Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 55: "Em muốn hôn."

Chương 55: "Em muốn hôn."

Chuyển ngữ: Tiểu Vũ

Đối với một người chưa từng sinh hoạt trên tàu như Trình Tang Tang thì mọi thứ lúc này đều rất mới mẻ. À, đương nhiên là phải ngoại trừ 5-6 ngày sống trên tàu du lịch Jewel nhé.

Jewel là du thuyền cỡ lớn, các loại kiến trúc và dịch vụ có thể so với khách sạn 5 sao trên đất liền, cuộc sống trên đó là nghỉ phép, là thư giãn, còn cuộc sống hiện tại là công việc. So với du thuyền hiện đại 16 tầng thì chiếc tàu cảnh sát biển 3 tầng hiện tại chỉ như một con muỗi, trọng tải cũng chỉ bằng 1 phần 10 du thuyền chở khách, các cabin để ở rất rất nhỏ. Nếu như nói du thuyền Jewel là tiêu chuẩn khách sạn 5 sao, vậy thì tàu cảnh sát biển 3 tầng chính là căn phòng 70 tệ một đêm ở nhà nghỉ.

Tàu cảnh sát biển có nhà ăn và phòng y tế, nằm ở đầu và cuối của tầng 2.

12 giờ trưa, Trình Tang Tang được ăn bữa cơm đầu tiên sau khi lên tàu. Nguyên liệu nấu cơm rất đơn giản, chỉ có khoai tây, cà tím và cơm, mùi vị cũng khá bình thường.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Tang Tang tới phòng y tế chờ lệnh.

Là trợ lý của Hoắc Minh, công việc của cô là phụ giúp anh ta một tay, khi có việc khẩn cấp cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.

Trong phòng y tế, Trình Tang Tang có một chiếc bàn nhỏ, cách không xa chính là chiếc bàn làm việc của Hoắc Minh.

Sau khi xuất phát, tất cả mọi người trên tàu đều khẩn trương tiến hành công việc và chức vụ của mình. Nội dung công việc hôm nay của Trình Tang Tang là sắp xếp các loại thuốc, ghi chép số lượng, nếu loại thuốc nào bị thiếu thì phải báo cáo để bổ sung kịp thời.

Công việc này không nặng, Trình Tang Tang chỉ mất chưa đến 1 tiếng đã xong.

Cô đưa tài liệu mình ghi chép được cho Hoắc Minh, đồng thời cũng âm thầm đánh giá anh ta,

Đây là một người đàn ông rất kỳ lạ, giống như người câm vậy, nếu có thể dùng 1 câu để biểu đạt ý của mình thì tuyệt đối sẽ không dùng 2 câu, nếu không cần thiết phải nói chuyện thì nhất định sẽ không mở miệng. Từ sau khi lên 3902, anh ta chưa từng nói câu nào.

Anh ta luôn ngồi bên cửa sổ, nhìn ra mặt biền bên ngoài, lâu dần khiến mọi người cảm thấy anh ta và biển như hóa thành một thể.

Khi cô đưa tài liệu cho anh ta thì anh ta mới có động tác khác, đó chính là cúi đầu xem tài liệu.

Anh ta xem rất cẩn thận, khoảng 15 phút sau mới lời ít ý nhiều nói: "Được rồi." Sau đó lại tiếp tục nhìn đại dương bên ngoài cửa sổ.

2 ngày lăn lộn với mấy thủy thủ khiến Trình Tang Tang nắm được một vài tin tức về người đàn ông này. Điều khiến Trình Tang Tang bất ngờ nhất chính là, Hoắc Minh lại là con cháu của Hoắc gia.

Mặc dù Trình gia không làm về vận tải biển, thế nhưng Tống gia thì có.

Mỗi khi tham gia các bữa tiệc của Tống gia, Trình Tang Tang đều có thể nhìn thấy các đại lão trong ngành vận tải biển. Mà nhắc tới vận tải biển thì không thể không nhắc tới Đông Viễn và Quốc Hải, một bên từng là người đứng đầu nhưng giờ thì sa sút, một bên thì càng ngày càng phát triển.

Sản nghiệp của Tống gia liên quan đến khá nhiều ngành nghề, mỗi lần tổ chức tiệc thì Hoắc gia đều sẽ tới tham gia.

Trình Tang Tang có ấn tượng rất sâu với vị thái tử gia của Hoắc gia.

Anh ta có một gương mặt điển hình cho vai phản diện, chẳng cần phải tỏ vẻ gì hay làm gì cũng khiến người khác xem anh ta là người xấu. Đôi mắt phương giảo hoạt, lúc cười lên trông rất giống tiểu nhân âm hiểm.

Thế nhưng Trình Tang Tang chỉ biết mỗi vị thái tử gia này, cô chưa từng nghe nói Hoắc gia còn một người con nữa tên là Hoắc Minh. Vị đang ngồi ở đây hiện tại, khí chất trên người không hợp với người Hoắc gia.

Dường như phát hiện ánh mắt dò xét của Trình Tang Tang, Hoắc Minh quay đầu lại nhìn cô.

Đôi mắt anh ta rất sâu, im lặng chờ cô lên tiếng trước.

Trình Tang Tang đang định mở miệng khách sáo vài câu thì anh ta lại chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Thấy thế, cô cũng vui vẻ tự tại, lật lật một quyển sách ra đọc, nước sông không phạm nước giếng với Hoắc Minh.

Đêm đến, 3902 tiến vào một vùng biển mà Trình Tang Tang không biết tên, cô cầm điện thoại tra bản đồ thì mãi không tra được vì tín hiệu không tốt.

Cô chuẩn bị trở về cabin của mình.

Trên tàu, ngoại trừ lúc ăn cơm thì cô và Hàn Nghị không có cơ hội chạm mặt nhau.

Anh ở trong phòng thuyền trưởng, còn cô ở trong phòng y tế.

Nhưng mà, Trình Tang Tang cảm thấy chẳng sao cả, so với sự lo lắng bất an khi ở trên đất liền thì cô thích cảm giác hiện tại hơn, vừa mới vẻ vừa thú vị. Cô mở cửa cabin của mình.

Trong cabin nho nhỏ này có một chiếc giường nhỏ, một cái TV, một cái bàn, tất cả đều được đặt cố định.

Buổi sáng lúc tới Trình Tang Tang còn không hiểu, cô hỏi mấy thủy thủ thì nhận được ánh mắt sâu xa của bọn họ. Trình Tang Tang không ngốc, chỉ nhìn mấy ánh mắt ấy là cô liền đoán được tác dụng của việc cố định này. Trong lòng cảm thấy thế cũng tốt, gặp phải nguy sóng gió gì cũng không bị xê dịch.

Hôm nay trời trong gió nhẹ, vào đêm rồi nhưng thời tiết vẫn rất đẹp.

Mặc dù thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút lay động nhỏ, nhưng không khác hồi còn ở trên Jewel là mấy. Trình Tang Tang tự nhận, thân thể của mình khỏe mạnh hơn phụ nữ bình thường. Sau khi bị bắt cóc trở về cô đã đặc biệt chú trọng việc nâng cao thể lực, 1 tuần phải ngâm mình ít nhất 10 tiếng ở phòng tập. Bởi vậy mà thân thể của cô khỏe khoắn hơn Trình Mặc Nhiên nhiều. Từ nhỏ cô cũng chưa từng bị say sóng, lúc mấy người đàn ông trên du thuyền nôn mửa thì cô vẫn có thể mặt không đổi sắc bơi lội trong bể bơi.

2 ngày tham gia huấn luyện lúc trước, Tiết Chính Bình đã nói với cô những điểm cần chú ý, trong đó có say sóng.

Trình Tang Tang hờ hững nói: "Tôi không bị say sóng."

Cho dù có bị thì cùng lắm cũng chỉ nôn thôi.

Sự thật chứng minh, lời không thể nói lung tung, lời trong trong cũng thể nghĩ lung tung. Ngày đầu tiên gió yên sóng lặng thì không sao, nhưng đến ngày thứ hai, thời tiết thay đổi, có một cơn bão nhỏ ập đến.

Các thủy thủ đã quen với điều này nên cảm thấy rất bình thường, Trình Tang Tang mới đầu cũng rất tự tin, thế nhưng khi bão ập đến thì cô lại ngã trái ngã phải vì những cơn sóng.

Trình Tang Tang cảm thấy trong bụng mình như có cơn bão táp thổi qua, chỉ muốn lao ra ngoài qua đường miệng, thế nên Trình Tang Tang vinh quang ngồi ôm bồn cầu.

Trình Tang Tang say sóng.

Hoắc Minh bảo cô ở phòng nghỉ ngơi.

Bản thân Trình Tang Tang là bác sĩ, cô tự kê cho mình một liều thuốc chống say rồi đi về phòng.

Trên đường trở về, vừa khéo chạm mặt với nhóm cảnh sát biển đi tuần tra.

Cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch đang vịn lấy lan can cố gắng nhịn nôn, gương mặt xinh đẹp ỉu xìu vì mệt mỏi khiến người ta thấy mà thương. Cảnh sát biển hỏi có cần giúp đỡ không, Trình Tang Tang nói: "Tôi... không sao... "

Trở lại phòng của mình, thuốc say sóng có lẽ đã có tác dụng, cảm giác khó chịu trong bụng và ngực đã giảm bớt, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Tất cả đồ dùng trong phòng đều đang lay động, may mà chúng nó được cố định nên không bị xê dịch, chỉ lắc lư lắc lư, giống như địa chấn vậy. Mặc dù cơ thể đang rất khó chịu, thế nhưng Trình Tang Tang vẫn có tâm tình nghĩ ngợi, cô cảm thấy tình cảnh hiện tại rất giống hiện trường phim ma, đồ dùng trong phòng giống như lũ quỷ nhỏ lắc lư kêu gào.

Trình Tang Tang dần thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì đã là ban đêm, ngực và bụng không còn khó chịu như buổi sáng nữa.

Vừa nghĩ như thế thì một cơn sóng lại đánh tới, lục phủ ngũ tạng của cô như đảo lộn hết lên, cảm giác đau đầu chóng mặt buồn nôn lại bắt đầu.

Trình Tang Tang không nhịn được, lảo đảo bò tới bồn cầu nôn ra.

Một tay ôm bụng, một tay vỗ ngực, có lẽ lúc chiều đã nôn hết mọi thứ rồi nên hiện tại cô chỉ có thể nôn ra nước chua. Đúng lúc này, một bàn tay rộng lớn vỗ nhẹ lưng cô, một tay khác thì cầm khăn lau lau khóe môi cho cô.

Trình Tang Tang không cần quay đầu cũng biết ai tới, cô muốn lườm anh một cái, nhưng mà không có sức.

Cả người cô đột nhiên nhẹ bẫng, Hàn Nghị bế ngang cô lên, bước hai bước vào phòng rồi đặt cô lên giường.

Một đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Trình Tang Tang cũng không nói gì, cô không cam lòng yếu thế nhìn lại anh.

Bất chợt, Trình Tang Tang ngửi thấy mùi thức ăn, cô lập tức dời ánh mắt, phát hiện ra có một chiếc hộp giữ ấm được đặt trên bàn.

Cô bĩu mỗi, dùng ánh mắt hỏi: Cái gì kia.

Hàn Nghị biết cô vẫn đang dỗi mình, nếu anh không nói gì thì hai người có thể diễn một vở kịch câm đến cả tháng mất.

"Mang cơm tới cho em."

Anh cầm hộp cơm tới, mở ra, bên trong là bát cháo hoa đơn giản và hai món ăn nhẹ, khoai tây xào dấm và dưa chuột muối.

Bởi vì nôn quá nhiều nên dạ dày Trình Tang Tang rất khó chịu, cô đang muốn ăn đồ gì đó chua chua thì lại nhìn thấy hai món ăn vị chua, nhất thời có cảm giác thèm đến nhỏ dãi.

Cô vừa định cầm thìa thì chợt nhớ ra gì đó, quay sang sai Hàn Nghị.

"Anh bón em ăn đi."

Hàn Nghị thuận theo, múc một thìa cháo cho cô ăn, chờ dạ dày cô ấm hơn thì mới gắp khoai tây và dưa chuột cho cô. Vừa chua vừa ngọt lại vừa giòn, Trình Tang Tang ăn đến say sưa ngon lành, nhưng cũng không quên khen ngợi: "Mạnh ca nấu ăn ngon hơn mấy bữa trước nhiều."

Hàn Nghị cười hừ một tiếng.

Trình Tang Tang nhận ra gì đó, hỏi: "Anh nấu?"

Hàn Nghị nói: "Giống như trộm chui vào phòng bếp ấy." Đợi cô ăn nó 7-8 phần, Hàn Nghị thu dọn hộp cơm, làm xong thì Trình Tang Tang đưa tay ra. Anh biết lúc Trình Tang Tang bị ốm thì cực kỳ dính người, anh cầm lấy tay cô, ôm cô ngồi lên chân mình, hỏi: "Còn gây sự nữa không?"

Trình Tang Tang nói: "Được rồi, không giận anh nữa, nhưng mà anh cũng không được đuổi em đi."

Cô nói với vẻ đắc ý cực kỳ, hiện tại thuyền đã lên rồi, Hàn Nghị có muốn đuổi cô cũng không đuổi được. Sau khi ăn cơm xong, cô đã có chút sức, lúc này liền nũng nịu nói: "Em muốn hôn."

Hàn Nghị hôn trán cô.

Cô bất mãn, nói: "Miệng cơ."

Hàn Nghị cúi đầu hôn môi cô.

Cô lại nói: "Mắt cũng muốn hôn."

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe mắt, vừa dịu dàng vừa quấn quýt.

Trình Tang Tang đắc ý cực kỳ, mỗi lần cô bị bệnh là Hàn Nghị chỉ có thể yêu thương cô, nghe lời cô, dịu dàng với cô đến vô cùng.

Hết chương 55.