Tưởng Phỉ Phỉ là một cô gái xinh đẹp.
Cô nàng phát hiện thấy thể hiện tính yếu đuối đáng yêu cũng không cách nào thu hút được sự chú ý của Lâm Tống Tiện, liền dứt khoát thể hiện bản tính thật của mình, lại thấy có chút giống anh.
Lúc tiết tự học buổi sáng kết thúc, bên ngoài có chút ồn ào, hết âm thanh này đến âm thanh khác, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, một vài học sinh thậm chí còn chạy thẳng vào ban 3, thảo luận điều gì đó qua cửa sổ.
Tống Oanh đặt bút xuống, còn chưa kịp tỏ ra nghi hoặc đã nghe thấy tiếng hét vang dội từ dưới lầu vang lên, ầm ĩ, có phần thanh thuý của nữ sinh.
"Lâm Tống Tiện, tôi...thích...cậu"
Tiếng hét truyền đến tai mọi người rõ ràng, giống như sấm rền vang dội.
Không khí đột nhiên ồn ào, tất cả học sinh đều gạt đồ dùng sang một bên, vội vàng chạy ra khỏi phòng học
Nhìn xuống dưới, Tưởng Phỉ Phỉ đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn về hướng ban ba, chờ người nào đó đi ra.
Bên trong bộ đồng phục học sinh của cô nàng là chiếc áo hai dây màu đen, ống quần đã được sửa để lộ ra cổ chân nhỏ gầy, mái tóc dài có với vài sợi tóc tím ẩn hiện bên trong.
Cô nàng còn trang điểm thêm phấn mắt tím cùng màu son đỏ chót, hai gam màu khó kết hợp lại phù hợp đến bất ngờ trên gương mặt cô ấy, có lẽ vì nước da trắng ngần cùng ngũ quan hài hoà càng thu hút sự chú ý.
Điều nổi bật hơn nữa là bức tường bên cạnh cô nàng được viết bằng những sơn phun màu nhiều màu sắc, trông rất bắt mắt trên đó viết.
Chữ viết trên đó kiêu ngạo giống như bộ dáng vô lo vô nghĩ của cô nàng lúc này, hành lang chật ních học sinh, bàn tán sôi nổi, vẻ mặt hưng phấn cùng kinh ngạc.
Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi tỏ tình trước đám đông, học sinh trong trường không ngờ được lại có thể chứng kiến việc như vậy tại đây. Mọi người kìm nén sự phấn khích cùng háo hức chờ đợi sự xuất hiện của người được nhắc tới. Cuối cùng, tại khu đất trống bên cạnh đó, Lâm Tống Tiện chầm chậm bước đến xuất hiện ở đó.
"Bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho cậu." Tưởng Phỉ Phỉ chớp chớp mắt nhìn anh "Cậu thích không?"
Lâm Tống Tiện dường như đã hoàn hồn, nghe theo lời cô ấy nói, nhìn bức tường có tên anh ở trên đó, bên tai nhớ lại lời cô ấy nói.
"Bức tranh cậu vẽ trên tường thông báo rất bạo đấy, tôi cũng muốn làm như vậy."
"Vậy chúng ta cùng làm."
Tưởng Phỉ Phỉ nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, dưới đáy mắt chứa đầy sự rung động cùng ái mộ, Lâm Tống Tiện thu hồi tầm mắt khỏi bức tường, có chút vẫn chưa tỉnh ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
"Cậu là kẻ phá hoại, còn tôi là sáng tạo nghệ thuật."
Giọng điệu thản nhiên, dáng vẻ lười biếng, giống như một con mèo trốn trên gác xép buổi trưa hè, Tưởng Phỉ Phỉ không hề tức giận, mà là biểu lộ tình yêu không che giấu.
Cô nàng đang muốn mở miệng.
"Nữ sinh kia, theo tôi đến văn phòng!" Thầy chủ nhiệm đến kịp lúc, nhìn cảnh tượng này, thầy cầm thước dạy học hung hăng đi tới, muốn mang theo Tưởng Phỉ Phỉ đi, không quên khiển trách đồng phục cô ấy cùng việc trang điểm loè loẹt tới trường.
"Nhìn những bạn học khác xem. Thật vô kỉ luật lại còn viết nguệch ngoạc trên tường trường. Ai cho em can đảm thế? Ngày mai mời phụ huynh em đến, em sẽ bị xử lý!"
Vừa dứt lời răn dạy, thầy giống như xả được cơn giận, nhìn thấy Lâm Tống Tiện vẫn luôn đứng bên cạnh, vẻ mặt thầy thả lỏng một chút nói "Lâm Tống Tiện, mặc dù chuyện này có liên quan đến em, nhưng do em chủ động báo cáo, lần này thầy không trách phạt. Nhưng em vẫn phải an phận chút, biết chưa?"
"Thầy chủ nhiệm, em là nạn nhân."
"Là cậu gọi thầy?" Tưởng Phỉ Phỉ không ngờ mở to mắt, Lâm Tống Tiện suy nghĩ một chút "Đúng vậy, chính là tôi nhờ người khác gọi thầy."
Nói xong, anh nhìn cô nàng không quên nói thêm "Nhân tiện, tôi không thích cậu. Lần sau đừng có kiểu chiếm dụng tài nguyên công cộng như vậy. Dù sao thì mọi người đều rất bận."
Tưởng Phỉ Phỉ trên mặt không giấu được nỗi buồn và khổ sở, khi được thầy chủ nhiệm xách đi, cô ấy đột nhiên có chút mất mát rồi ngẩng đầu lên nở một nụ cười thật tươi.
"Không sao, em tình nguyện chịu phạt."
Người đầu têu rời đi, học sinh xung quanh xem náo nhiệt cũng tản đi một chút, thầy chủ nhiệm gọi lao công đến lau tường, phông chữ bắt mắt bị làm mờ đi.
Phương Kỳ Dương, người vừa chạy đến văn phòng báo cáo thầy giờ chạy đến cạnh Lâm Tống Tiện, nhìn bóng dáng của Tưởng Phỉ Phỉ bị đưa đi, không khỏi lắc đầu cảm thán.
"Anh Tiện, khỏi phải nói chứ, cô em này khá u mê cậu đấy."
Lâm Tống Tiện phớt lờ cậu ta, xoay người bước vào tòa nhà dạy học.
"Hơn nữa, người ta cũng là nữ sinh, suy nghĩ kỹ thì cùng cô nàng cũng chẳng lỗ. Sao cậu không cân nhắc?"
"Cân nhắc điều gì?" Lâm Tống Tiện khó hiểu trả lời cậu ta.
"Cân nhắc về một tình yêu ngọt ngào hay gì đó! Em gái này không thơm sao?"
"Cậu có thể thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu đó được không?"
Phương Kỳ Dương chỉ nghe thấy Lâm Tống Tiện nói một cách thẳng thắn.
"Tôi vẫn còn bé."
"......"
Hôm nay là thứ sáu, không khí sau giờ học vui vẻ, sôi nổi hơn bao giờ hết.
Phương Kỳ Dương nói rằng ban ngày Lâm Tống Tiện đã làm tổn thương cậu ta sâu sắc nên yêu cầu được bồi thường, phải để cậu ta đến nhà Lâm Tống Tiện chơi trong phòng chơi game đầy đủ tiện nghi, như vậy cậu ta mới miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Lâm Tống Tiện lại nói anh hy vọng rằng cậu ta không cần bao giờ tha thứ cho mình.
Lời tuy nói vậy, nhưng Phương Kỳ Dương vẫn bấm chuông cửa nhà anh vào ngày thứ bảy, Lâm Tống Tiện tự mình xuống lầu mở cửa cho cậu ta. Khi bước vào, Phương Kỳ Dương quen cửa quen nẻo thay giày, phàn nàn không ngừng.
"Không phải nói chứ, khu nhà cao cấp có khác. Tôi đến bao nhiêu lần rồi, an ninh ở cửa vẫn một năm một mười đòi kiểm tra. Tổ tông mười tám đời nhà tôi sắp bị người ta tra ra hết rồi."
Lâm Tống Tiện mở tủ lạnh. Anh từ bên trong lấy một chai nước đưa cho cậu ta "Uống chút nước đi."
Tiếng ồn ào bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục vang lên.
Anh thở dài trong lòng rồi lên lầu.
Nhà của Lâm Tống Tiện là một biệt thự có ba tầng, tầng một và tầng hai là phòng ngủ, tầng ba được chia thành thư phòng và phòng chơi game.
Đây chính là điều mà Phương Kỳ Dương ngưỡng mộ nhất. Phòng game này là phòng Lâm Tống Tiện độc quyền sở hữu, được chính anh tu sửa khi còn học cấp 2. Máy móc, thiết bị đều được trang bị cấu hình cao nhất. Về cơ bản, có thể tìm thấy tất cả các game trên thị trường. Đây là thiên đường mà mọi nam sinh đều mơ ước.
Phương Kỳ Dương lần đầu tiên đến, cậu ta đã cực sốc đến mức không nói được lời nào, khi trở về nói rằng cũng muốn làm một phòng như thế, bị bố mẹ đánh cho ngay lập tức.
Kể từ đó, cứ một khoảng thời gian ngắn là lại chạy đến đây, mong muốn được sống cùng Lâm Tống Tiện.
Trong phòng, cửa sổ bị che khuất một nửa, hai chàng trai ngồi xếp bằng trên sàn, trong tay cầm tay cầm điều khiển trò chơi, nhìn chằm chằm vào màn hình LCD khổng lồ trên tường.
Các hiệu ứng âm thanh trò chơi vang lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng la hét phấn khích trong miệng Phương Kỳ Dương. Lâm Tống Tiện khi chơi rất yên tĩnh, anh chỉ mím môi, thao tác trên tay cầm, tập trung vào giao diện trò chơi.
Sau vài hiệp, Phương Kỳ Dương hét lên một tiếng, ném máy chơi game đi, xoa xoa đôi tay đau nhức rồi đứng dậy.
"Tôi xuống lầu lấy nước, cậu muốn uống gì?"
"Gì cũng được." Lâm Tống Tiện dùng điều khiển từ xa ấn vào màn hình, không nhìn lên.
Phương Kỳ Dương đi xuống, một lúc sau lại nghe thấy giọng nói của cậu ta từ cửa truyền đến, có chút thận trọng.
"A Tiện, mẹ cậu hình như về rồi, cậu có muốn xuống xem một chút không?" Tống Nghi Ninh đang ngồi trên ghế sô pha ở tầng dưới, người phụ nữ mặc váy trắng, khuôn mặt đoan trang giống như chỉ ngoài ba mươi tuổi, khí chất xuất chúng.
Bà dường như chỉ quay lại để lấy ít tài liệu, kiểm tra nội dung trong tay rồi đứng dậy chuẩn bị cầm túi xách rời đi.
Nghe thấy tiếng động, khi nhìn lên thấy Lâm Tống Tiện đang đi xuống cầu thang, bà chỉ nhàn nhạt nói "Con ở nhà?"
"Ừ." Lâm Tống Tiện hơi khác thường. Đối mặt với bà, khí lực thanh xuân tồn tại trong cơ thể anh dường như bị một bàn tay vô hình kéo đi, biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại một luồng khí nặng nề.
Bà gật đầu, không nói chuyện nhìn Phương Kỳ Dương ở một bên, cuối cùng trên mặt nở nụ cười.
"A Dương cũng ở đây à. Thay dì chào hỏi bố mẹ con nhé."
"Được dì Tống."
Tống Nghi Ninh gật đầu với họ lại đi ra ngoài một lần nữa. Phương Kỳ Dương lập tức nhẹ nhõm nhìn Lâm Tống Tiện có chút lo lắng.
"Sao dì ấy lại đột ngột trở về?"
"Không biết." Anh vô cảm, ánh mắt u ám "Tối hôm trước cũng về một lần, say đến bất tỉnh, có lẽ thư ký mới đưa nhầm tới."
"Thảo nào...." Phương Kỳ Dương trầm ngâm.
"Bảo sao cậu đột nhiên trốn tiết lớp."
Lâm Tống Tiện không nói, sắc mặt có chút âm u, Phương Kỳ Dương hỏi ngay: "Có muốn chơi tiếp không?"
"Ừ."
Hai người chơi game trong phòng cả buổi chiều. Đến khi trời tối, bố mẹ Phương Kỳ Dương gọi điện giục cậu ta về ăn tối.
Âm thanh của trò chơi ồn ào đột nhiên biến mất.
Không khí im ắng đến đáng sợ.
Lâm Tống Tiện nằm trên sàn hai tay dang rộng, nhìn căn phòng tối mờ mịt cho đến khi chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Một tia sáng yếu ớt chiếu ra ngoài cửa sổ, không chiếu vào mắt, trong bóng tối mờ ảo, đồ vật xung quanh dường như đã biến thành hình bóng của hàm răng với móng vuốt.
Toàn bộ biệt thự im ắng, ngoại trừ anh không có sinh vật nào.
Lâm Tống Tiện đột nhiên đứng lên.
Đèn đường trong tiểu khu cũ mờ ảo, ảm đạm.
Tống Oanh thay giày xách túi rác đi ra ngoài, Tống Chi Lâm ngồi đọc sách trong phòng khách nghe thấy động tĩnh cũng không quên ngẩng đầu đẩy kính hỏi cô.
"Oanh Oanh, nhớ mang theo chìa khóa."
Buổi tối hầu như không có ai đi trên đường, mỗi nhà đều bật đèn, khi đi ngang qua, cô thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng TV từ bên trong, mùi khói lửa.
Khi Tống Oanh vứt rác ở cổng tiểu khu xong định quay người đi vào, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở con đường đối diện.
Cô nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm, sau khi nhìn kỹ hơn, cuối cùng cô xác định đó là Lâm Tống Tiện.
Anh đeo một chiếc balo căng phồng, lặng lẽ đi về phía trước. Anh mặc một chiếc áo khoác cũ, đội một chiếc mũ trên đầu, đây là lý do khiến Tống Oanh không thể nhận ra anh ngay.
Bóng cây lay động, bóng anh đổ trên mặt đất, như hòa vào bóng đen.
Tống Oanh do dự hồi lâu, lớn tiếng gọi to.
"Lâm Tống Tiện, cậu đi đâu vậy?"
_Hết chương 8_
Editor: Vitamino