Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 57: Không được nhắc tới người đàn ông khác.

Chương 57: Không được nhắc tới người đàn ông khác.

Chuyển ngữ: Tiểu Vũ

Trình Tang Tang hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Tưởng Lập Quân sẽ nói ra câu này.

Sau khi lên thuyền, cô và Hàn Nghị vẫn giận dỗi nhau, hai người đều làm như không quen đối phương, đương nhiên cũng không đi công khai quan hệ. Hơn nữa, trước khi lên thuyền cô đã được đọc nội quy, trong đó có một điều là: Cấm nhân viên trên thuyền yêu nhau.

Nghĩ đến đây, Trình Tang Tang cảm thấy mình hơi chủ quan.

Đáng lẽ đêm qua nhân lúc hai người ở với nhau, cô phải thương lượng với Hàn Nghị về vấn đề này.

Cô có thể lên thuyền, điều đầu tiên là có thực lực, điều thứ hai là bởi vì Tiết Chính Bình

Ngay lúc Trình Tang Tang định nói gì đó để lừa gạt cho qua thì Tưởng Lập Quân nheo mắt lại, nói: "Cô không cần phải nghĩ làm thế nào để ngụy biện đâu, tôi tận mắt nhìn thấy đấy."

Trình Tang Tang: "Tôi... "

Tưởng Lập Quân cắt lời: "Tôi cái gì mà tôi. Tôi nhìn thấy thuyền trưởng vào phòng cô, đây là sự thật." Giọng điệu của anh ta có vẻ cực kỳ chán ghét cô, anh ta nói tiếp: "Cô đừng tưởng rằng mặt mũi cô xinh đẹp là ai cô cũng có thể quyến rũ. Trên đời này không phải tất cả đàn ông đều giống nhau, thuyền trưởng lại càng khác. Dù cô có bò được lên người anh ấy thì anh ấy vẫn có thể ngồi yên mà không loạn."

Trình Tang Tang: ...

Chém gió.

Tôi mà bò lên người anh ấy thì anh ấy sẽ làm tôi không xuống được giường.

Ngữ khí của Tưởng Lập Quân thay đổi, mang theo một sự kính trọng và ngưỡng mộ.

"Hiện tại trên thuyền chỉ có một người phụ nữ là cô, thuyền trưởng đối với ai cũng tốt thế nên khi thấy cô say sóng mới nhủ lòng thương đi hỏi thăm. Cô đừng tưởng rằng thuyền trưởng có ý với cô. Thuyền trưởng của chúng tôi là người có tình có nghĩa, biết phải quan tâm người già trẻ nhỏ và phụ nữ yếu đuối. Thế nhưng cô lại suốt ngày nhìn trộm anh ấy. Cô tuyệt vọng đi, thuyền trưởng của bọn tôi đã có bạn gái rồi, là một nữ bác sĩ, tình cảm của bọn họ rất tốt. Chị dâu chúng tôi cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn cô nhiều, vừa dịu dàng vừa hiền lành."

Trình Tang Tang lần đầu tiên cảm thấy bản thân không theo kịp mạch não của người khác, mãi lâu sau mới hỏi: "Anh gặp bạn gái của thuyền trưởng rồi à?"

Tưởng Lập Quân ho một tiếng: "Quan hệ của tôi và thuyền trưởng hơn hẳn quan hệ của cô và thuyền trưởng đấy. Đêm thất tịch vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy thuyền trưởng đi gặp bạn gái anh ấy." Anh ta lại cường điệu thêm một lần: "Xinh hơn cô gấp trăm ngàn lần. Quan tâm cô chẳng qua chỉ là chức trách của thuyền trưởng thôi, chẳng có gì khác, cô đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng yêu đơn phương. Hơn nữa, giấy trắng mực đen đã nói rõ, cấm chỉ yêu đương khi trên thuyền."

"Ừm... " Cô gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi."

Tưởng Lập Quân thỏa mãn nói: "Hiểu được là tốt." Anh ta còn nói thêm: "Tôi biết thuyền trưởng nhiều năm rồi, anh ấy thích phụ nữ kiểu nào tôi rất rõ ràng, tuyệt đối không phải kiểu như cô đâu."

Trình Tang Tang hỏi: "Nhiều năm?"

Tưởng Lập Quân nói: "Cô đừng hỏi nữa, tóm lại là cô đừng có đơn phương."

"À, ừm... "

Tưởng Lập Quân nói: "Được rồi, tôi có việc phải đi đây."

Trình Tang Tang nhìn Tưởng Lập Quân rời đi, nhịn mãi mới không bật cười ra ngoài. Vị kĩ sư trưởng này buồn cười thật đấy, cô còn chưa nói gì chưa giải thích gì mà anh ta đã viết xong kịch bản cho cô rồi.

Xét thấy mức độ hiểu biết sai lệch quá lớn của anh ta đối với Hàn thúc thúc, cô đành phải để anh ta tiếp tục hiểu lầm vậy.

Chiều tối, Trình Tang Tang tới nhà ăn ăn cơm, phát hiện Tưởng Lập Quân cứ nhìn cô chằm chằm, chỉ cần cô nhìn Hàn Nghị một chút là ánh mắt của anh ta lại sâu thêm mấy phần. Nếu như cô không nhìn Hàn Nghị thì anh ta lại làm bộ nhẹ nhàng thở ra.

Đếm đến, Trình Tang Tang về cabin của mình.

Không lâu sau, Hàn Nghị cũng tới đây.

Vừa đóng cửa, Trình Tang Tang liền cảm thấy có chút khẩn trương, hỏi: "Anh qua đây có để ý xung quanh không? Có người thấy không?"

Hàn Nghị nhìn cô một lượt, thấy vẻ mặt của cô tốt hơn hẳn hôm qua thì mới yên lòng.

Anh cởi bớt cúc áo trên cổ, lộ ra nửa l*иg ngực rắn chắc, mơ hồ có thể nhìn thấy bắp thịt bên trong. Ngồi xuống giường, anh trầm giọng hỏi: "Để ý cái gì?"

Trình Tang Tang nhìn anh, nói: "Đừng để người khác phát hiện quan hệ của chúng ta."

Dường như nghĩ ra gì đó, cô bổ sung: "Trước khi lên thuyền em đã biết không thể yêu đương trên này, em lên thuyền cũng không phải muốn yêu đương với anh, chỉ đơn giản là muốn ở bên anh thôi. Anh chú ý một chút, đừng để người khác phát hiện ra. Anh bây giờ là thuyền trưởng, phải làm tấm gương tốt cho các thuyền viên noi theo. Bọn họ không phải những anh em vào sinh ra tử trước kia của anh, hiện tại bọn họ kính anh, là bởi vì anh là thuyền trưởng, chứ không phải bởi vì anh là Hàn Nghị."

Cô chợt dừng lại rồi mỉm cười nói tiếp: "Em vẫn luôn muốn thử yêu đương bí mật, lần này coi như có thể hoàn thành nguyện vọng rồi."

Cô đột nhiên chạm tay vào ngực anh, vỗ nhẹ mấy cái.

"Hàn thúc thúc, anh xem có được không?"

Hàn Nghị chưa từng cân nhắc tới vấn đề này, lúc huấn luyện đúng là anh có phải đọc các nội quy, nhưng lúc đó anh chẳng để ý mấy, anh không thể ngờ được Trình Tang Tang sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây. Cô chạy tới rồi thì anh lại chỉ nghĩ làm thế nào để đưa cô quay về thành phố S. Sau đó lên thuyền, anh vừa phải tiếp nhận công việc thuyền trưởng vừa phải lo lắng chuyện say sóng của Trình Tang Tang. Thật sự là chẳng có thời gian để nghĩ tới việc cấm yêu đương này.

Thật ra chuyện này đối với Hàn Nghị cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là anh không muốn Trình Tang Tang phải tủi thân, uất ức.

Nhưng mà...

Hàn Nghị không nghĩ rằng, Trình Tang Tang sẽ vì anh mà suy nghĩ nhiều đến vậy.

Dáng vẻ cô toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì anh thật sự quá mức đáng yêu.

Trình Tang Tang thấy anh không trả lời thì sợ anh lại mang chủ nghĩa đàn ông, dù sao thì Hàn thúc thúc của cô đúng là tương đối sĩ diện. Chẳng qua đối với tình huống này, Trình Tang Tang cũng thừa biện pháp đối phó. Cô hơi ngướn cổ, đang chuẩn bị chu môi hôn anh thì anh đã nhanh hơn một bước che kín môi cô.

Môi của cô bị anh bao phủ, chiếc lưỡi ấm áp lập tức quen đường quen nẻo trượt vào.

Một nụ hôn lưỡi kiểu Pháo ngọt ngào.

Hồi lâu sau, Hàn Nghị mới buông tha môi cô, bàn tay vuốt vẻ thân thể cô một cách tự nhiên, mỗi chỗ mà anh lướt qua đều để lại một đốm lửa nhỏ, không đợi gió thổi tới đã lan ra cả một vùng.

Trình Tang Tang ngăn cản bàn tay anh.

"Anh vẫn chưa trả lời em, có được không, được không hả?"

Hàn Nghị luôn không có cách đối với cô, anh cúi đầu xuống hung hăng hôn cô, nụ hôn thay cho câu trả lời.

Trình Tang Tang mặt mày hớn hở hỏi: "Bây giờ là thuyền phó 2 trực ban hả?"

"Ừm, anh viết nhật ký đi biển xong thì tới, không ai phát hiện ra." Anh đặt Trình Tang Tang dưới thân, nhỏ giọng hỏi: "Chịu được không em?"

Trình Tang Tang ghé sát vào lỗ tai anh nói gì đó, Hàn Nghị nhất thời bật ra một câu chửi thề.

Váy ngủ bị xốc lên, hai người nhanh chóng làm một hiệp. Dạo đầu không nhiều nhưng Trình Tang Tang lại hưng phấn cực kỳ, không biết có phải kɧoáı ©ảʍ do yêu đương vụиɠ ŧяộʍ mang lại hay không, ánh mắt của cô vừa sáng vừa long lanh.

Hàn Nghị phát hiện ra, nói nhỏ bên tai cô: "Lần sau anh đưa em ra biển, chỉ hai chúng ta thôi."

Trình Tang Tang nói: "Được."

"Trên boong thuyền... " Giọng nói của anh càng lúc càng khàn, từng chữ được anh gằn ra: "Chơi em."

Từ trước tới nay, câu chữ khi ở trên giường của hai người rất thô bạo và trực tiếp, anh một câu thì em một câu, cân sức ngang tài. Trình Tang Tang nghe thấy thế thì cười híp mắt nói: "Được thôi, cứ đến chơi đi này." Quá thoải mái, giữa hai đầu lông mày của cô có một sự quyến rũ mị hoặc đến vô cùng.

Hàn Nghị cực kỳ thích dáng vẻ này của Trình Tang Tang.

Trên thế giới này có quá nhiều phụ nữ, thế nhưng người có thể phù hợp với khẩu vị của anh, khiến anh làm cách nào cũng không thể rời xa thì chỉ có tiểu yêu tinh Trình Tang Tang mà thôi.

Anh lại cúi đầu hôn cô một cái, sau đó ôm cô vào phòng tắm tắm rửa.

Tố chất thân thể của Trình Tang Tang rất tốt, tối hôm qua còn nôn mửa đến chết đi sống lại mà tối hôm nay đã có thể nhanh chóng thích ứng, hai người cùng tắm ở trong nhà tắm nhỏ hẹp rất dễ tạo ra ma sát, và sau đó là làm hiệp hai.

Trình Tang Tang bị xoay người lại, cả người dán lên bồn rửa tay.

Hàn Nghị vừa hôn vừa nói: "Thêm lần nữa."

Trình Tang Tang hỏi: "Anh có biết phòng bên cạnh là phòng ai không?"

Hàn Nghị vừa chuyển động thân thể vừa hừ lạnh một tiếng, sau đó lại cố ý dùng sức động thân dưới. Trình Tang Tang bị đâm đến mức thở gấp liên hồi, khiến cô phải vội vàng lấy tay che miệng. Chiếc gương trong phòng tắm đã sớm bị che kín bởi một tầng sương mù, thế nhưng dưới sự ma sát của bàn tay, nhưng vệt sương mù đó bị lau đi, lộ ra mặt kính sáng bóng.

Trong đó là sắc mặt ửng đó của Trình Tang Tang, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng.

Vì phòng tắm rất nhỏ nên gương cũng được thiết kế nhỏ theo, tấm gương đó hiện tại chỉ có thể phản chiếu gương mặt của Trình Tang Tang.

Nhìn lên một chút thì có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người nữa.

Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô biết giờ phút này anh nhất định đang nhìn cô.

Cô nhìn gương giận dỗi.

"Đồ nhỏ mọn."

Hàn Nghị hỏi cô: "Em nói ai?"

Trình Tang Tang nói: "Anh chứ ai, ngay cả nói một chút... " Tiếng nói đột nhiên im bặt.

Hàn Nghị càng lúc càng dùng thêm sức để trừng phạt ai đó.

Trình Tang Tang suýt nữa thì khóc, đôi mắt dần dần bị sương mù lấp kín, cô dứt khoát im lặng. Sau khi kết thúc, Hàn Nghị ôm Trình Tang Tang không còn chút sức lực về giường, Trình Tang Tang há miệng cắn lỗ tai của anh, nói: "Nhỏ mọn, hẹp hòi quá đi Hàn thúc thúc ạ!"

Hàn Nghị nói: "Lúc làʍ t̠ìиɦ không được nhắc tới người đàn ông khác."

Trình Tang Tang hừ lạnh, nói: "Chủ nghĩa đàn ông quá mức! Bên cạnh phòng em là phòng của Hoắc Minh đấy, ở đây cách âm không tốt, hơi lớn tiếng một chút là chắc chắn sẽ bị phát hiện." Như nhớ ra gì đó, cô lại hỏi: "Đêm nay lúc tới anh có nhìn thấy Tưởng Lập Quân không?"

Hàn Nghị nói: "Có thấy, nhưng bị anh đuổi đi rồi."

"Ừm... " Trình Tang Tang lại hỏi: "Anh biết anh ta từ trước hả?"

Hàn Nghị nói: "Không biết, lúc huấn luyện mới gặp lần đầu."

Trình Tang Tang nói: "Tối hôm qua anh ta nhìn thấy anh vào phòng em, sau đó hôm nay đến nói với em mấy lời rất kỳ quái, thậm chí còn có chút mơ hồ. Nhưng mà em thấy anh ta rất thú vị... Anh ta... a... "

Mông của Trình Tang Tang bị người ta vỗ.

Trình Tang Tang trừng mắt nhìn Hàn Nghị.

Hàn Nghị mặt không biểu cảm nói: "Khen người đàn ông khác cũng không được."

Hết chương 57.