Chương 6 – Trao đổi
Tác giả: Sở Hàn Y Thanh
Cùng lúc đó, tại ký túc xá Đại học Khoa học và Công nghệ, phòng 505, Lục Vân Khai sau khi gửi tin nhắn liền đứng trước tấm gương soi mới mua hôm nay, nhìn chăm chăm vào chính mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Từ khi còn rất nhỏ, Lục Vân Khai đã là đứa trẻ nghĩ gì làm nấy, cho nên buổi trưa sau khi lấy được số điện thoại và địa chỉ, cậu cũng không lãng phí thời gian, sau khi đem mấy thứ linh tinh về khách sạn liền lập tức chạy sang ban huấn luyện diễn xuất ngồi dự thính một buổi để nghe mấy vấn đề cơ bản về lý luận và thực hành, sau khi nghe xong cậu cũng không cảm thấy khó khăn như rất nhiều người nói, rồi trên đường về mua một cái gương to, muốn luyện tập biểu cảm một chút.
Nhưng lúc đầu thì nên luyện tập cái gì mới phù hợp?
Lục Vân Khai tìm kiếm lung tung một hồi trên internet ra được một bộ phim kinh dị là "Hắc Hà Mị Ảnh", cậu xem lướt qua một lúc, rồi đứng trước gương, điều khiển cơ mặt, chậm rãi thực hiện một vài biểu cảm vặn vẹo.
Bất chợt của phòng ký túc xá sau lưng bị mở ra, Lục Vân Khai đang nhớ tới một cảnh trong phim, nam nhân vật chính trải qua nhiều sự kiện kinh hoàng, sau bao khó khăn tưởng như không vượt qua nổi, cuối cùng cho rằng mình đã chiến thắng được tà ác, tinh thần trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Kết quả khi y vừa đi vào phòng ngủ biệt thự, đúng lúc này, phát hiện bạn gái mình đã bị lột da, bị treo trên trên xà ngang, máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ, từ nơi cô bị treo lên không ngừng nhỏ xuống tí tách.
Y dựa theo tiếng động từ từ quay đầu lại, ánh mắt tán loạn mà chậm chạp đảo qua đảo lại tại vị trí lối ra vào, rồi dừng lại tại một chỗ.
Đồng tử của y bỗng nhiên mở lớn, trong mắt chảy ra tơ máu nhỏ, từ lỗ mũi đến khóe miệng, đều không ngừng run lên...
Gương mặt y đã vì hoảng sợ mà vặn vẹo, ánh mắt mở to, dường như trong chớp mắt tràn ra sự hoang đường không thể tin cùng ý cười điên cuồng. Hai loại cảm xúc vốn tương phản trộn lẫn một cách hoàn mỹ chỉ trong một biểu tình —— phải hay không phải?
Mỗi một động tác, cứng ngắc như rối gỗ, miệng của y vỡ ra từng mảnh từng mảnh, như bị một thế lực vô hình nào đó đang xé ra, thân thể của y bị lay chuyển từng chút một, giống như đang bị một sức mạnh vô hình tàn nhẫn xách lên... Nhưng trong đôi mắt kia, đang chuyển động điên cuồng, cười to vì hưng phấn, ánh mắt y tà ác mà híp lại ——
"Á á á á á á!"
Tiếng thét cao vυ't, chói tai không phải từ khuôn miệng đang há ra của Lục Vân Khai, mà là từ ba nam sinh vừa bước vào phòng!
Lục Vân Khai cũng bị dọa hoảng : "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Các anh làm sao vậy?"
"Câu đó để tụi này hỏi mới đúng!" Ba cậu thanh niên kia kêu to, nói một hơi không nghỉ, "Chú mày vừa rồi làm cái gì ghê vậy, làm như thể đang gặp ma ấy! Làm sợ hết hồn!"
Lục Vân Khai lơ đãng sờ sờ gương mặt: "Vậy sao? Em luyện diễn chút thôi..." Cậu cười ha ha bảo, "Ngày hôm nay em đưa cơm ở trường quay, gặp được một diễn viên tốt bụng lắm, anh ấy bảo em có thiên phú, nên đưa em rất nhiều số điện thoại của mấy người làm giải trí."
Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, liền vội vàng hỏi: "Thế hả, diễn viên nào vậy?"
Lục Vân Khai nói: "Là người diễn vai Ngô Phi trong "Thục quốc truyền kỳ", tên Giang Hưng." Bạn cùng phòng không phải ai cũng thích phim ảnh truyền hình, trừ Lục Vân Khai lúc rảnh rỗi sẽ xem qua một chút, ba người còn lại là một đám mê game. Cho nên vừa nói tên xong, cậu liền nhanh chóng mở weibo, tìm nick của Giang Hưng, nhấn follow, rồi lại tiếp tục mở một tab video phim truyền hình, kéo kéo thanh thời gian, kéo thẳng đến đoạn Giang Hưng xuất hiện.
Lão Đại, lão Nhị, lão Tam cùng ngưỡng mộ nói:
"Đủ anh tuấn!"
"Cầu kí tên!"
"Cầu chụp ảnh chung!"
Lục Vân Khai đang định mở miệng, di động trên bàn phát ra tiếng báo có tin nhắn.
Cậu vội vàng rời khỏi màn hình, thấy người kia đã đáp lại: "— về đến nhà, đang ăn trứng chưng."
Phản hồi đầy hơi thở cuộc sống như thế này quả thật ngoài dự đoán của Lục Vân Khai, nói cách khác, cậu cũng không ngờ Giang Hưng sẽ nói với mình về sinh hoạt cá nhân của anh. Lục Vân Khai trong giây lát cũng không biết trả lời thế nào, do do dự dự viết viết đánh đánh ở khung soạn tin nhắn: "Giang ca biết nấu cơm?" —— nghe kì quá, xóa đi.
"Giang ca sao chưa nghỉ ngơi?" —— nghe như thể đang không muốn nói chuyện tiếp ấy.
"Giang ca quay phim mệt không?" —— cũng thuộc loại không biết nói gì nên tìm đại cái đề tài nào đó, qua loa cho hết chuyện.
Thấy đã gần năm phút đồng hồ, Lục Vân Khai vội vàng nhắn lại: "— Em hồi chiều có đi qua ban diễn xuất ngồi nửa buổi..."
Tin nhắn chưa viết xong đã gửi đi, Giang Hưng nhanh chóng hỏi lại: "— Cậu cảm thấy thế nào?"
Lục Vân Khai lại lách cách gõ phím, đem mấy chữ kiểu như "thấy cũng đơn giản", "cũng không phức tạp" xóa sạch, chỉ viết viết: "— rất thú vị! Biết đâu có một ngày em cũng sẽ được Giang ca hướng dẫn, cùng anh diễn chung? =v="
Cậu gửi tin đi xong, trong lòng hơi hồi hộp, không biết liệu Giang Hưng có cảm thấy mình quá tự nhiên đến bất lịch sự hay không, nhưng cảm xúc thấp thỏm cũng không kéo dài lâu, Giang Hưng đáp lại rất nhanh, Lục Vân Khai đọc: "— Tôi cũng mong sẽ có ngày như thế, được cùng cậu đứng ngang hàng ^_^ "
Ánh huỳnh quang dìu dịu tràn ra từ màn hình di động, Lục Vân Khai cầm điện thoại, chỉ nhìn đi nhìn lại một câu này, cũng không biết từ khi nào, khóe môi cậu hiện lên nét tươi cười, và đôi mắt cậu bừng sáng.
So với Lục Vân Khai vì sung sướиɠ mà ôm di động lăn qua lộn lại, Giang Hưng ngồi trong nhà mình, có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy rằng việc nhận được tin nhắn từ Lục Vân Khai khiến anh rất bất ngờ, hơn nữa đều đem những tin nhắn này lưu lại trong hộp lưu trữ, nhưng hình thù nho nhỏ đang lắc lư trước mắt rõ ràng đang nhắc nhở anh về lý do anh trở lại.
Anh ăn xong bữa khuya, chỉnh đồng hồ báo thức, rồi nằm trên giường, trước khi hoàn toàn nhắm mắt còn đem cả bình lam kia uống vào miệng.
...
... Bình thuốc hồi phục này, anh, xứng đáng có được!
Một đêm yên tĩnh, hôm sau, Giang Hưng vẫn không thấy trợ lý của mình.
Anh hơi nhíu mày một chút, thầm nghĩ trợ lý hiện tại của mình có khi đang gặp rắc rối không nhỏ nào đó, liền khoát tay mặc kệ, tiếp tục theo sát hoạt động của đoàn phim.
Lần này kịch bản bị chỉnh sửa lại, đến ngày thứ ba thì cơ bản hoàn thành, đạo diễn Trương Chí An đem kịch bản mới phát cho mấy diễn viên chính, đơn giản nói: "Cái này chỉnh sửa chủ yếu là phần diễn Thư Bách Xuyên, nhân vật khác cũng có vài thay đổi nhỏ, mọi người đọc qua kịch bản một chút, có vấn đề gì thì trực tiếp nói."
Kịch bản mới còn chưa kịp mở ra, ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp, tập trung đến trên người Giang Hưng.
Giang Hưng cũng không để ý lắm, thản nhiên cầm kịch bản ngồi xuống vị trí của mình, nhưng vừa mới ngồi xuống, Hồ Nghị đã nhanh chóng chạy tới, nói: "Chúc mừng Giang ca!"
Hồ Nghị là trợ lí đầu tiên của Giang Hưng.
Lúc trước cậu ta xin nghỉ hai ngày, đến hôm qua thì quay về chỗ Giang Hưng.
Nhưng đến tận hôm nay, đôi mắt cậu ta vẫn thâm quầng, sắc mặt cũng hơi tiều tụy, hiển nhiên gần đây gặp phải áp lực rất lớn.
Giang Hưng mỉm cười, ngón tay phất phất hai cái trên kịch bản, hơi nghiền ngẫm mà nói: "Bản thân tôi cảm thấy áp lực rất lớn, không biết phải thực hiện ý tưởng của đạo diễn Trương ra sao cho phù hợp."
Làm trợ lý đúng là cần biết hành động đúng mực.
Hồ Nghị vừa nghe Giang Hưng nói xong, biết là đang nhắc nhở mình đừng tỏ thái độ quá mức. Cậu ta hơi cứng ngắc thu hồi nụ cười trên mặt, cười làm lành nói: "Em biết rồi, Giang ca, để em đi lấy anh ít nước uống."
Giang Hưng gật gật đầu, ánh mắt lại cúi xuống kịch bản.
Hồ Nghị nói xong lập tức đi về phía lấy nước uống, nhưng trên đường, cậu ta lại đặc biệt cẩn thận mà lượn một vòng, ra sau phim trường, ngồi trong góc đợi một lúc, chờ người đã hẹn mình xuất hiện.
Đó là trợ lý bên người của Triệu Nhất Thành.
Triệu Nhất Thành và Giang Hưng đều là nghệ sĩ của công ty Huy Hoàng, lúc này công ty Huy Hoàng đem hai nghệ sĩ của mình đóng gói gửi lại đây, diễn hai vai nam thứ: nhân vật phản diện Thư Bách Xuyên, cùng nhân vật chính diện Chương Cừu Thành.
Hiện tại Thư Bách Xuyên của Giang Hưng tuy rằng thêm phần diễn, nhưng làm nhân vật phản diện số một, lại là nam số hai, có sửa thế nào cũng không thể vượt qua nam nữ chính, bởi vậy diễn viên diễn Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến tuy có chút không thoải mái, cũng không đến nỗi nhảy dựng lên gì gì đó.
Nhưng Triệu Nhất Thành lại không như vậy.
Giang Hưng – Thư Bách Xuyên nếu tăng thêm phần diễn, như vậy cảnh diễn của anh ta sẽ như ván đã đóng thuyền, không cách nào tỏa sáng được, lúc này anh ta không vội thì ai vội? Diễn viên chính tuy băn khoăn nhưng ngại giá trị con người của mình mà không vội ra mặt, nhưng anh ta thấy rõ mình sắp bị người áp đầu đến nơi rồi, đương nhiên không thể không hành động!
Trợ lý của Triệu Nhất Thành cũng cùng họ Triệu, coi như họ hàng xa.
Cậu ta cầm một điếu thuốc đưa cho Hồ Nghị, hỏi: "Sắc mặt không tốt lắm, hai ngày nay vẫn ổn chứ?"
Hồ Nghị trào phúng cười nói: "Bị chủ nợ đuổi như đuổi chó, ổn được chỗ nào."
Trợ lý Triệu hỏi: "Số tiền bên này đã đưa cho anh đâu?"
Hồ Nghị nói: "Ít ra nhờ số tiền đó mà qua được. Giúp tôi cám ơn Triệu ca!"
"Tôi theo Triệu ca lâu rồi, tôi biết rõ, Triệu ca tốt tính nhưng không thích thể hiện ra mặt." Trợ lý Triệu đùa hai câu, chuyển đề tài, nói đến Giang Hưng, "Đúng rồi, vị kia dạo này hình như rất nổi bật! Diễn xuất cũng tốt hơn trước nhiều, có phải nhặt được bí kíp gì không vậy?"
Hồ Nghị nhăn mi, có chút khó khăn mà nói: "Thật sự mà nói, tôi cũng buồn bực. Tôi xin nghỉ hai ngày, lúc rời đi anh ta vẫn vậy, ngày hôm qua trở lại, cũng không thấy có gì khác thường, hiện tại khi quay phim, anh ta từ sáng đến chiều đều ở đó... Nói thật, anh ta giả bộ như mọi khi còn dễ thở hơn nhiều."
Trợ lý Triệu hỏi: "Ngay cả anh cũng giả vờ?"
Hồ Nghị gật đầu.
Trợ lý Triệu cũng hơi lo lắng: "Không lẽ phát hiện cái gì?"
Hồ Nghị nói: "Chắc cũng không đến nỗi... Nếu quả thật anh ta phát hiện cái gì, hẳn là đã báo cáo cho công ty từ lâu rồi, không cần phải... giữ lại tôi làm gì." Cậu ta lại thở dài, "Những gì tôi nói cho cậu biết là thật tâm thật dạ, mấy người —— "
Trợ lý Triệu cười rộ lên: "Tôi nói anh cứ yên tâm đi. Tôi muốn nói thì đã sớm nói cho công ty, chứ đi thuyết phục Triệu ca cho anh mượn tiền làm gì?"
Hồ Nghị cũng cười: "Mấy chuyện này cũng khó mà không suy nghĩ hơn thua được."
Trợ lý Triệu còn nói: "Được rồi, chúng ta cũng không nên nói chuyện lâu, tóm lại anh cứ đi theo Giang ca, phát hiện điều gì đặc biệt thì gọi điện thoại cho tôi, có vấn đề gì cũng đừng quên gọi điện. Triệu ca vẫn sẽ giúp cho anh."
Hồ Nghị liên tục gật đầu, chờ trợ lý Triệu xoay người đi, đến khi cả người đều biến mất, cậu ta liền nhổ xuống sàn.
"Mẹ nó, làm như tao ngu lắm, nói người tốt gì đó, người tốt cái con khỉ! Còn không phải sợ bị Giang Hưng đè xuống đi! Mỗi ngày một chút gió thổi cỏ lay đều lo lắng đề phòng, hẹp hòi như vậy, không sợ bị tâm thần!" Cậu ta thầm mắng, vừa nói xong, trong túi chợt phát ra tiếng chuông điện thoại di động.
Hồ Nghị lập tức nhận ra đây là di động của Giang Hưng. Cậu ta mở túi, lấy điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình đang sáng là ba chữ "Lục Vân Khai" không ngừng nhấp nháy.
Cậu ta nhíu mày thầm nhớ lại những người có quen biết, không nghĩ ra là ai, nên nói chuyện cũng không quá lịch sự: "Này, a lô?"
Người gọi bên kia im lặng một chút, rồi đáp lại: "... Chào anh? Anh là ai vậy? Tôi tìm Giang ca."
Gọi Giang Hưng là Giang ca đảm bảo không phải người quan trọng gì!
Giọng điệu Hồ Nghị càng lãnh đạm : "Giang ca giờ đang quay phim, không tiếp điện thoại, cậu có chuyện gì không?"
Đối diện nói: "Không có chuyện gì, chỉ là..."
Hồ Nghị ngắt lời đối phương, thản nhiên nói: "Nếu không có chuyện gì thì đừng có gọi điện lung tung, Giang ca rất bận rộn."
Nói xong lập tức cúp điện thoại!