Tống Oanh không biết có phải Lâm Tống Tiện tâm huyết dâng trào nên đột nhiên trêu chọc cô không, bị anh bao phủ lấy người, đầu óc cô nóng lên, còn chưa kịp nghĩ câu trả lời thì phía sau đã truyền đến tiếng nói.
"Anh Tiện em gái Tống, các người đây là..." Phương Kỳ Dương ở máy chơi game cách đó không xa nhìn hai người với vẻ không tin được, đưa tay về phía họ làm bộ kinh ngạc.
"Thế này là quá trắng trợn rồi!" Cậu ta chỉ đến nửa ngày, cuối cùng dùng sức cảm thán một câu. Lâm Tống Tiện buông cô ra, vẻ mặt thản nhiên.
"Tôi đang dạy cậu ấy chơi game, có vấn đề gì."
"Không phải, chơi game làm gì thành ra cái dạng này..." Cậu ta lẩm bẩm, bị Lâm Tống Tiện liếc mắt qua, giọng nói cậu ta nhỏ dần, cái khó ló cái khôn, mắt liền sáng lên.
"Tôi đi đua với tụi Điền Gia Gia đây, các cậu tiếp tục chơi, tiếp tục chơi." Cậu ta lướt nhanh rồi biến mất khỏi tầm mắt hai người trong nháy mắt.
Tống Oanh đã bình tĩnh lại, cô vẫn đứng đó như thường, đang đợi Lâm Tống Tiện lên tiếng trước, ai biết anh chỉ nhìn xuống vài giây, giật giật đuôi tóc cô.
"Có muốn đi gắp thú không?"
Chắc chắn không có cô gái nào cưỡng lại được sức cám dỗ của máy gặp thú rồi.
Nguyên một dàn thú nhồi bông nằm trong chiếc máy, được ngăn cách bằng mặt kính trong suốt.
Những chú thỏ xinh xắn, chú mèo máy doremon, những chú gấu bông, Tống Oanh tựa vào màn chắn nhìn.
Cô mở to mắt, miệng bất giác cảm khái "Đáng yêu ghê."
"Anh Tiện gắp cho cậu." Lâm Tống Tiện ở bên cạnh nói. Anh đứng thẳng hai tay đút túi quần.
Tống Oanh quay đầu lại chớp chớp mắt "Cảm ơn anh Tiện."
Một vài người dường như vốn đã giỏi ở một số khía cạnh. Dù là trò chơi nào, Lâm Tống Tiện dường như đều có thể làm tốt và dễ như trở bàn tay.
Tống Oanh đang ôm một đống thú nhồi bông trên tay, sắp không đi nổi, Lâm Tống Tiện cuối cùng đi đến một cửa hàng xin một chiếc túi để cô gói gọn xách trong tay.
"Tôi lợi hại không?" Lâm Tống Tiện bày ra bộ dáng cầu khích lệ, Tống Oanh không keo kiệt chút nào khen ngợi.
"Cậu là tuyệt nhất."
"Vậy cậu thưởng gì?" Anh đột nhiên chuyển đề tài, Tống Oanh kinh ngạc hai giây "À..."
"Vậy cậu bày tỏ với tôi đi." Lâm Tống Tiện dừng bước, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô.
Tống Oanh "........."
"Tôi không đòi hỏi cao." Anh nói lần nữa, nhân tiện chỉ vào sân khấu ở giữa sảnh trò chơi phía trước.
"Cậu lên bày tỏ với tôi là đủ rồi."
"...?"
Sân khấu trống không, nhưng thiết bị âm thanh và micro bên trên khá đầy đủ, còn có nhiều nhạc cụ. Hơi giống kiểu địa điểm cho mọi người tự do lên thể hiện, vậy nên bất kỳ ai có tài năng hay có đủ can đảm đều có thể lên đó.
Ở đây thường có người tỏ tình, có con trai, có con gái, lần nào cũng tạo nên cảnh sôi trào, quanh sân khấu đều là người vây xem, để chứng kiến xem có sự kiện gì đặc biệt.
Tống Oanh bị sốc trước yêu cầu vô lý của Lâm Tống Tiện, ánh mắt cô không thể chuyện gì.
"Cậu không nguyện ý." Hai mắt chạm nhau, Lâm Tống Tiện thăm dò mắt cô, cuối cùng đưa ra kết luận.
Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt không che giấu, nhẹ giọng nói "Thế quên đi."
Lâm Tống Tiện chuẩn bị rời đi, Tống Oanh có chút hoảng hốt, nhanh chóng giữ lấy anh, đầu ngón tay nắm tay áo anh "Không phải... "
Anh dừng lại ngay lập tức, im lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, Tống Oanh lập tức thua trận.
"Cậu muốn gì?"
Lâm Tống Tiện vốn chỉ muốn yêu cầu Tống Oanh hát một bài hát cho anh nghe.
Không có nhạc đệm trên đó, nhưng có một cây đàn guitar cũ bên cạnh sân khấu. Nhạc cụ này Tống Oanh đã được học từ nhỏ ở Cung thiếu nhi, miễn cưỡng nhớ được hai bài, cô ngồi lên ghế, cầm cây đàn thử dây.
Chuyển động trên sân khấu đã thu hút sự chú ý của một số người, Tống Oanh điều chỉnh cao độ, đặt thẳng micro trước mặt lên, giọng nói nhẹ nhàng phát ra qua loa.
"Tôi có một cậu bạn đang ở đây, cậu ấy muốn tôi hát cho cậu ấy nghe."
"Tặng cậu bài hát "Đom đóm bay". Mong rằng Lâm Tống Tiện mỗi ngày đều vui vẻ, lớn lên thật hạnh phúc."
Cô nói xong, cúi đầu gảy dây đàn mái tóc dài khẽ rơi theo, tiếng guitar trong trẻo cũng theo đó mà vang lên.
Tiếng hát sạch sẽ ấm áp.
"Màn đêm đen dần buông xuống, những vì sao lấp lánh dần sáng lên...
Đom đóm bay, đom đóm bay, cậu đang nhớ về ai..." (*)
(*) Tên bài hát gốc là "蟲兒飛" các bạn có thể kiếm nghe thử nhé.
Toàn bộ đám đông vây xem im lặng, không ai la hét gì, thậm chí hiệu ứng âm thanh của trò chơi dường như cũng nhỏ dần theo, chỉ có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên xung quanh.
Một bài hát ngắn rất nhanh đã kết thúc, sau khi Tống Oanh hát xong, cô đứng dậy cất cây đàn guitar đi, vạt váy khẽ lướt qua bắp chân, cô định bước xuống thì tiếng vỗ tay cùng reo hò vang lên.
"Cô gái hát hay lắm! Làm bài khác đi!"
"Một bài nữa, một bài nữa!"
"Người đẹp hát cũng ngọt!"
Tống Oanh không quen với bầu không khí như vậy. Lúc nãy biểu diễn không cảm thấy gì, hiện tại diễn xong rồi, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cô nhanh chóng bước xuống sân khấu với vẻ bối rối, cúi thấp mặt đi đến chỗ Lâm Tống Tiện phía sau đám đông.
Ánh nhìn chăm chú giảm đi một chút, ngay sau đó cũng có người bước lên sân khấu, gây ra một làn sóng thảo luận khác.
Chỗ họ lại phá lệ có chút yên tĩnh.
"Có thể đi chưa." Tống Oanh mím môi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Tôi chẳng nghe thấy cậu bày tỏ gì." Người nào đó được một bước là làm tới, Tống Oanh vừa muốn tức giận lý luận, nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi "Nhưng tôi không tham lam."
Anh còn tỏ vẻ uỷ khuất mà nói "Thế này cũng thoả mãn rồi."
......
Ra khỏi khu trò chơi, trời đã gần tối. Bầu trời lấm tấm những đám mây đỏ, gió chiều mơn man, ô tô chạy hối hả trên đường.
Tống Oanh cùng Lâm Tống Tiện đứng cạnh nhau trên xe buýt, tay nắm lấy nắm tay cầm, mặt hướng về phía cửa sổ, thành phố bên ngoài chìm trong ánh chiều tà, nhẹ nhàng thoải mái.
Thân xe lắc lư, vai hai người vô tình chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải mỏng.
Tống Oanh nắm lấy tay cầm, quay đầu lại nhìn anh "Thật ra cậu không cần đưa tôi về đâu, trên đường an toàn mà." Lâm Tống Tiện quay mặt lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm, không lên tiếng.
"Tôi sợ cậu về một mình sẽ cô đơn."
"Cậu có phải ngốc hay không đấy." Anh đột nhiên cười khẽ, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đưa cậu trở về không phải vì sợ cậu gặp nguy hiểm trên đường mà là muốn nhìn thấy cậu vào nhà, đưa cậu ra ngoài phải đưa cậu hoàn chỉnh trở về."
"Về phần cô đơn, dù là bất cứ lúc nào từ lúc tách ra thì vào thời khắc ấy đã cô đơn rồi."
Đến cổng tiểu khu, đèn đường đã thắp sáng cả dãy, lấp loáng dưới màn đêm xanh thẫm.
Trên con đường đầy cây nhãn thơm ngào ngạt, chỉ có tiếng bước chân của hai người, một trước một sau, cách chưa đầy nửa thước.
Xa xa nhìn thấy cánh cửa sổ, bên ngoài có một chậu xương rồng nhỏ, chính là nhà của Tống Oanh.
Lâm Tống Tiện dừng lại, nhìn xuống người trước mặt.
"Đến nhà cậu rồi."
"Cảm ơn cậu đưa tôi về." Tống Oanh ngẩng đầu lên cảm ơn, dáng vẻ đáng yêu, Lâm Tống Tiện không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, trong mắt có ý cười.
"Không cần cảm ơn." Anh rút bàn tay còn lại từ trong túi ra, lấy ra một thứ gì đó, nhét vào túi trong váy Tống Oanh.
"Tặng cậu, trở về rồi nhìn."
Là một vật cứng hình chữ nhật, nhỏ nhắn.
Trên đường trở về, Tống Oanh thỉnh thoảng lại chạm vào mép hộp, hẳn là trong lòng cô đã có câu trả lời.
Quay trở lại phòng đóng cửa lại, Tống Oanh lấy thứ trong túi ra.
Một cây son nằm trong hộp màu vàng đen, số màu bên dưới là số mà hôm nay cô thử.
Điện thoại rung lên có tin nhắn mới đến.
"Trước mười tám tuổi, tặng cậu thỏi son đầu tiên."
Tống Oanh nằm trên giường, hai tay ôm điện thoại trước ngực, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Tất cả những gì diễn ra hôm nay cứ hiện lại trong đầu cô, lau son môi, nắm tay, chơi game, cuối cùng hai người đứng dưới nhà vào buổi tối dịu dàng không thể tả.
Cô lại nhớ đến lúc mình vừa chuyển đến trường có nghe đến câu.
-- "Ai có thể không thích Lâm Tống Tiện được chứ?"
Đúng vậy.
Ý niệm trong đầu dần dần sáng tỏ.
Ai có thể không thích anh được chứ.
_Hết chương 46_
Editor: Vitamino