Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 31: Em quan trọng hơn

Chương 31: Em quan trọng hơn

Chuyển ngữ: Tiểu Vũ

Hàn Nghị, Trình Tang Tang, Tống Nhận, Tống Nhàn và Trình Mặc Nhiên chia làm hai đội xanh và đỏ.

Hàn Nghị và Trình Tang Tang là đội đỏ, Tống Nhận Tống Nhàn và Trình Mặc Nhiên là đội xanh, hai đội cẩm cờ cắm trong đại bản doanh của mình. Có ưu thế địa lý, CLB dành phần rừng làm khu vực chơi CS, ngay sát khu vực này là một tòa nhà bỏ không.

Hàn Nghị và Trình Tang Tang chọn tòa nhà bỏ không làm đại bản doanh, trong hốc tường cũ kỹ đổ nát, một lá cờ đỏ thắm được cắm lên.

Tống Nhàn Tống Nhận và Trình Mặc Nhiên chọn đại bản doanh sâu trong rừng, lá cờ màu xanh dương được cắm lên một thân cây,

Ba người đang thương lượng chiến lược.

Chiến lược của cướp cờ đều là tốc chiến tốc thắng, vừa phải tiến vào đại bản doanh của đối phương cướp cờ vừa phải cam đoan sự an toàn của lá cờ bên mình.

Trình Mặc Nhiên nói: "Nhận ca, anh ở lại bảo vệ cờ đi, em với Nhàn... " Khựng lại, tâm không cam tình không nguyện nói: "Em với chị Nhàn xâm nhập đại bản doanh của đội đỏ. Đội đỏ chỉ có 2 người, Nghị ca chỉ có thể để lại chị em ở đó trông cờ. Sức chiến đâu của chị em không mạnh như Nghị ca, đây là lần đầu tiên Nghị ca tới đây, vẫn chưa quen thuộc đường đi lối lại, em với chị Nhàn chỉ cần lách qua được Nghị ca thì coi như chúng ta thắng."

Tống Nhàn nói: "Mặc Nhiên, em ở lại trông cờ đi, chị với anh chị đi."

Tống Nhàn lên tiếng, Trình Mặc Nhiên không phải đối.

Hai người nhìn về phía Tống Nhận.

Tống Nhận dường như đang tự hỏi gì đó, mãi lâu sau mới nói: "Đại bản doanh của đội đỏ dễ thủ khó công, không cần phải để hai người đi, để hai người ở lại trông cờ mới là điểm quan trọng. Với thực lực của Nghị ca, anh ấy sẽ một mình một ngựa tới đây, hai người ở lại rồi tìm chỗ phòng thủ phản công, chờ anh ấy tới thì lao ra đánh bại anh ấy, chủ tâm của đội đỏ mất thì một người còn lại không đáng lo."

Trình Mặc Nhiên hỏi: "Ai đi, ai ở?"

Tống Nhận nói: "Cậu đi."

Tống Nhàn không có ý kiến, tán thành với suy nghĩ của anh trai.

Anh em Tống gia đã quyết định như vậy, Trình Mặc Nhiên chỉ có thể gật đầu đồng ý, cầm súng đạn màu của mình lên rồi theo đường nhỏ chạy về phía đại bản doanh của đội đỏ.

Chờ Mặc Nhiên đi, Tống Nhàn liền xách súng lên, nói với Tống Nhận: "Anh, anh muốn làm gì?"

Tống Nhận hỏi: "Liên thủ với anh thắng Nghị ca một trận không?"

Tống Nhàn nhìn anh, hơi nhếch miệng, hỏi: "Thắng thì sao chứ?"

Tống Nhận hỏi lại: "Trò này không phải cần thắng sao?"

Tống Nhàn à một tiếng.

.

Bên này vừa thảo luận chiến lược xong thì trong tòa nhà đổ nát bên kia, Trình Tang Tang cũng đang thương lượng kế sách với Hàn Nghị. Trình Tang Tang đã từng tới đây chơi với Trình Mặc Nhiên vài lần nên cũng coi như quen thuộc địa hình.

Cô nói: "Đội xanh có 3 người nên có ưu thế hơn đội mình, đại bản doanh của chúng ta là nơi dễ thủ khó công mà tòa nhà này chỉ có 2 tầng thế nên em nghĩ chúng ta phải đánh cược. Anh bắn có chuẩn không? Có thể một phát trúng đích không?"

Trình Tang Tang quan sát tòa nhà cũ rồi chỉ vào một nơi hẻo lánh, hỏi: "Phòng thủ ở kia thế nào? Phía trước có tường che, có thể ở đó mai phục, chờ địch tới thì gϊếŧ luôn, không có bọn họ có cơ hội phòng bị."

Nói xong, cô nhìn về phía Hàn Nghị.

Cái nhìn này khiến cô không khỏi sửng sốt.

Hàn Nghị nhìn thằng vào mắt cô, dường như anh không nghe cô nói chuyện.

Cô kêu lên một tiếng, chọc chọc ngón tay vào cánh tay rắn chắc của anh, hỏi: "Anh có nghe em nói không thế?"

Hàn Nghị nói: "Loại chuyện này không cần em phải nghĩ kế, có tôi là đủ rồi, em phụ trách nghe tôi chỉ huy."

Trình Tang Tang nghe xong, nói: "Chú Hàn này, chủ nghĩa đàn ông của anh lớn quá đấy!"

Hàn Nghị hừ một tiếng, gõ đầu Trình Tang Tang một cái, nói: "Là người đàn ông thì phải xông vào chiến trường đầu tiên, hơn nữa, đàn ông bảo vệ phụ nữ và trẻ con là chuyện đương nhiên." Anh quét mắt nhìn tòa nhà một vòng, ánh mắt dừng lại ở phía trên lá cờ màu đỏ.

Trình Tang Tang bị dáng vẻ cầm súng của anh hớp hồn nên chẳng thèm để ý tới chủ nghĩa đàn ông của anh. Cô đi lên cầm lấy bàn tay của anh, nói: "Được rồi, em nghe anh chỉ huy, anh bảo em đi đâu thì em đi đấy, anh muốn em làm gì thì em sẽ làm cái đó."

Âm cuối của cô rất nghịch ngợm, như đang trêu chọc anh.

Hàn Nghị lườm cô,

Trình Tang Tang cười híp mắt nói: "Em nghe lời không?"

Hàn Nghị nắm lấy ngón tay cô, híp mắt trầm giọng nói: "Trình Tang Tang, trên chiến trường không được dùng mỹ nhân kế."

"Thật sao? Được rồi, vậy thì anh nói xem chúng ta nên đánh như thế nào đi."

Tang Nghe Lời đưa tay lên chào, sau đó vểnh tai lắng nghe, dáng vẻ tuân thủ lãnh đạo chỉ huy vô điều kiện.

Hàn Nghị ước lượng số đạn màu có trong tay rồi đi đến bên tường, nhấc súng lên, lưu loát mở chốt kéo cò.

"Pằng" một tiếng, một màu đỏ dính lên thân cây. Liên tiếp vài lần như thế, đạn màu khồn ngừng được bắn ra ở một vài chỗ.

Hàn Nghị nói: "Khoảng cách xa nhất là 12 mét."

Trình Tang Tang nói: "Chỉ có 30 viên đạn."

Hàn Nghị nói: "Chỉ cần 5 viên là đủ rồi."

Anh bắt đầu nêu ra chiếc lược: "Em đi theo anh, chúng ta vào thẳng doanh trại địch. Vị trí của chúng ta dễ thủ khó công, quân địch nhiều nhất cũng chỉ phái 1 người tới tìm hiểu nội tình thôi. Toàn bộ đạn của chúng ta sẽ tập trung tại doanh trại của bọn họ. Chúng ta không cướp cờ, chúng ta sẽ giải quyết toàn bộ quân địch."

Trình Tang Tang nói: "Nhưng nếu cờ của chúng ta bị cướp thì chúng ta sẽ thua."

Hàn Nghị đột nhiên hỏi cô: "Muốn thắng?"

Trình Tang Tang nói: "Thắng thua với em không quan trọng, thua cùng anh thì lại càng không sao." Giọng nói của cô lại bắt đầu ỏn à ỏn ẻn.

"Em muốn thắng thì tôi sẽ không để em thua. Đi theo tôi." Anh ra lệnh.

Lúc hai người đi xuống tầng, Trình Tang Tang lại nói một câu: "Thật sự không cần em ở lại trông cờ à?"

Bước chân của Hàn Nghị khựng lại, nói: "Em quan trọng hơn."

Trình Tang Tang vừa nghe đã hiểu anh muốn nói gì. Hàn thúc thúc nhà cô là một người đàn ông không được dịu dàng cho lắm, mấy lời tâm tình anh không nói được, một tháng chưa chắc đã nghe thấy 1 lời dỗ dành ngọt ngào của anh, không ngờ hôm nay cô lại có thể nghe thấy.

Ý cười trong mắt Trình Tang Tang lan ra, cô chạy tới ôm lấy cánh tay Hàn Nghị.

Hàn Nghị ghét bỏ.

"Trên chiến trường phải nghiêm túc vào."

Trình Tang Tang không buông tay, nói: "Hàn thúc thúc, anh không tuân thủ quy tắc chơi nhé! Trên chiến trường quan trọng nhất rõ ràng là lá cờ, thế mà anh còn kéo em đi cùng anh."

Hàn Nghị dừng chân, nghiêm túc nói với Trình Tang Tang: "Nếu như đây thật sự là chiến trường, và nếu cờ thật sự bị cướp thì ông đây có thể cướp lại được. Nhưng mà mạng của em chỉ có một, tôi không cho phép có bất cứ sai lầm nào xảy ra. Buông tay, đi đằng sau tôi, đừng nghịch, cũng đừng dính người."

Giọng điệu của anh quá mức đứng đắn.

Trình Tang Tang vốn chỉ xem trò chơi này như một cơ hội bồi dưỡng tình cảm, nhưng giờ thì cô chẳng dám nghịch ngợm nữa. Cô buông tay anh ra, giống như một tên lính quèn đi theo sau lưng Hàn Nghị.

Một lát sau, Hàn Nghị lại bắn một phát súng nữa.

Trình Mặc Nhiên sau rặng cây thảm thiết đi ra, giơ hai tay lên, nói: "Tại sao lại bắt em là người chết đầu tiên chứ, chị, để em sống thêm 1 phút nữa không được à?"

Trình Tang Tang nghiêm mặt nói: "Quân địch đã chết xin đừng nói chuyện với bên tôi."

Trình Mặc Nhiên oán thầm trong lòng: Có bạn trai rồi nên không cần em trai nữa!

Nhưng mà đây cũng chỉ là oán thầm, người đã "tử vong" chỉ có thể rời khỏi chiến trường.

Trình Tang Tang và Hàn Nghị tiếp tục tiến lên.

Tuy là giữa trưa nhưng vì đang ở trong rừng nên mát mẻ cực kỳ, có bóng cây, có tiếng ve kêu. Bọn họ đã đến gần doanh trại địch, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng Tống Nhận và Tống Nhàn đâu, Trình Tang Tang hạ giọng nói: "Bọn họ nhất định đang trốn ở chỗ kia."

Sắc mặt Hàn Nghị nghiêm lại.

Anh không nói lời nào quan sát xung quanh, nhanh chóng đánh giá vị trí mai phục tốt nhất, anh ngoắc ngoắc tay với Trình Tang Tang, ra hiệu cho cô đuổi theo.

Trình Tang Tang thấy anh như vậy thì cũng rất lo lắng, nuốt một ngụm nước bọt, rón rén đi theo sau lưng Hàn Nghị. Nhưng vào lúc này, Hàn Nghị lại thả súng xuống, trong rửng cây chấn động, rất nhanh, Trình Tang Tang nhìn thấy góc áo của Tống Nhàn.

Cô nhẹ nhàng giật ống tay áo Hàn Nghị, chỉ chỉ hướng Đông Bắc.

Hàn Nghị dẫn theo cô chạy qua bên đó, "Pằng" một tiếng, Tống Nhàn trúng đạn.

Trình Tang Tang cười cong cả mắt, vẫy vẫy tay với Tống Nhàn không thể làm gì, nhưng đúng lúc này, cô phát hiện ra ánh mắt của Tống Nhàn liếc về phía sau lưng cô. Cô quay lại nhìn theo ánh mắt của Tống Nhàn, giật mình kinh hãi.

Tống Nhận giấu mình trên cây.

Họng súng của anh ấy đã nhắm ngay vào Hàn Nghị.

Trình Tang Tang vô thức nhào về phía sau Hàn Nghị, đồng thời, hai tiếng súng cùng vang lên,

Tống Nhận trên cây đã trúng đạn, mà sau lưng Trình Tang Tang cũng có vết tích,

Quy tắc của trò chơi CS người thật: Trúng đạn coi như tử vong.

1 nhóm 5 người, chỉ còn mỗi Hàn Nghị sống sót, ai thắng ai thua đã quá rõ ràng.

Huấn luyện viên tuyên bố trò chơi đã kết thúc, đội đỏ là đội chiến thắng.

Trình Mặc Nhiên cũng đi theo huấn luyện viên, nói: "Vẫn là Nghị ca lợi hại. Phát súng vừa rồi của anh quá chuẩn, về sau nếu anh rảnh thì dạy em chút nhé. Hay là chúng ta chơi thêm 1 ván nữa đi, Nghị ca anh 1 chọi 4 nhé, xem bọn em có thể chống chịu được bao lâu."

Trình Tang Tang nhặt lên lá cơ màu xanh, nói: "Cái gì mà 1 chọi 4, chị làm sao có thể đối đầu với bạn trai mình được? Trình Mặc Nhiên, mày nghĩ cũng đừng nghĩ nhé, chơi 1 trận này thôi, trưa rồi, đi ăn cơm nào."

Nói xong cô mỉm cười khoác tay Hàn Nghị: "Ăn cơm trưa không?"

Vừa dứt lời, cô phát hiện cánh tay Hàn Nghị cực kì cứng ngắc, sắc mặt cũng không được tốt.

Trình Mặc Nhiên cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, 5 người ở đây, ngoại trừ cậu và chị cậu thì 3 người còn lại chẳng ai có sắc mặt tốt cả.

Bầu không khí trong rừng cây thoáng đọng lại.

Trình Tang Tang kéo kéo cánh tay Hàn Nghị, nói: "Ăn cơm trưa đã nhé, em có chút mệt, Hàn thúc thúc, chúng ta đi nghỉ ngơi trước được không."

Hàn Nghị không lên tiếng, nhưng vẫn theo Trình Tang Tang rời đi.

Hai người vừa đi, Tống Nhàn liền nói với Tống Nhận: "Anh theo em một chút."

Anh em Tống gia vừa đi, Trình Mặc Nhiên càng thêm mông lung.

Hắn là người chết đầu tiên, thế nên chuyện đằng sau hắn không biết. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?