Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 15: Tiểu tam thích tôi

Lục Kiều Vi vừa trở về văn phòng, click mở giao diện thiết kế, chưa vẽ được hai nét thì có một đồng nghiệp ở bên ngoài gõ cửa, nói quản lý nhân sự muốn tìm cô, bảo cô đến phòng nhân sự một chuyến.

Lục Kiều Vi đến phòng nhân sự nhưng không nhìn thấy ai, sau đó đồng nghiệp kia lại tới bảo cô đi một chuyến nữa nhưng khi đến vẫn không có ai, Lục Kiều Vi liền biết bên nhân sự đang muốn chơi cô, lần thứ ba cô dứt khoát ngồi chờ không trở về nữa, sau đó đã bị quản lý nhân sự chỉa vào mũi khiển trách.

Quản lý này họ Vương, là chó săn của giám đốc nhân sự, nói chuyện hoàn toàn không khách khí:

"Lục Kiều Vi, gần đây thái độ làm việc của cô rất có vấn đề! Cô không làm việc, chạy đến phòng nhân sự làm cái gì, bất quá chỉ lấy được một hợp đồng của DMD, là cô có thể thoải mái như vậy sao?"

Nói có vẻ như không phải anh ta kêu Lục Kiều Vi đi qua đây vậy. Lục Kiều Vi cố gắng chịu đựng không để phát giận, để cho đối phương mắng xong rồi rót cho anh ta một tách trà, nói:

"Quản lý, còn có việc gì nữa không? Bản thảo vẫn chưa vẽ xong, tôi còn rất bận."

Quản lý Vương nhìn cô chằm chằm, nói: "Vi Vi, cô lớn lên khá xinh đẹp, đầu óc như thế nào lại không thông suốt, không biết cách làm cho miệng của mình trở nên ngọt ngào một chút?"

Lục Kiều Vi mỉm cười, nói: "Quản lý Vương, anh biết bạn trai cũ của tôi là ai mà phải không?

"Lạc Nhất Ngôn? "Quản lý Vương uống một ngụm trà, nói:

"Cô đã chia tay với Lạc Nhất Ngôn, mối quan hệ đã chặt dứt. Đừng nói là cô nghĩ cậu ta sẽ còn giúp cô đấy chứ. Để tôi nói cho cô một sự thật, đó là Lạc Nhất Ngôn đang muốn chơi cô."

Lục Kiều Vi đóng cửa văn phòng làm việc lại.

Khi quay trở về, cô mở máy tính lên và cắm USB vào, Thẩm Như Ý lo lắng hỏi cô: "Cô không sao chứ, bọn họ vừa mới bàn tán nói rằng cô đang bị người bên nhân sự nhắm vào, đang muốn khai trừ cô".

"Bọn họ nói không sai." Lục Kiều Vi nhàn nhạt mà lên tiếng.

Bộ phận nhân sự và bộ phận thiết kế vốn là hai bộ phận riêng biệt, ngoại trừ điều động nhân sự thì mới có chút giao nhau, ngày thường rất ít khi qua lại với nhau. Chuyện kêu gọi cô đến phòng nhân sư lần này, còn có thể là chuyện gì, ngoài việc muốn hành hạ đánh phủ đầu cô.

Lục Kiều Vi gõ vào máy tính mấy cái, sau đó lười biếng duỗi eo, nói: "Giúp tôi pha một tách trà đi, tôi cần phải nâng cao tinh thần."

"Được, thời gian nghỉ trưa cô nằm trên bàn ngủ một lát đi." Thẩm Như Ý chuẩn bị đi đến phòng trà, nói: "Tôi sẽ giúp cô trông chừng mấy người bên nhân sự."

"Không cần phải vậy, ngủ nhiều cũng chán."

........

Khi ăn cơm trưa trong nhà ăn, các nhân viên vô cùng náo nhiệt.

Nhân viên ở một số bàn tụ tập lại với nhau để bàn tán, giọng nói của họ không hề có tính khắc chế, chỉ cần nghe một chút là đã biết bọn họ đang nói gì.

"Các người đều đã nghe nói chưa, phòng tài chính đã xảy ra chuyện, hôm nay khi bọn họ mở cuộc họp, thì trong hòm thư điện tử của tất cả nhân viên đều nhận được một mẩu tin nhắn ."

Có một người trong số họ vừa mới đến phòng tài chính, nàng gật đầu liên tục:

"Tôi nói cho các cô biết, mẩu tin nhắn kia còn được gửi đến giám đốc của chúng ta, đó là lịch trò chuyện của Lạc Nhất Ngôn. Mẹ nó, anh ta nói chuyện thật kinh tởm, bảo người ta khỏa thân nói chuyện cùng với anh ta.....thật bồn nôn. "

"Người nói chuyện cùng với anh ta là ai vậy?"

"Không biết, mặt của người đó đã bị che."

"A..a...a...... lúc trước khi tôi đến phòng tài chính để quyết toán tiền lương, Lạc Nhất Ngôn còn rất kiên nhẫn giải thích cho tôi, tôi luôn coi anh ta như nam thần của mình. Chết tiệt, tất cả đã sụp đổ."

"Đoán chừng anh ta muốn sàm sỡ cô đấy, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không phải anh ta vừa mới chia tay với bạn gái sao, vu khống bạn gái của mình nɠɵạı ŧìиɧ, còn muốn nuốt tiền của bạn gái. Ngày hôm đó ồn ào ở cửa thang máy, tôi đều nhìn thấy rõ ràng."

" Bạn gái của anh ta hình như là Lục Kiều Vi của bộ phận thiết kế. "

"Tôi biết Lục Kiều Vi, người đã thu phục được giám đốc điều hành của DMD. Cô ấy rất có năng lực và lớn lên cũng xinh đẹp. Như vậy là quá dư để phù hợp với Lạc Nhất Ngôn."

" May mắn thay, Lục Kièu Vi là người thông minh, sớm phát hiện ra! "

Mọi người bàn tán đến cuối cùng, cảm thấy đau lòng cho Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc đang ngồi ăn cơm trong góc nhà ăn.

Sau khi nghe cuộc thảo luận, Khúc Thanh Trúc ngơ ngác nhìn Lục Kiều Vi, khϊếp sợ hỏi: "Vi Vi, đừng nói mẫu tin nhắn kia là do cậu gửi đi?"

Lục Kiều Vi gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào trong miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói:

"Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn cũng không tệ lắm, xem ra tâm trạng của đầu bếp hôm nay rất tốt. "

Khúc Thanh Trúc đưa một ngón tay lên về phía Lục Kiều Vi, chiêu này thật sự tàn nhẫn. Cô chọn gửi nó trong thời điểm mở cuộc họp, Lạc Nhất Ngôn chắc chắn sẽ rất mất mặt, các mối quan hệ thật vất vả mới xây dựng được xem như bị sụp đổ. Nghe nói giám đốc nhân sự còn muốn đề bạc anh ta lên làm giám đốc tài chính, việc này cơ bản đã thất bại, hơn nữa giám đốc tài chính đương nhiệm nhất định sẽ nhân cơ hội này để kéo anh ta xuống.

Nghe nói giám đốc nhân sự còn cầm tập tài liệu gõ vào trán của anh ta một cái.

Mẹ nó, tra nam chết tiệt, thật sảng khoái!

Sau khi ăn cơm xong, hai người cố ý đi ngang cửa phòng tài chính, mặc dù không nghe thấy âm thanh, nhưng từ biểu cảm trên mặt của giám đốc tài chính, cho thấy Lạc Nhất Ngôn xui xẻo rồi.

Cả ngày trong công ty đều bàn tán đến chuyện này. Đầu tiên, bàn tán đối tượng bị Lạc Nhất Ngôn sàm sỡ là ai, bây giờ những cô gái có quan hệ tốt với Lạc Nhất Ngôn cũng không thể tránh khỏi việc bị nghi ngờ, vì để chứng minh mình trong sạch, mọi người đều tự động xa lánh anh ta.

Sau khi bàn tán xong chuyện này, mọi người tiếp tục phỏng đoán xem ai là gửi mẫu tin nhắn kia, người đầu tiên đoán đến là Lục Kiều Vi, nhưng sau đó lại cảm thấy không phải, nếu là Lục Kiều Vi, thì tại sao cô lại che mặt của tiểu tam lại, mà không phải là trực tiếp phơi bày gương mặt của tiểu tam ra?

Trước khi tan tầm, Lục Kiều Vi được gọi đến bộ phận tài chính, nói là để kiểm tra đối chiếu tiền thưởng, nhưng  thực tế là Lạc Nhất Ngôn muốn tính sổ với cô.

"Tin nhắn kia là em gửi sao?" Lạc Nhất Ngôn đóng cửa phòng làm việc lại, cắn chặt hàm răng, đôi mắt sau thấu kính mang theo ánh sáng sắc bén, chỉ là trên trán lại có chút tím xanh trông rất buồn cười.

Lục Kiều Vi biết anh ta không dám làm gì mình, nên cô không hề khách khí đối với anh ta, chọc vào vết thương của anh ta, hỏi: "Đau sao, đồ tiện nhân."

Lạc Nhất Ngôn nghiến răng nghiến lợi vang lên khanh khách, Lục Kiều Vi mắng chửi người ta chưa bao giờ là có văn hóa, cảm giác rất sảng khoái. Cô hỏi ngược lại: "Không phải là anh đã nói là không nɠɵạı ŧìиɧ sao, nếu không nɠɵạı ŧìиɧ.....thì tại sao lại nói tôi gửi đoạn tin nhắn đó?

"Lục Kiều Vi" Lạc Nhất Ngôn thở hổn hển, nước miếng văng lên mặt Lục Kiều Vi, khiến cô nổi cả da gà. Lục Kiều Vi dùng sức đẩy anh ta ra: "Đừng diễn kịch trước mặt tôi, anh là hạng người gì, ngay khi tôi phát hiện ra anh nɠɵạı ŧìиɧ thì đã biết rõ tất cả, tốt hơn hết anh đừng gây chuyện với tôi."

Lạc Nhất Ngôn đẩy mắt kính lên sống mũi: "Cho nên cô thừa nhận là cô đã gửi đoạn tin nhắn kia, đúng không? Cô làm như vậy là muốn hủy hoại tôi, phải không? "

Lục Kiều Vi ghê tởm đến mức phải lấy khăn giấy lau mặt, nói: "Là tôi hủy hoại anh sao? Không phải anh không biết xấu hổ sao?"

"Lạc Nhất Ngôn, đừng có đẩy lỗi cho tôi, là tôi ép buộc anh nɠɵạı ŧìиɧ sao? Trả tiền cho tôi nhanh một chút, nếu không, tôi còn có chiêu cuối cùng đấy."

Nói xong, Lục Kiều Vi kéo cửa ra, trước cửa đông kín người, mọi người đều vươn cổ nhìn vào bên trong. Cô cũng không thèm quan tâm, nhưng Lạc Nhất Ngôn không như vậy, anh ta sửa sang lại quần áo rồi mới dám đi theo ra ngoài.

Lục Kiều Vi đi về phía thang máy, giày cao gót của cô đáp xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, khi rơi vào tai của Lạc Nhất Ngôn giống như đang chế giễu, anh ta nắm chặt tay lại.

Lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Lạc Nhất Ngôn vươn tay ngăn lại, nhìn thẳng chằm chằm vào Lục Kiều Vi, bộ dáng trước kia của anh ta rất ôn nhu, bây giờ chợt lộ ra biểu cảm như vậy, thật là đáng sợ.

"Vi Vi, cô thật sự cho rằng như vậy là có thể làm tôi gục ngã sao? Bất quá chỉ là một hai mẫu tin nhắn mà thôi, nhiều lắm thì mọi người bàn tán vài câu sau lưng tôi thôi."

"Tôi là trưởng phòng tài chính, còn cô là một nhà thiết kế, quan cao một bậc áp chết người, sau lưng tôi còn có người, cô có biết cô đang đắc tội với ai không? "

Lạc Nhất Ngôn đè nặng thanh âm, nói:" Tôi đối với cô không tốt sao? Lúc đến công ty tôi không chiếu cố cô sao? Chúng ta chia tay lâu như vậy, tôi có nhắm vào cô sao? Cô còn không phải là dựa vào việc tôi thích cô, cho nên cô mới vô pháp vô thiên? Nếu không có tôi giúp cô, cô cũng chẳng là cái gì cả. "

Lục Kiều Vi cẩn thận nhìn người trước mặt, từ đầu đến cuối đều viết lên hai chữ "dối trá", lần đầu tiên cô gặp phải loại người không biết xấu hổ như thế này, bực bội với anh ta chỉ lãng phí nước bọt.

Lạc Nhất Ngôn cố tình chưa nói hết lời, tiếp tục nói tiếp: "Tôi chỉ là cùng với người khác chơi trò ái muội một chút, cô tính toán chi li đến như vậy sao?"

Lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Lục Kiều Vi liếc nhìn tên người gọi đến, cau mày muốn cúp máy, nhưng sau đó nghĩ lại, trả lời điện thoại trước mặt Lạc Nhất Ngôn.

Người ở bên kia điện thoại vừa mới nói một tiếng "Lục", thì đã bị Lục Kiều Vi ngắt lời: "Lộc cái gì mà Lộc, chị vẫn còn ở công ty đừng gọi nhũ danh của chị, còn gọi như vậy chị sẽ tức giận đấy......"

Đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, nhưng cũng không ngăn cản được Lục Kiều Vi phát huy hết mức: "Aizz nha, bên cạnh người ta còn có người. Honey...thiên sứ.....tiểu mèo con, đừng gọi người ta như vậy, mắc cỡ chết đi được."

Lục Kiều Vi một bên nói chuyện, một bên vươn điện thoại về phía trước để Lạc Nhất Ngôn có thể nhìn thấy tên người gọi trên đó, rồi sau đó rút điện thoại lại: "Được rồi, được rồi, hôn một chút nào, moaz moaz moaz ~ Tiểu bảo bối, em thật là nghịch ngợm......"

"Hôm nay lại đến nhà của em ngủ phải không? Em muốn đến nhà của chị à, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng vị hôn phu của chị có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không ...... Em mua rất nhiều đồ ngủ, tất cả đều là hương vị yêu thích của chị sao? "

"Hôm nay chị muốn hành hạ chết em, cái cô gái hư hỏng này!"

Nói xong một hơi, cô không cho Văn Cẩn Ngôn có thời gian phản ứng, hít một hơi thật sâu để kìm nén sự xấu hổ, sau đó nhìn vào mặt của Lạc Nhất Ngôn, thưởng thức ánh sáng xanh đang ló dạng từ trên người anh ta.

Như vậy vẫn còn chưa hả giận, Lục Kiều Vi chớp chớp mắt, lại nhẹ giọng nói: "Anh không ngại chứ, tôi chỉ chơi trò ái muội với người khác một chút thôi. Vừa lúc người này là tiểu tam của anh, chúng ta tình cờ có một chân."

Nhìn thấy Lạc Nhất Ngôn thật sự khϊếp sợ, môi đều đang run rẩy, đoán chừng anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng bị chiếc mũ xanh đột ngột xuất hiện làm cho không thể nói gì.

Lục Kiều Vi càng đắc ý, càng nói càng hăng: "Để tôi nói cho anh nghe một bí mật khác, anh có biết tại sao em ấy lại tiếp cận anh không?"

"Bởi vì từ rất lâu, em ấy đã muốn cùng tôi ở bên nhau."

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này sao? Điều kiện của tiểu tam tốt như vậy, chẳng lẽ lại thích một người đàn ông vô dụng như anh sao? Em ấy còn không phải là nhìn trúng một cô gái trẻ đẹp, tài giỏi, còn đối xử rất tốt với con gái như tôi sao? "

" Lạc Nhất Ngôn. "Lục Kiều Vi chỉ vào bản thân, cô không biết tự tin đến từ đâu mà kiêu ngạo nói: "Em ấy theo đuổi tôi, chứ không phải anh."

Vừa nói xong, cửa thang máy vừa lúc mở ra, cô bước ra khỏi thang máy, quay lại nhìn về phía Lạc Nhất Ngôn đang tái xanh mặt, cười một tiếng.

"Hì hì."

Cho tức chết anh.

............

Editor: Nhũ danh của Vi Vi là Lộc Lộc nha mọi người. Làm em nhớ đến ai đó quá.^^

Sắp đến tết em rất bận, cho nên không thể up truyện thường xuyên được, nhưng thỉnh thoảng em sẽ up. Qua tết mới ổn lại được.