên Quân.
Lúc này Vạn Nguyên Quân vừa mới xuất hiện.
Y vận một thân văn sĩ bào, trên đầu đội mũ văn sĩ, tay thường xuyên cầm một chiếc quạt vàng kim, trên cây quạt vẽ bức tranh hoa cỏ chim cá, đề thơ từ ca phú, tất cả đều là do chính tay y họa bút.
Gương mặt xinh đẹp như ngọc, đôi mắt tựa hoa đào, khóe môi thấp thoáng nụ cười đa tình, trên người vương vấn nét phong lưu.
Người này là hào khách nơi phù hoa, cũng là thiếu hiệp chốn giang hồ.
Có người gọi y là Tích Hoa công tử, lại có kẻ tụng xưng y là Vạn Nguyên Quân.
Y luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trong quán rượu huyên náo, nam nhân nhìn y một thân phục sức xa hoa, nữ nhân trộm ngắm dung nhan y khôi ngô tuấn tú, có vài tỉ muội đi lướt qua y, nhẹ nhàng phất chiếc khăn hồng đầy mùi son phấn ——
Vạn Nguyên Quân vươn tay nhanh như chớp, bắt lấy tấm khăn đang bay về phía mình, nhắm mắt rồi đưa lên chóp mũi, hít sâu một hơi, đuôi mắt đẹp như vẽ cùng khóe miệng khẽ nhếch lên, quả thật trời sinh đa tình.
Y dường như say mê, mỉm cười trêu chọc: "Mùi hương phấn này sao quen thuộc quá, dường như đã nghe thấy ở đâu, tại hạ ngẫm nghĩ một lúc, giống như từ trong chăn Hải Đường, trướng ngọc mà ra ——" trên tay y chỉ cầm tấm khăn, cũng không tiến lên đùa chọc những cỏ hoa trước mắt.
Đôi tỷ muội vừa đi qua, vận quần xanh, đi hài thêu hoa đào, không biết là vì buồn bực Vạn Nguyên Quân chỉ cầm tấm khăn, hay là xấu hổ vì Vạn Nguyên Quân bắt được tấm khăn, một nàng tiến lên giật lấy khăn lụa từ tay Vạn Nguyên Quân, rồi vung lên đánh vào mặt y, miệng mắng: "Lãng khách!"
Vạn Nguyên Quân cũng không tức giận, chỉ bật cười, mở chiết phiến trong tay, đỡ lấy khăn hồng đang bay tới.
Lúc này, từ bàn bên cạnh truyền đến một tiếng hừ nhẹ, một vị khách nhân vận trang phục giang hồ, đầu đội mũ ô sa cầm thanh kiếm dắt bên hông, đập mạnh xuống bàn!
Nàng quay sang, ngọc dung lạnh lùng, đó là vị hôn thê của Vạn Nguyên Quân, Uông Thiên Tuyết!
Vạn Nguyên Quân khẽ chớp mắt, khép quạt lại, chỉ cười không lên tiếng, đôi mắt sóng sánh như làn nước, nhẹ nhàng chảy vào lòng người: "Khách nhân làm sao vậy? Có chuyện gì không thoải mái cứ nói ra, buồn bực giấu dưới đáy lòng, thiệt thòi chính là mình, không phải sao?"
Thiếu niên anh tuấn, tài hoa hơn người, dịu dàng lại giàu có.
Cứ tìm khắp giang hồ cùng phố xá, tình cờ hỏi mười người, tất sẽ có mười một người đáp lại: Tích Hoa công tử Vạn Nguyên Quân luôn có thể khiến người người yêu mến.
Vạn Nguyên Quân hiển nhiên là một vị công tử khả ái.
Ít nhất trong hiện tại, y đúng là như thế.
"Cắt!" Tiền Bách Tâm đang đứng cạnh camera hô lên, "Được rồi, cảnh này qua."
Ông vừa nói chuyện, vừa xem lại cảnh vừa quay được, khi nhìn đến đoạn máy quay đặc tả gương mặt, nhất là ánh mắt của Giang Hưng, Tiền Bách Tâm cũng không khỏi khẽ gật đầu, thầm nghĩ ánh mắt thật sống động, diễn không tồi chút nào, không khó nhận ra thực lực của cậu diễn viên mới này.
Nghĩ đến đây, ông cũng không kìm được nhìn về phía Lương Hữu Bác đang ngồi bên cạnh, trong lòng có chút băn khoăn.
Công tác trong đoàn phim nhiều năm, lại là một đạo diễn nổi tiếng thuộc phái thực lực, Tiền Bách Tâm vẫn rất có năng lực kiểm soát mọi sự trong đoàn, cho nên lúc trước Vạn Bảo muốn đưa Lương Hữu Bác vào đoàn để gặp Giang Hưng, người mà Trần Lương hiện đang quản lý, cũng phải đi đường vòng gặp riêng Tiền Bách Tâm chào hỏi một tiếng.
Thành thật mà nói, khi Tiền Bách Tâm nhận được cuộc gọi này, ông không hề vui sướиɠ một chút nào.
Hiện giờ ông đã thành danh, tuy rằng không đến mức khiến người người tranh nhau săn đuổi, nhưng ít ra cũng có tiếng là lão đạo diễn thâm niên. Bất kì một đạo diễn nào từng trải, nghiêm túc với nghề bỗng phát hiện đoàn phim của mình không dưng lại biến thành chiến trường để kẻ khác giải quyết ân oán, liệu có thể vui mừng nổi không?
Thứ hai, ông cũng đã quan sát cậu diễn viên Giang Hưng này, nhìn chung không tồi, thái độ khiêm tốn, thực lực cũng có, nếu bị chèn ép trong đoàn phim của ông, nói thật, ông cũng cảm thấy tiếc thay cho cậu ta.
Cho nên... Liệu ông có nên ra mặt giảng hòa đôi bên chăng?
Tiền Bách Tâm quả thật nghiêm túc suy xét khả năng này, sau khi suy tư một chút, mới quyết định thử trước rồi nói sau, thế nên ông cười cười, ra vẻ vô ý nói một câu với Lương Hữu Bác: "Cậu này coi như không tệ."
Từ lúc đến trường quay, Lương Hữu Bác vẫn im lặng theo dõi công việc.
Ông ta ngồi bên cạnh đạo diễn, các nhân viên công tác và diễn viên xung quanh đều không dám đến gần bắt chuyện cùng. Hiện tại Tiền Bách Tâm đã mở miệng, vị diễn viên hạng A này mới nói câu đầu tiên từ khi tiến vào đoàn. Mà câu nói đầu tiên, lại là: "Đạo diễn Tiền, ngài sắp xếp một chút, lát nữa tôi và Giang Hưng sẽ cùng phối hợp diễn."
Sau khi nói xong, ông cũng không đến nỗi làm Tiền Bách Tâm mất mặt, liền phụ họa lại môt câu: "Đúng là diễn không tồi, lát nữa làm đối thủ với tôi, cũng không đến nỗi không chống đỡ được."
Sau khi dứt lời, vẻ mặt Lương Hữu Bác vẫn thản nhiên như cũ, khiến người ta không cách nào đoán được cảm xúc hiện tại của ông.
Lúc này, Giang Hưng đã quay xong, rồi đi sang một bên nghỉ ngơi, trợ lý của anh nhanh chóng chay lên đưa khăn mặt và nước, chuyên viên hóa trang cũng đứng bên cạnh chuẩn bị tu sửa một chút.
Theo phân công trên bảng thông báo, tiếp theo là cảnh của anh với diễn viên chính.
Nhưng đương lúc mọi người nghỉ ngơi và chuẩn bị thỏa đáng, bỗng có tiếng xôn xao từ phía đạo diễn đang ngồi, sau đó một nhân viên lấy loa thông báo: "Tất cả ngừng lại, cảnh tiếp theo đổi thành cảnh mười bảy, Vạn Nguyên Quân và người móc nối gặp mặt lần đầu!"
Giang Hưng đang muốn ngồi xuống ghế thì nghe thấy thông báo liên quan đến mình, anh ngẩng đầu quay về phía âm thanh, thì nhìn thấy Lương Hữu Bác đang đứng bên cạnh, trò chuyện với đạo diễn.
"Giang ca!" Cậu trợ lý đứng cạnh anh cũng hiểu rõ những chuyện khuất tất sau màn như thế này, không khỏi lo lắng gọi một tiếng.
"Không có việc gì." Giang Hưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, rồi nói, "Chắc phải lát nữa mới chuẩn bị xong, tôi nghỉ ngơi một lúc, chừng nào bắt đầu thì cậu gọi tôi."
"Được được, Giang ca ngủ một chút, cần em tìm cho anh ghế nhỏ không?" Trợ lý liên tục gật đầu.
"Không cần, cũng không được bao lâu." Giang Hưng thuận miệng đáp, sau đó ngồi trên ghế, hơi nghiêng người nhắm mắt.
Anh cũng không thật sự nghỉ ngơi, mà nhắm mắt suy nghĩ về cảnh phối hợp diễn với Lương Hữu Bác sắp sửa bắt đầu.
Vì là diễn viên khách mời, phần diễn của Lương Hữu Bác đã định là không nhiều.
Xuyên suốt bộ phim, vai diễn của ông ta chỉ lộ mặt ba lần, không có tên gọi, chỉ có một biệt hiệu là Lão Quát (con quạ).
Theo tuyến thời gian trong phim, lần đầu tiên Lão Quát xuất hiện, chính là khi Vạn Nguyên Quân ra vẻ ngả ngớn phong lưu chọc giận Uông Thiên Tuyết, cả hai người tỉ thí một phen, Uông Thiên Tuyết không địch lại Vạn Nguyên Quân, bèn tức giận phi thân qua cửa sổ bỏ đi, Vạn Nguyên Quân bèn đuổi theo nàng.
Lúc này Uông Thiên Tuyết đã đi trước, Vạn Nguyên Quân đuổi theo phía sau, sau khi phi thân qua hai nóc nhà, y đi vào một ngõ nhỏ không người thì gặp Lão Quát.
Lúc ấy, Lão Quát là một tên khất cái rách rưới, đầu tóc rối bù.
Tên khất cái đó nằm ngay giữa hẻm nhỏ, cũng là nơi Vạn Nguyên Quân vừa đáp xuống.
Vạn Nguyên Quân xoay người giữa không trung, đạp vào một góc tường, đang định rời đi, tên khất cái nọ lại kêu to một tiếng, thành công khiến y dừng bước.
Cũng từ đó về sau, từ một con người, Vạn Nguyên Quân biến trở lại thành con rối, y chọn vùi chôn cả cha mẹ vô tội và nhân tâm của mình vào sâu trong lòng đất u tối.
Lần thứ hai Lão Quát xuất hiện, là khi Vạn Nguyên Quân đang ngụ tại Khách điếm Quy Nhân.
Vì thông tin cơ mật bị tiết lộ, mọi người trong khách điếm ngờ vực lẫn nhau, lại thêm vào những tranh chấp của hai phái chính tà, thù mới hận cũ, khiến khách điếm nho nhỏ khi ấy đã trở thành Địa ngục trần gian.
Khi đó, Vạn Nguyên Quân đã bóp chết vị hôn thê của mình, bởi tất cả người thân xung quanh y đã chết, y ngược lại lấy được sự tín nhiệm của mọi người, trở thành kẻ chủ trì trong khách điếm.
Lão Quát xuất hiện dưới thân phận tiểu nhị, khiến cho Vạn Nguyên Quân vừa mới đứng vững gót chân lại một lần nữa rơi vào tình cảnh bị mọi người nghi ngờ.
Lần cuối cùng Lão Quát xuất hiện, là khi âm mưu của Vạn Nguyên Quân đã bị vạch trần, khi y vất vả lắm mới thoát được, chạy về phương Bắc, thì bị vó ngựa giày xéo mà chết.
Lúc ấy Vạn Nguyên Quân nằm dưới ngựa, Lão Quát ở trên ngựa.
Cũng giống như những kẻ phương Bắc khác làm ngơ khi thấy Vạn Nguyên Quân nằm dưới đất vùng vẫy, Lão Quát cũng giống như những kẻ kia, lão ta nắm giây cương, cưỡi ngựa, bước qua Vạn Nguyên Quân phía dưới.
Dù cho trong hiện thực con quạ mang ý nghĩa như thế nào, nhưng trong bộ phim, đối với Vạn Nguyên Quân, mỗi lần Lão Quát xuất hiện là mỗi một hồi ác mộng.
Giang Hưng cẩn thận ôn lại những cảnh tượng đó trong đầu, vừa lúc bối cảnh cũng đã bố trí tốt, nhân viên công tác lại thông báo, trợ lý đang định vội vàng đánh thức anh, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy đối tượng mình đang tìm đã sớm mở to mắt, tinh thần sáng láng ngồi trên ghế.
Lương Hữu Bác vốn mang nhân viên hóa trang riêng của mình tới, thành ra chuyên viên của đoàn phim không chen tay vào được, anh ta nghẹn một bụng tức giận, bèn qua chỗ Giang Hưng ra sức chỉnh trang cho thật dễ nhìn.
Thời gian đã đến, Giang Hưng và Lương Hữu Bác đều đã đứng trong bối cảnh trang trí.
Các động tác võ thuật sẽ được quay trên nền trắng, cho nên vị trí ngay khi bắt đầu của cả hai là: Lương Hữu Bác nằm ngang trên mặt đất, còn Giang Hưng thì đứng thẳng, đưa lưng về phía Lương Hữu Bác.
Lương Hữu Bác vừa mở miệng: "Tích Hoa công tử Vạn Nguyên Quân ——"
Tiếng nói kéo dài, xa xăm, mang theo âm điệu u ám khó nói nên lời.
Giang Hưng đang muốn rời đi bỗng hơi khựng lại một chút.
Sau đó y xoay người lại, thốt lên lời thoại: "Ngươi là ai?"
Lúc này Lương Hữu Bác đứng dậy, định bắt lấy cổ tay Giang Hưng.
Giang Hưng hiển nhiên muốn né tránh rồi phản kích, bởi vì đoạn này không đề cập đến trình tự võ thuật, cho nên vẫn quay trực tiếp. Hai người thực hiện một số động tác, sau đó Lương Hữu Bác bước lên một bước, khống chế cổ tay Giang Hưng.
Lúc này lão vươn đầu về phía trước, đến gần tai Giang Hưng, đầu lão nghiêng qua một bên, môi hơi giật giật, sau đó lão lùi về phía ngoài, lộ ra một cái cười khẽ.
Lão nói: "Còn nhớ chuyện mười tám năm trước không?"
Khi đó Vạn Nguyên Quân vừa hai mươi hai tuổi.
Mười tám năm trước, Vạn Nguyên Quân bốn tuổi, y vẫn chưa đi vào phía Nam, cũng không có tên Vạn Nguyên Quân.
Y tên là ——
Ánh mắt Giang Hưng chống lại ánh mắt của Lương Hữu Bác.
Cặp mắt đυ.c ngầu kia như hàm chứa u quang, khiến lòng Giang Hưng chấn động, vẻ mặt anh không kìm được mà bắt đầu biến hóa...
Lúc này, nếu nhìn từ góc độ của bên thứ ba.
Đạo diễn và nhân viên trong trường quay chỉ thấy sau khi nói chuyện với Lương Hữu Bác, sắc mặt Giang Hưng bỗng thay đổi, đồng tử anh hơi phóng đại, trên mặt anh lướt qua muôn vàn cảm xúc như có như không, chỉ có một tia xúc động khiến người ta gợi đến màu xám xịt, chậm rãi bao trùm lên gương mặt khôi ngô tuấn tú, khiến đôi mắt đầy nét phong lưu trên gương mặt kia như dần ẩn vào sương mù, đôi con ngươi như bảo thạch sáng ngời, dần dần biến thành ánh mắt cá chết...
"Cắt! Rất tốt, cảnh này cũng qua!" Tiền Bách Tâm rất vừa lòng, lập tức kêu qua.
Lương Hữu Bác buông cổ tay Giang Hưng, lui về phía sau, lúc ông xoay người, đã có nhân viên công tác vội chạy lên sửa sang quần áo, đưa đến nơi nghỉ ngơi.
Đến tận lúc này, Giang Hưng mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Vừa thanh tỉnh, sắc mặt anh bỗng dưng thay đổi —— mọi cảm xúc của anh, những cảm xúc được bộc lộ hoàn hảo trong hình ảnh vừa rồi, những cảm xúc được trao đổi qua ánh mắt, toàn bộ đều bị Lương Hữu Bác mang đi!
Chuyện này ——
Vẻ mặt Giang Hưng nặng nề, anh cảm thấy trong lòng như có tảng đá đang đè nặng, trong giây lát khiến anh không sao thở nổi.