Chủ nhân của gara này là Trịnh Kiêu, Lâm Tống Tiện gặp được anh ấy khi anh mới bắt đầu chơi xe hai năm trước.
Lúc đó, anh lái xe ra ngoài vào lúc nửa đêm gặp một tai nạn nhỏ, chiếc siêu xe bị va vào trông rất khó coi, Lâm Tống Tiện tình cờ tìm thấy một cửa hàng sửa chữa trên bản đồ nên đi theo hướng dẫn tới.
Người đàn ông lúc đó rút một điếu thuốc ra hút, anh ấy mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, kiểm tra xe rồi vỗ nhẹ vào cửa xe trước, nhìn xuống anh.
"Nhóc con, xe thể thao không phải dùng thế này."
Lâm Tống Tiện khi ấy đang trong tình trạng tồi tệ nhất, ông nội của anh lúc ấy vừa qua đời không lâu, một mình anh dọn đến biệt thự rộng lớn sống, phòng lớn đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng vọng của chính mình.
Anh cả đêm không ngủ được dù đã thử nhiều cách khác nhau, cuối cùng nhìn thấy mấy chiếc xe được xếp gọn gàng trong gara.
Theo hồi ức của Trịnh Kiêu, khi nhìn thấy Lâm Tống Tiện, anh ấy thực sự rất ngạc nhiên.
Cậu thiếu niên mười mấy tuổi đứng trước mặt anh ấy vẻ mặt bình tĩnh, cả người không chút biểu cảm, con mắt đen như mực đến doạ người, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng bi quan, tựa hồ một giây sau sẽ đi tìm cái chết.
Đây có lẽ là lý do tại sao ma xui quỷ khiến thế nào anh ấy lại nói như vậy với Lâm Tống Tiện vào lúc đó.
"Anh đây sẽ dạy cậu chơi xe thật sự là thế nào."
Lâm Tống Tiện gần như là học được đua xe từ Trịnh Kiêu, lúc đầu chỉ để anh ngồi vào vị trí phó lái, đạp ga, từ chân núi vọt lên, con đường dốc quanh co ở bên kia vách đá.
Gió thổi vào dữ dội, động cơ rung động vang lên bên tai.
Ngực anh đập mạnh kịch liệt hơn bao giờ hết.
Khi các hormone trong cơ thể đạt đến cực điểm, não được kích hoạt, cảm giác về sự tồn tại đặc biệt mạnh mẽ.
Sự sống và cái chết cách nhau một khoảng mỏng manh, cho dù là loại nào, anh giờ phút này cũng đang đứng ở vực sâu, không cách nào kiềm chế nổi.
Lâm Tống Tiện được Trịnh Kiêu đưa vào vòng này, anh ấy vốn chỉ là nhất thời muốn cho anh một phen cảm thụ cảm giác thực sự.
Nhưng một ngày Lâm Tống Tiện thực sự tự tay lái xe từ đỉnh núi lao xuống dừng ở điểm cuối cách một khoảng nhỏ trên vách núi, Trịnh Kiêu mở cửa xe rồi đóng sầm lại, ngồi xổm trên mặt đất, châm thuốc, hung hăng chửi thề một câu.
"Con mẹ nó."
"Tôi cảm thấy như tôi đang phá hủy đoá hoa của tổ quốc đấy."
Lâm Tống Tiện dựa vào đó vẻ mặt nhàn nhạt, ném chìa khóa xe cho anh ấy, khóe miệng giật giật, chỉ nói một tiếng.
"Anh là đang phổ độ chúng sinh."
Phổ độ cái quỷ gì.
Sau đó, khi nhìn thấy chàng trai trông còn điên cuồng hơn mình khi đua xe, Trịnh Kiêu chỉ muốn yêu cầu anh trân trọng mạng sống của chính mình, nếu không chính anh ấy sẽ trở thành kẻ gián tiếp gϊếŧ người.
------
Địa điểm đua xe trên một ngọn núi phía ngoại thành, con đường dốc xung quanh là những khoảng đất trống bị bỏ hoang, trời chạng vạng tối chỉ còn lại bóng núi lờ mờ, tiếng động cơ của xe thể thao vang vọng cả bầu trời.
Ở đây thường không có nhiều người đến chơi, mọi người chia thành nhiều nhóm khó đυ.ng độ, dù có vô tình đυ.ng mặt nhau cũng có người quen, chào hỏi nhau thì có thể so cùng nhau hai vòng.
Lâm Tống Tiện nổi tiếng là người không thích nói nhiều, tâm lý chỉ thích đua, ai vững vàng hơn sẽ thắng, có người căng thẳng dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường độ cao, dễ mắc sai sót.
Nhưng Lâm Tống Tiện thì khác, anh rất bình tĩnh cầm vô lăng, tay đua đầu tiên bị anh đánh bại căn bản nhận xét anh chính là: vừa lạnh vừa điên.
Thân xe lao về phía trước giống như điên cuồng không muốn sống, tròng mắt trắng đen rõ ràng, không có một tia cảm xúc, ngược lại sắc mặt lại vô cùng lãnh đạm.
Bảy tám chiếc xe phi nước đại trước khi màn đêm buông xuống, đều đặn đậu trên không gian thoáng đãng, Phương Kỳ Dương mở cửa bước xuống xe, nhìn Lâm Tống Tiện vẫn đang ngồi trên ghế lái.
"Anh Tiện, em gái Tống nói khi nào sẽ đến?"
"Không biết." Anh cúi mắt, nhìn lướt qua điện thoại của mình một cách chán nản, nhìn địa chỉ đã gửi cho Tống Oanh vào nửa tiếng trước, cô chỉ đáp lại một chữ "được".
Lâm Tống Tiện ước tính khoảng cách trong lòng, nếu từ nhà cô đến đây mất gần năm mươi phút, lúc đó anh hẳn đã lêи đỉиɦ núi rồi. Có lẽ lúc anh quay lại điểm xuất phát lần nữa vừa vặn có thể gặp được cô, lúc ấy cuộc đua cũng đã kết thúc.
Nghĩ đến đây, biểu hiện của Lâm Tống Tiện dịu lại, anh nhẹ nhàng thở ra.
"A Tiện, tối nay so một tay nhé?" Một người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire đã được sữa chữa lại, khuôn mặt tuấn tú, trên tay đeo chuỗi phật châu, cẳng tay có một hình xăm là một chuỗi tiếng Hy Lạp, tận hưởng thứ vui trước mắt.
"Được." Lâm Tống Tiện đặt tay lên cửa kính xe, lơ đãng nói.
"Lần trước A Nhạc thua cậu, không chạm vào xe đua cả một thời gian dài. Khi hai bọn anh uống rượu, cậu ta nói với anh rằng bị thua trước một tên nhóc con thật mất mặt."
Người đàn ông rõ ràng là quen biết với anh, ghé vào cạnh xe hàn huyên, lần đến chuỗi hạt phật châu trên cổ tay, vẻ mặt ung dung tự tại.
"Làm người, quan trọng nhất là phải hạnh phúc. Thắng thua cứ coi nhẹ thôi sẽ tốt hơn, cậu nói xem có đúng không?"
"Anh Thiên Dật, vậy anh thua cũng đừng có đập đá xe nhé, lần trước chiếc Lamborghini mới mua được có hai ngày." Phương Kỳ Dương cười toe toét, Tưởng Thiên Dật bất mãn "hừ" một tiếng nhìn Lâm Tống Tiện.
"Thằng oắt con kia có thể so với A Tiện của chúng ta sao? Tôi xấu hổ thua cậu ta, nhưng tôi tự hào khi thua Tiện Tử, tuy bại nhưng vinh." Nói xong liền vỗ vỗ thân xe, Phương Kỳ Dương che bụng cười ngặt nghẽo.
"Đúng vậy, anh là anh bội phục bội phục."
Có rất nhiều người ở đây, nhưng không có nhiều người đua xe. Những người như Phương Kỳ Dương hoàn toàn là đến cho náo nhiệt hoặc đến chơi vui.
Sau khi đường đua được dọn sạch, một nhóm người đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có những người phía trước là những người đua nghiêm túc, Trương Trạch cùng Phương Kỳ Dương ở trong xe của Trịnh Kiêu ở phía sau, đứng trên cao thân người vươn ra khỏi xe, hướng phía trước hét lên.
"Anh Tiện đại thần muôn năm!"
Trịnh Kiêu cảm thấy xấu hổ, nhắm mắt đưa tay che trán, không muốn nhìn hai tên trẻ trâu ngồi cạnh, chỉ muốn đuổi hai tên này ra khỏi xe.
Điện thoại di động trong xe vang lên, anh ấy cầm lên thì thấy tên người gửi là Lâm Tống Tiện.
Gọn gàng dứt khoát.
"Bảo bọn họ câm miệng lại."
Trịnh Kiêu ném điện thoại cho người bên cạnh, Phương Kỳ Dương lập tức ngậm miệng lại sau khi đọc xong, đau lòng lẩm bẩm nói "Anh Tiện có chuyện gì vậy, đối xử với người ta lạnh lùng như thế."
Cậu ta lẩm bẩm xong, nhưng cuối cùng cũng không nhiều lời, sau khi trả lại điện thoại cho Trịnh Kiêu, cậu ta vô tình nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lại dừng lại ở một điểm.
"Uầy em gái Tống Oanh của chúng ta đến rồi."
Lối vào đường đua chỉ có một con đường, lúc này là thời điểm hoàng hôn buông xuống ánh sáng mờ ảo của buổi chạng vạng, chiếc xe taxi rời đi ngay sau khi dừng lại ở ven đường, chỉ còn lại một cô gái đứng đó.
Cô mặc một chiếc quần đùi cùng một chiếc áo phông màu hồng nhạt, cách một khoảng xa chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn cùng bờ vai gầy, đôi chân nhỏ thẳng tắp trắng nõn.
Phương Kỳ Dương thấy Tống Oanh cầm điện thoại lên, hình như cô đang bấm gọi cho một dãy số, đặt lên tai nghe, cậu ta ở trong lòng thầm đếm đến tiếng thứ ba, cửa xe phía trước mở ra, Lâm Tống Tiện nhanh chóng sải bước tới, hướng đến phía đó đi đến.
"Sao cậu lại đến nhanh như vậy?" Lâm Tống Tiện đứng vững vàng trước mặt Tống Oanh, nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi. Tống Oanh nhìn vào hai vết dầu dưới góc áo anh, mím môi mới trả lời.
"Tôi từ trung tâm thành phố tới, rất nhanh sao?" Cô nói, nhìn sau lưng anh.
"Mọi người đã chuẩn bị bắt đầu chưa?"
"Ừ." Lâm Tống Tiện đáp lại, rơi vào trầm tư, như thể đang suy nghĩ cách sắp xếp cô thế nào. Ở cái nơi hoang vắng này không có chỗ nào nghỉ ngơi, con gái một mình ở đây cũng không an toàn.
Anh suy nghĩ một chút mới đưa ra quyết định.
"Lát nữa cậu ngồi cùng xe với bọn Phương Kỳ Dương, tôi sẽ bảo bọn họ lái xe từ từ, chắc sẽ không có vấn đề gì."
"Còn cậu thì sao?" Tống Oanh hỏi.
"Tôi đi trước." Anh nói ngắn gọn.
Lâm Tống Tiện đưa Tống Oanh đến xe của Trịnh Kiêu, thấy anh từ trong xe ra ngoài lát sau lại mang theo một cô gái tới, những người trong xe thích thú nhìn. Lâm Tống Tiện không phản ứng nhiều anh trực tiếp mở cửa xe nói với Trịnh Kiêu.
"Tống Oanh, bạn học của em, anh trước hết cứ chăm sóc cô ấy chút."
"À, bạn học à..." Trịnh Kiêu kéo dài giọng điệu đầy ẩn ý, vẻ mặt của Lâm Tống Tiện không thay đổi, chỉ muốn giao phó.
"Lái xe từ từ, an toàn là trên hết."
Anh hai ba câu an bài xong Tống Oanh, lại quay trở lại phía trước, Tống Oanh nhìn bóng lưng đang rời đi của anh, vừa thu hồi tầm mắt lại bắt gặp một đôi mắt đang tò mò xem xét trong gương phía trước.
Cô sững sờ, lặng lẽ nhìn anh ấy khoảng hai giây, mới lên tiếng hỏi "Cậu ấy đi đâu vậy ạ?"
"Em nói A Tiện à." Trịnh Kiêu nghịch cần số trong xe nói với giọng điệu thản nhiên.
"Cậu ấy chuẩn bị đua, đêm nay cùng người ta tranh tài một trận."
Tống Oanh dừng lại, hơi nhíu mày "Có nguy hiểm không ạ?"
"Em nói về cuộc đua hả, không nguy hiểm thì sao gọi là đua xe chứ?" Trịnh Kiêu quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô thấp giọng tìm từ giải thích.
"Cái trò chơi này ấy hả, chính là lấy mạng ra liều mình."
......
Tống Oanh kéo cửa xe đi xuống, Phương Kỳ Dương định đuổi theo ngăn cô, Trịnh Kiêu đã vô tư ngăn lại rồi đóng cửa xe.
"Anh Kiêu, anh đang làm gì vậy." Phương Kỳ Dương không nghĩ ra được "A Tiện đua với anh Thiên Dật có gì mà nguy hiểm chứ?"
Lâm Tống Tiện đã trải qua những trận đấu còn khốc liệt hơn trận này, trận này có gì mà phải để vào mắt.
Cậu ta nghĩ vậy, càng nghĩ càng cảm thấy không thể để Tống Oanh đi quấy rối được, nỡ đâu anh Tiện mà nổi giận lên không phải sẽ càng tệ hại hỏng bét việc sao.
Tính khí xấu đó khẳng định sẽ hù doạ em gái Tống mất.
"Không được, em phải đi xem sao." Nói xong định mở cửa ra, Trịnh Kiêu trực tiếp khóa cửa lại, liếc cậu ta một cái, chậm rãi nói từng chữ.
"Cậu hiểu cái rắm gì."
"......"
Tống Oanh dễ dàng tìm thấy Lâm Tống Tiện ở phía trước, anh ở ngoài cùng bên phải vạch xuất phát, chiếc xe thể thao màu đen sẫm, tiếng động cơ vang lên gầm rú, như thể sẽ lao ra trong giây tiếp theo.
Cô chạy đến đầu xe, vỗ vỗ vào cửa.
Lâm Tống Tiện rõ ràng rất ngạc nhiên, mở cửa kính xe xuống, nhíu mày.
"Tống Oanh, cậu làm gì ở đây?"
"Tôi không muốn đi chiếc xe đó." Tống Oanh nuốt nước miếng, ép bản thân bình tĩnh lại, lấy hết can đảm nói "Tôi muốn cùng cậu đi một xe."
"Đừng làm rộn." Anh nghe thấy điều này thần sắc lập tức trầm xuống, trong lời nói mang theo cảnh cáo.
"Tống Oanh, đây không phải là lái xe hóng mát, cậu chịu không nổi."
"Cậu có thể, tôi cũng có thể." Tống Oanh lần này cứng đầu chưa từng thấy, không thèm để ý đến lời can ngăn của anh. Cô đứng đó sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, lửa giận trong lòng Lâm Tống Tiện lập tức bùng lên không thể giải thích nổi, không muốn quan tâm đến cô nữa.
"Tùy cậu." Anh mím khóe miệng, mở khóa xe, lạnh lùng nói.
Hàng xe phía trước xếp hàng dài dưới vạch đen trắng chờ xuất phát, cuối cùng "bộp" một phát, một mũi tên từ trong dây cung lao ra phóng vào màn đêm chạng vạng rộng lớn.
Đường núi quanh co uốn lượn nguy hiểm, hai bên ngoài trừ đều vách núi cũng chỉ có vách núi, con đường hẹp dường như vô hình vô tận.
Tốc độ của Lâm Tống Tiện rất nhanh, một tốc độ mà Tống Oanh chưa từng thử qua trước đây. Thời điểm xe khởi động, cô theo quán tính ngả người về phía sau, chưa kịp phản ứng thì xe đã lao ra khỏi vạch xuất phát, bên tai chỉ có tiếng gầm rú của động cơ xe.
Tống Oanh nhìn sang bên cạnh, lập tức sợ hãi thu lại ánh mắt, nhắm hai mắt lại, nắm chặt cửa xe.
Trái tim đập kịch liệt, như sắp vọt ra khỏi khoang ngực trong giây tiếp theo, đại não trống rỗng, nhận thức trở nên mờ mịt, chỉ có cảm giác về tốc độ tăng vọt nhắc nhở cô rằng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Bóng tối trước mắt, cùng nỗi sợ hãi không rõ ràng buộc chặt lấy cô, Lâm Tống Tiện dường như lại tăng tốc, chân ga đột ngột được đề lên, tại khúc cua phía trước mặt, cảm xúc của Tống Oanh cuối cùng đã đến điểm cực hạn, trái tim đi đến cùng cực của sự sợ hãi, cô hét lớn.
Chiếc xe đang tăng tốc đột ngột giảm tốc độ, cuối cùng tấp vào một góc cua, chiếc xe thể thao đi sau cũng lập tức dừng lại, Phương Kỳ Dương nhanh chóng cởi dây an toàn, vừa hay nhìn thấy Lâm Tống Tiện từ ghế lái đi ra đóng sầm cửa lại.
Cậu ta cất giọng quan tâm hỏi "Anh Tiện, sao đột ngột dừng lại vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"
Trên con đường vắng tanh, chỉ có chiếc xe đua màu đen dừng lại, phía sau là dãy núi trùng điệp, anh rũ mắt xuống biểu lộ vẻ bực bội, không khống chế được thấp giọng chửi một câu.
"Con mẹ nó chứ."
"Cô ấy khóc."
_Hết chương 26_
Editor: Vitamino