Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 14: Một con nhóc xấu xa

Chương 14: Một con nhóc xấu xa

Chuyển ngữ: Tiểu Vũ

Buổi tối, Hàn Nghị nhận được điện thoại của Quý Vân.

"Nghị ca, qua cuộc họp cấp cao chiều nay, các sếp đã quyết định khen thưởng anh và Tiểu Sài vì đã hăng hái trong việc trừ bạo an dân... "

Tiểu Sài và Hàn Nghị ở cùng một phòng bệnh, lúc này lại là buổi tối yên tĩnh, thế nên những gì Quý Vân nói Tiểu Sài đều nghe rõ mồn một. Sau khi bắt được hai chữ trọng điểm là "khen thưởng", hai mắt Tiểu Sài sáng lên, anh ta há miệng hỏi: "Thưởng gì đấy?"

Hàn Nghị nói với Quý Vân: "Chờ một lát."

Sau đó thẳng tay đưa di động cho Tiểu Sài.

Tiểu Sài mất hết can đảm, gương mặt nhăn nhó khổ sở nói: "Chị Vân." Sau khi nghe xong cuộc điện thoại kinh hồn bạt vía, Tiểu Sài quay đầu sang chỗ Hàn Nghị thì đã thấy anh rời giường, bây giờ đang đứng lặng người trước cửa sổ. Bờ vai dày dặn được quấn bắng trắng khiến hormone nam tính của anh tỏa ra không chỗ che lấp.

Tiểu Sài cúi đầu nhìn body của mình rồi thầm nghĩ, sau khi khỏi bệnh nhất định phải chăm chỉ luyện tập, nhất định phải tập cho tới khi nào có múi mới thôi.

Hắn cất điện thoại, cũng xuống giường.

"Nghị ca, vừa rồi chị Vân nói, cấp trên cho chúng ta nghỉ phép 1 tháng, chờ tới khi khỏi hẳn rồi hẵng về đi làm, còn được thưởng 2 vạn tệ nữa đấy." Tiểu Sài cười một tiếng, vô cùng vui vẻ nói: "Thay người ta hứng chút axit, đáng."

"Là chức trách." Hàn Nghị hời hợt nói.

Tiểu Sài giật mình, hỏi: "Nếu biết phía trước sẽ có nguy hiểm tới tính mạng thì anh còn xông tới không?"

Hàn Nghị nói: "Trên du thuyền, mỗi một nhân viên đều phải có trách nhiệm với vị trí của mình thì mới có thể đảm bảo cho chuyến đi với những nguy hiểm trùng trùng cập bến thành công. Chức vị càng cao, trách nhiệm càng nặng. Trên con đường biến ảo không ngừng này, thuyền trưởng nhất định phải đảm bảo an toàn cho sinh mệnh của tất cả mọi người, nếu như gặp phải sự cố ngoài ý muốn, thuyền trưởng phải là người rời đi cuối cùng."

Tiểu Sài rất ít khi nghe được chất giọng nghiêm túc như thế này của Nghị ca.

Hắn nói: "Nghị ca, nếu như anh là thuyền trưởng, vậy thì thuyền của anh nhất định sẽ khiến mọi người an tâm."

Hàn Nghị im lặng, rồi bỗng nhiên cười xùy một tiếng: "Đừng dùng mấy lời này khen tặng tôi, cũng đừng có nhiều lời trước mặt Quý Vân, nếu như bị ông đây phát hiện thì sẽ không có chuyện khách khí đâu." Đưa tay vỗ vai Tiểu Sài, nói: "Điện thoại."

Tiểu Sài vốn đang định giúp Quý Vân theo đuổi Nghị ca, nhưng giờ nghe thấy Nghị ca nói câu này thì sao còn dám ho he gì nữa?

Ngày hôm nay, tình cảm của hắn và Nghị ca đã phát triển tới mức liên quan tới sinh mệnh rồi!

Công việc mất có thể tìm lại, nhưng tình nghĩa huynh đệ thì không thể mất được.

Hắn vỗ ngực nói: "Đã rõ! Chẳng qua là em thấy anh độc thân, lại ở trên thuyền lâu không có thời gian tìm đối tượng, thế nên mới tốt bụng tìm bạn đời cho anh thôi. Nếu như anh đã không thích thì về sau em sẽ không hé miệng nửa lời, dù cho chị Vân đe dọa uy hϊếp thế nào em cũng sẽ ngậm miệng tuyệt đối."

Tiểu Sài thề thốt rất thành tâm thành ý.

Hàn Nghị hừ một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại.

Tiểu Sài thấy hơi là lạ, liền hỏi: "Nghị ca, anh đang chờ điện thoại của ai à? Từ chiều tới giờ anh cứ nhìn điện thoại mãi thôi. Trước đây em có thấy anh chăm chỉ xem điện thoại thế đâu."

Hàn Nghị nói: "Ra chỗ khác chơi đi."

Tiểu Sài vẫn cảm thấy có mùi gì đó không ổn, như nhớ ra cái gì đó, hắn nói: "À đúng rồi, Nghị ca này, chiều nay Trình Tang Tang đi tìm anh đấy, anh có gặp cô ấy không? Mà cũng khéo thật ý, cô ấy là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ của bệnh viện số 9 này đấy."

Hắn cười ha ha: "Trình Tang Tang xinh như thế, liệu có phải do phẫu thuật không?"

Còn chưa dứt lời thì đã bị Hàn Nghị quét mắt qua lườm.

Tiểu Sài chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngay sau đó, bả vai bị Hàn Nghị đập cho một chưởng: "Nói mò ít thôi, cút lên giường nằm đi."

Roẹt một tiếng, chiếc rèm ngăn cách giữa hai giường bệnh được kéo ra, ngăn cách thành hai không gian riêng.

Hàn Nghị ngồi trên giường.

Tiểu Sài nghiêng người nhìn cái bóng in lên tấm rèm, miệng vẫn thầm thì không ngớt.

"Nghị ca, bác sĩ nói ngày kia em có thể xuất viện được rồi, thành phố S em không quen lắm, có cái gì chơi vui không? Hay là em về nhà một chuyến nhỉ? Tiêu nửa số tiền thưởng đưa người thân đi du lịch loanh quanh."

Hàn Nghị không để ý tới hắn.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Trình Tang Tang nói sau khi về nhà sẽ gửi địa chỉ qua Wechat, thế mà bây giờ là 11 giờ rồi mà vẫn chẳng thấy chữ nào.

Tiểu yêu tinh Trình Tang Tang chơi trò lạt mềm buộc chặt đỉnh quá ha! Vờn anh như mèo vờn chuột vậy!

Tiểu Sài tiếp tục thầm thì.

Hàn Nghị gắt: "Đừng ồn nữa, đi ngủ đi."

Tiểu Sài cảm thấy khó hiểu vô cùng, hơn nửa đêm rồi mà sao Nghị ca lại bực tức thế nhỉ?

.

Cùng lúc đó, Trình Tang Tang đang ở trong phòng bếp.

Trên bệ bếp bày một đống bát đĩa.

Cô đang cầm một chiếc thìa ăn thử mấy món ăn trên bàn.

Sau khi nhờ đồng nghiệp ở khoa bỏng tư vấn và cô giúp việc trong nhà giúp đỡ, Trình Tang Tang đã hoàn thành một bàn ăn phong phú bao gồm 4 món mặn một món canh.

Không tinh thông quảng đại như Liễu Vi Tuyết, số lần xuống bếp của Trình Tang Tang chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả mấy năm đi du học nước ngoài cô cũng mang theo một người giúp việc đi cùng lo liệu việc nấu ăn. May mà Trình Tang Tang thông minh, cô giúp việc chỉ hướng dẫn vài lần là cô đã có thể biết cách nấu rồi.

Cô thử từng món từng món một.

Đối với người nấu lần đầu như Trình Tang Tang thì mùi vị thật sự rất ngon.

Cô kiễng chân lấy hộp đựng thức ăn dùng một lần trong tủ xuống.

Trình Tang Tang bình thường không thích nấu cơm, cô hoặc là ăn trong căng tin, hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc là đi ăn cùng với Tống Nhàn. Hộp đựng cơm dùng một lần này là Trình Tang Tang mua trên mạng, sức ăn của cô không lớn, mỗi lần ăn đều thừa rất nhiều. Nếu như ăn không hết thì Trình Tang Tang sẽ gói lại.

Cạnh chung cư cô đang ở bây giờ có một công viên, cô rất hay nhìn thấy những người lang thang và vô gia cư bới móc thùng rác tìm đồ ăn rồi ăn lấy ăn để. Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy Trình Tang Tang đều sẽ cảm thấy có chút khó chịu, nhất là những người bới móc đó là những người già tóc bạc trắng. Sau đó, cứ mỗi lần ăn không hết hoặc là gọi nhiều đồ thì cô sẽ gói lại rồi mang tới công viên.

Sau khi trở về từ công viên, Trình Tang Tang mới cầm điện thoại lên xem.

Cô mở Wechat lướt lướt.

Hàn Nghị không hề có động tĩnh gì.

Cô cũng không gấp gáp, ung dung tắm rửa rồi đắp mặt nạ xong xuôi mới mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hàn Nghị.

[Trình Tang Tang: Chú Hàn ơi, chú ngủ chưa? Em đã đặt phòng ăn rồi, chính là "Phòng bếp riêng của Tang Tang", ngày mai là ngày khai trương đầu tiên, anh cũng chính là vị khách đầu tiên đấy.]

.

Bác sĩ đã dặn Hàn Nghị không thể đυ.ng vào vết thương.

Thế nên buổi tối đi ngủ anh chỉ có thể nằm sấp.

Tiểu Sài nằm ở giường bên đã ngáy khò khò từ lâu, thế mà Hàn Nghị lại chẳng thể ngủ được.

Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung lên.

Hàn Nghị nhanh chóng mở mắt, liếc nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên là tin nhắn Wechat của Trình Tang Tang.

Anh ngồi dậy, khóe môi hơi giật giật.

Không lâu sau.

Trình Tang Tang lại gửi tới một tin nhắn.

[Trình Tang Tang: Chú Hàn ơi, ngày mai đợi em nhé! Chúc anh ngủ ngon.]

Kèm thêm là một bức ảnh tự sướиɠ trước khi đi ngủ, chỉ có mặt, và một khoảng vai hơi lộ ra.

Hàn Nghị nhìn xem không chớp mắt.

Qua một hồi lâu.

Hàn Nghị thấp giọng chửi thề một câu: "Đờ mờ"

Tiểu Sài đang mơ mơ màng màng mà vẫn nghe thấy tiếng của Hàn Nghị, hắn hỏi: "Nghị ca, anh đờ cái gì đấy?"

Hàn Nghị hung hăng nói: "Một con nhóc xấu xa."

.

Ngày hôm sau, Trình Tang Tang dậy rất sớm.

Có kinh nghiệm từ tối qua nên hôm nay cô chỉ mất 40 phút đã làm xong một bàn thức ăn phong phú và giàu protein. Đợi thêm khoảng 2 tiếng, nồi canh bồ câu ninh lửa nhỏ của cô cũng đã hoàn thành. Trình Tang Tang đổ canh và thức ăn vào hộp giữ nhiệt.

Cuối tháng 6, thành phố S bước vào thời kì nóng như đổ lửa.

Trình Tang Tang mở tủ quần áo tỉ mỉ lựa chọn, lựa đi lựa lại mới chọn được một chiếc áo phông lộ lưng và một chiếc váy đuôi cá viền xanh lá.

Sau khi tới bệnh viện, Trình Tang Tang buộc tóc lên và mặc áo blu trắng vào mới che đi được dáng người lung linh của mình.

Đến giờ nghỉ trưa, Trình Tang Tang xách hộp giữ nhiệt đi tới khoa bỏng.

Vừa khóe chạm mặt với bác sĩ Vương khoa bỏng đang đi kiểm tra phòng.

"Tiểu Trình? Sao lại chạy tới khoa bọn chị thế này?"

Trình Tang Tang nói: "Em tới thăm bệnh ạ." Nói rồi, ánh mắt dán chặt vào người Hàn Nghị.

Hôm qua, bác sĩ Vương đột nhiên được Trình Tang Tang nhờ tư vấn thực đơn dành cho người bỏng, hôm nay lại nhìn thấy cô xách theo hộp giữ nhiệt thì liền hiểu rõ đâu ra đây, chị sâu xa nói: "Ánh mắt không tồi đâu, tốt hơn tên tiểu tử mặt trắng Lâm gia kia nhiều, sáng nay thay thuốc mà không kêu lấy một tiếng, chị nhìn mà còn thấy đâu đấy."

Trình Tang Tang vô cùng ngay thẳng nói: "Ừm, lần trước mắt em mù, lần này nhất định sẽ không mù nữa."

Tiểu Sài nghe được mà trợn mắt há mồm.

Phụ nữ theo đuổi Nghị ca không ít, nhưng theo đuổi với kiểu mặt dầy thế này thì Trình Tang Tang đúng là số một.

Sau đó, Tiểu Sài trơ mắt nhìn Trình Tang Tang bước tới bên giường Nghị ca, kéo rèm lại, một chút không gian cũng không chừa lại cho Tiểu Sài nhìn lén. Không lâu sau, Tiểu Sài nghe được giọng nói mềm mại của Trình Tang Tang.

"Chú Hàn ơi."

Muốn mềm bao nhiêu có mềm bấy nhiêu, dường như có thể biến sắt thành nước vậy.

Tiểu Sài vểnh tai nghe lén.

Đáng tiếc, hắn chờ mãi mà chẳng nghe được giọng nói của Nghị ca.

Hầy, Trình Tang Tang đẹp như vậy mà Nghị ca chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, người ta khóc thì phải làm sao bây giờ?

Tác giả có lời muốn nói:

Nghị ca rất buồn phiền, Trình Tang Tang có để cho người ta ngủ hay không hả!

Tiểu Vũ: Vì hôm qua ko đăng truyện nên hôm nay đăng 2 chương nhé!