Chương 21 – Họp báo.
Trần Lương đã vì cậu nghệ sĩ đầu tiên mình quản lý từ khi gia nhập Giải trí Huy Hoàng mà lên kế hoạch tiêu thụ kỹ lưỡng đến từng chân lông kẽ tóc.
Kế hoạch này cũng không nằm ngoài những thủ đoạn lăng xê mà giới giải trí hay dùng như tạo scandals, cố tình bôi đen, hay xây dựng một hình tượng mang vẻ lộng lẫy giả tạo cùng vô vàn chiêu trò khác. Nhưng ngày hôm nay, sau khi gặp lại Giang Hưng và cùng ngồi ngây ngốc với cậu ta chừng năm phút đồng hồ, Trần Lương không chút do dự đem bản kế hoạch ba mươi trang mà chính mình bỏ công xây dựng hơn nửa tháng vứt vào thùng rác!
Nhìn thấy hình ảnh Giang Hưng đang hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật Dư Trì, đầu óc của ông lập tức xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, linh cảm cứ như măng mọc sau mưa, không ngừng xuất hiện.
Ông bắt đầu tin tưởng vào lời Giang Hưng từng nói trước đây, rằng anh có thể chịu được khổ cực, hơn nữa ông đã nhìn ra ở Giang Hưng một điều rất dễ thấy được —— Cậu diễn viên này yêu thích diễn xuất, cậu ta đắm chìm vào nó như một kẻ cuồng dại!
Có được một Giang Hưng với thiên phú và nghị lực như thế, với ông mà nói, giống như một viên ngọc thô quý hiếm trong tay trong tay người thợ ngọc lành nghề, chỉ cần lướt vài nét theo đường vân, viên ngọc ấy sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ!
Đây đúng là cơ hội để ông rửa sạch mối nhục bị Vạn Bảo đuổi ra trước kia!
Trần Lương âm thầm nghĩ.
... Nhưng dù sao điều kiện tiên quyết là, Giang Hưng phải bảo trì được trạng thái hiện tại ít nhất ba năm, sau đó thuận lợi từ mảng phim truyền hình phát triển lên mảng điện ảnh.
... Hơn nữa từ bây giờ, cũng nên mời thêm một bác sĩ tâm lý giỏi.
Dù sao thì, cùng ngày hôm đó, sau khi không an lòng đuổi ông chủ của mình khỏi văn phòng, Trần Lương lập tức ngồi xuống vung bút như thần mà soàn soạt viết ra bản kế hoạch mới, thậm chí nửa đêm còn gọi điện cho Giang Hưng, thông báo cho anh về những yêu cầu mới, như sau:
Khiêm tốn, phải cực kỳ khiêm tốn. Trên internet có tranh cãi như thế nào thì cũng mặc bọn họ tranh cãi. Giang Hưng kiên quyết không được gây xung đột với fan trên weibo hoặc là bất cứ nơi nào khác.Phải biết kiểm soát nghiêm khắc mọi hoạt động trên weibo, tốt nhất khoảng hai đến ba ngày đăng một bài, một ngày không thể cập nhật quá hai lần. Giọng điệu trên weibo không thể quá thân thiết, nhưng cũng không được quá kiêu căng lạnh lùng, phải thật lịch sự tao nhã.Trong trường hợp vô tình phát sinh mâu thuẫn với người hâm mộ, xử lý tương tự như yêu cầu về weibo.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Hưng cũng không biết nhiều về những bước đi sau đó của Trần Lương.
Hay là nói thật ra anh cũng không để ý lắm.
Ngày khởi động máy càng đến gần, sau thất bại lần thứ ba, Giang Hưng lại tiếp tục khiêu chiến lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Mỗi lần đều thất bại, để lại một lỗ thủng tối om như miệng thằng hề đang há, như thể đang cười nhạo bất cứ sinh vật gì đứng trước mặt nó.
Giang Hưng đã sưu tầm được đến sáu cái miệng như vậy.
... Nếu gộp hết cả mười, liệu có thể thức tỉnh chút lòng trắc ẩn của hệ thống không?
Suy nghĩ cuối cùng đương nhiên chỉ là chút vui đùa khi rảnh rỗi, thời gian trôi qua, những thất bại sau này cũng không còn khiến Giang Hưng cảm thấy bất an như mấy lần đầu tiên.
Sau đó, tuy rằng sau mỗi lần thất bại, âm thanh thông báo của hệ thống cũng không thay đổi nhiều, nhưng Giang Hưng có thể chắc chắn rằng, anh đã mơ màng cảm nhận được một điều gì đó —— cảm giác rằng mình chỉ còn cách một tấm màn mỏng nữa thôi, là có thể vượt qua chướng ngại, thành công tiến nhập vào thế giới mới.
Nhưng cái màn mỏng manh đó đang ở đâu...
Song song với quá trình tìm kiếm, ngày làm nghi thức khởi động máy bộ phim "Bác sĩ trẻ" đã đến thật gần.
Sau khi xác định Giang Hưng đóng vai chính, cũng thuận lợi ký hợp đồng với công ty Huy Hoàng, đương nhiên Tôn Duệ cũng không cắt đứt liên lạc với anh.
Thông qua điện thoại hoặc phần mềm chim cánh cụt, cả hai thường xuyên thảo luận về những nét chính trong kịch bản, cùng với hình tượng nhân vật Dư Trì.
(Chim cánh cụt là biểu tượng của QQ, một phần mềm chat của Trung Quốc, giống như Yahoo! Messenger vậy)
Ban đầu thì chủ yếu là Giang Hưng lắng nghe để học hỏi, tham khảo thêm, nhưng không biết từ khi nào —— có lẽ khoảng chừng sau nửa tháng, Giang Hưng bắt đầu bày tỏ ý kiến, đưa ra nhiều đề nghị hơn.
Những đề xuất đó cũng không giống như cậu Tề Lâm bên Vạn Bảo chỉ lo cho hình tượng của mình mà làm mình làm mẩy, mà là lời thật tâm góp ý nhằm hoàn thiện hơn những ý tưởng của đạo diễn, thể hiện những thông điệp mà kịch bản muốn hướng tới.
Không thể không nói, Tôn Duệ chẳng những hết sức kinh ngạc trước sự nghiêm túc của Giang Hưng, mà còn không khỏi mong chờ ngày thực hiện nghi thức khởi động để cùng Giang Hưng gặp mặt, để nhìn thấy những tiến bộ của Giang Hưng trong một tháng này, cùng với những lý giải mới của anh về nhân vật.
Sau đó, trước lễ khởi động máy quay một ngày, ông đã nhìn thấy một Giang Hưng như vậy.
Hôm đó Tôn Duệ, Vu Khắc, Giang Hưng và Trần Lương đều ngồi lại một chỗ, cả bốn người cùng ngồi trong phòng bàn luận rất lâu, không cho phép bất cứ ai khác tham dự vào, ngay cả cơm trưa, cơm tối cũng gọi đưa đến cửa, sau đó người trong phòng mở cửa ra nhận.
Không ai biết rốt cuộc bốn người này đã nói những gì.
Nhưng đến mười giờ tối cùng ngày, chữ kí trên weibo và QQ của Tôn Duệ và Vu Khắc đồng thời được đổi lại, chỉ có bốn chữ và sáu dấu chấm than: "Mong đợi!!! Phấn chấn!!!"
Trần Lương vẫn chưa có động tĩnh gì, ông chỉ ngồi sau máy tính, nhếch mép cười, sau đó đăng ký một tài khoản weibo, ID ghi trực tiếp là "Mr. Trần – Người đại diện của Giang Hưng", rồi đăng bài đầu tiên.
Bài viết này thậm chí còn ngắn hơn cả của Tôn Duệ và Vu Khắc.
Chỉ có hai chữ, "Hi vọng."
Sau đó @Giang Hưng.
Weibo này được Giang Hưng đơn giản share lại.
Những tin đồn trước đây về việc Giang Hưng "đi cửa sau" hòng nhận được vai diễn còn chưa hoàn toàn lắng xuống, nhưng nói một cách khách quan thì, sau một tháng ồn ào, giai đoạn sóng gió cao trào nhất đã qua.
Sau khi Giang Hưng share bài đăng này, bên dưới cũng có vài người vào châm chọc, nhưng không nhiều lắm.
Nhưng dù nhiều hay ít cũng thế, Giang Hưng đều không hề đáp lại, dường như anh không hề đọc những lời nhắn của người lạ dưới bài viết của mình.
Mười giờ sáng hôm sau, lễ khởi động máy quay của bộ phim "Bác sĩ trẻ" được tiến hành.
Những nghi thức tại hiện trường được tổ chức với quy mô không nhỏ, đã mời rất đông phóng viên từ các báo, tạp chí đến tham dự.
Hôm ấy phóng viên và nhϊếp ảnh ùn ùn vào cửa, công tác ban đầu cũng không có gì khác thường, đại loại là mấy việc như chụp mấy tấm ảnh, hỏi thêm một số vấn đề có thể giúp đoàn phim tuyên truyền thêm. Đây đều là lệ thường trong giới, nên cũng chẳng ai thắc mắc. Mà nói thật, nửa đầu buổi họp báo thật khiến người ta muốn ngủ gục, chỉ còn một phóng viên khá lớn mật của một trang báo nhỏ trực tiếp hỏi: "Cách đây một tháng, trên internet có lời đồn nam diễn viên chính của bộ phim không được tuyển vào đoàn phim theo quá trình tuyển chọn thông thường, xin hỏi thông tin giật gân này có phải là thật không?" Tức thì, bên dưới nổi lên một trận xôn xao nhỏ.
Đảm bảo là lại bị phủ nhận cho mà xem.
Một số phóng viên khác ngán ngẩm nghĩ thầm.
Nhưng Tôn Duệ lại không hề trực tiếp bác bỏ câu nói trên, mà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, ông điểm mặt một phóng viên khác, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Thái độ này nhất định là có vấn đề!
Muốn làm một ký giả trong làng giải trí, điều quan trọng nhất cần có chắc chắn phải là mắt nhìn người.
Nếu nói khó nghe một chút thì, chúng phóng viên cứ như đàn cá ăn thịt người, ùa lên, nhao nhao dùng đủ loại thái độ, văn phong kiểu cách nhất, chăm chăm vào vấn đề mới vừa đề cập đến.
Còn có mấy vị tinh mắt nhìn thấy Giang Hưng đứng phía sau đang được bảo vệ đưa đi, lập tức không khí tại hiện trường lại càng thêm náo động, thậm chí có người còn hô lên: "Nam diễn viên chính lại muốn bỏ đi trước! Đạo diễn Tôn bảo vệ người kia như thế, rốt cuộc ngài và cậu ta có quan hệ thế nào vậy?"
Tôn Duệ mắt thấy không khí càng lúc càng bị xào nóng, nhưng cũng không lộ ra vẻ tức giận, cuối cùng quyết định công bố: "Giang Hưng là một diễn viên rất ưu tú, lý do tôi lựa chọn Giang Hưng hoàn toàn xuất phát sự cân nhắc cẩn thận về mặt kịch bản lẫn diễn xuất, không hề liên quan đến bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào khác."
Lời này... nếu như nói ra ngay từ đầu, các ký giả đương nhiên sẽ không đến nỗi làm loạn như thế.
Nhưng mãi đến lúc này mới nói thì...
Các phóng viên sôi nổi tỏ vẻ "ha ha mấy người đùa tôi à".
Tôn Duệ cũng vừa vặn ném ra một tin nữa: "Hơn nữa, vừa rồi Giang Hưng không phải bỏ đi, mà chỉ thay quần áo rồi quay lại."
Thay quần áo gì? Quần áo của cậu ta vừa rồi có bị dính bẩn gì đâu?
Có khi chạy về phòng thay đồ ngồi lặng lẽ khóc hai tiếng để bình tĩnh lại không chừng?
Những suy đoán của phóng viên cũng nhanh chóng chấm dứt, bởi vì sau khi thay đồ xong, Giang Hưng đã trở lại buổi họp báo.
Anh vừa xuất hiện, đại đa số phóng viên tại hiện trường đều muốn trợn tròn mắt: Hóa ra Tôn Duệ đúng là vừa nói thật, Giang Hưng quả thật vừa đi thay quần áo về, hơn nữa còn đổi âu phục dành cho buổi họp báo —— sao cậu ta lại đổi thành thường phục rồi?
Giang Hưng mặc thường phục đi vào sảnh họp báo.
Anh mặc một bộ quần áo vận động với áo và mũ màu xanh dương đậm và quần xám, dưới chân là đôi giày đá bóng màu trắng, dây giày được buộc lại cẩn thận.
Anh đút tay vào túi quẩn, phong thái uể oải chán nản, đi lướt qua mọi người, không thèm nhìn ai, cũng chẳng buồn chào hỏi, ngồi xuống vị trí của mình.
Sau khi về lại chỗ ngồi, anh tựa lưng vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, tầm mắt thản nhiên nhìn về phía trước, cũng chính là hướng... trần nhà.
Mái tóc lộn xộn trên trán anh hơi hất qua một bên, che phủ một nửa đôi mắt. Mái tóc này khiến người khác đặc biệt thuận mắt, lòa xòa mà lại thật mềm mại, tuy thỉnh thoảng có lỉa chỉa ra vài sợi, nhưng lại rất vào nếp!
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, nó đã giúp Giang Hưng trẻ đi vài tuổi, khiến anh thoạt nhìn chỉ như một cậu học sinh, sinh viên, cũng làm cho bộ dáng ỉu xìu lúc này lại càng thêm phờ phạc...
"Cậu Giang này?" Một ký giả của tờ báo "Giải trí tiên phong" phản ứng đầu tiên, đưa microphone tới trước mặt Giang Hưng mà hỏi, "Xin hỏi cậu thay bộ quần áo này nhằm mục đích gì?"
Giang Hưng không trả lời, anh ngồi trên ghế, dường như đang mơ màng trong cõi thần tiên nào đó.
"Cậu Giang, cậu Giang?" Người phóng viên kêu thêm hai tiếng.
Giang Hưng lại có vẻ nhàm chán, anh bắt đầu nghịch nghịch ghế dựa, từ từ đưa lưng áp vào thành ghế, chân ghế liền nhấc lên, rồi đập xuống mặt đất; rồi lại nhấc lên, sau đó đập xuống mặt đất.
Phóng viên xung quanh vừa được dịp mở to mắt, lại vừa rục rịch cảm thấy hẳn là có ẩn ý gì; mở to mắt vì tuy bọn họ đã nhiều lần gặp các ngôi sao nổi tiếng tỏ thái độ coi thường người khác, nhưng chưa từng chứng kiến một kẻ không tiếng tăm gì lại dám bày ra vẻ ngạo mạn như vậy; về phần có ẩn ý —— mấy người thấy việc Giang Hưng cố tình đổi một thân thường phục đi dự họp báo chính thức như thế này thì bình thường ở chỗ nào hả?
Người ký giả của báo "Giải trí tiên phong" thấy người ta hai lần cố ý làm lơ mình, dường như có phần không nhịn được nữa.
Dưới tình huống không ai kịp ngăn cản, anh ta đi đến trước mặt Giang Hưng, mặt đối mặt mà gọi: "Cậu! Giang!"
Giang Hưng vốn không biết đang suy tư cái gì bèn ngẩng đầu nhìn người đối diện một chút.
Cái liếc mắt này, thật kỳ quái.
Sau đó anh lại lấy tay phải đút vào túi quần, cầm ra một thứ.
Không ai thấy rõ thứ đó đến tột cùng là thứ gì, chỉ thấy vật màu bạc kia giống như một Tinh linh giữa lòng bàn tay và ngón tay Giang Hưng, đang không ngừng nhảy múa.
Bọn họ thấy Giang Hưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thiếu ngủ mấy ngày, đôi mắt mang vẻ hờ hững không vui, hỏi lại: "Anh gọi tôi?"
Vật nhỏ kia vẫn xoay tròn trong tay phải anh, vô cùng linh hoạt sống động, tưởng như mảnh sáng bàng bạc lạ lùng ấy sẽ chuyển động mãi không ngừng.
Lúc này Tôn Duệ ngồi bên cạnh đột nhiên thốt ra một câu:
"Đây chính là Dư Trì của chúng tôi."
Phóng viên xung quanh ồ lên, nhưng vẻ mặt Giang Hưng không hề thay đổi chút nào.
Ạnh tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác mà xoay xoay vật đó giữa các ngón tay, như thể vật kia đã trở thành một phần của máu thịt. Và rồi anh nhìn người phóng viên trước mặt một lúc, sau đó nói: "Gần đây anh ngủ không tốt. Hai ngày nay bị cảm cúm. Tức ngực khó thở. Bài tiết không tốt. Anh nên đi kiểm tra phổi."
Phóng viên vừa đặt câu hỏi ngẩn tò te: "Làm sao cậu biết?"
Lời này vừa nói ra, những người còn lại cũng đều ngẩn ngơ.
Mà con người đang ngồi đây cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng tốc độ nói bỗng tăng nhanh, anh nói liên tục không ngừng: "Khu vực phản xạ não bộ giữa hai chân mày xuất hiện nếp nhăn rất rõ rệt, không những thế ở chính giữa còn đỏ lên, chứng tỏ có khả năng bị xuất huyết não, hoặc là thiếu máu lên não, triệu chứng thường là suy nhược thần kinh, ngủ không ngon, hay bị đau đầu. Khu vực phản xạ của phổi giữa trán và chân mày, cùng với phần da từ chỗ 1/3 trán trở xuống rất xanh xao, nổi mụn, cơ thể gần đây lại bị cảm cúm, đau họng, thêm chân mày gồ lên phía trước, có thể là do chức năng của đại tràng, phổi hoặc bài tiết hoạt động không tốt —— "
Ánh sáng bàng bạc trên tay anh ngừng lại.
Lúc này mọi người mới để ý đó là một vật dài nhỏ như bút chì.
Dư Trì đang ngồi đó.
Lười biếng, ngái ngủ, nhưng tay anh đang vuốt ve một vật gì đó, dịu dàng như đang cầm tay người tình.
Đó là một thanh dao phẫu thuật màu bạc.